Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1106: Bình tĩnh, có gì từ từ nói (2)

Ba mươi mốt vị cường giả Chúa Tể đỉnh tọa trấn thì sợ gì ai?
Ma Tổ chắc không ở lâu, những người khác mới ra khỏi Phật Ma Tháp, đang tay trắng, chắc chắn sẽ cố gắng làm tiếp, tích lũy một đợt tài phú.
Sau khi Lâm Phàm đi, một nhóm khách đến đường hầm, là người từ thượng giới đi vực ngoại giới, bọn họ lang thang trong vực ngoại giới vài ngày, tìm được mấy chỗ bí cảnh, tích lũy một chút tài phú.
Trương Thánh tuyệt vọng, gã biết muốn từ vực ngoại giới trở lại thượng giới thì chắc chắn sẽ giống đợt đi, bị tịch thu sạch gia sản.
Giấu đồ?
Đừng mơ, giấu đồ trước mặt Chúa Tể đỉnh cần có tài năng cỡ nào mới làm được?
Trương Thánh hết chịu nổi Phương Mặc rồi, gã thầm thì trở về sẽ tìm cách chơi chết tên này.
Phương Mặc ở vực ngoại giới ỷ vào có Chu Tứ nên châm chọc khiêu khích Trương Thánh, hoàn toàn không để gã vào mắt.
Một lúc sau.
Hoàng Đạo Chúa Tể nói:
- Lộ phí giữ gốc của ngươi không đủ.
Đám người Trương Thánh nghe vậy tái mặt.
Không đủ?
Vậy muốn bao nhiêu mới đủ?
Hoàng Đạo Chúa Tể nói:
- Tài phú của cả nhóm các ngươi chỉ đủ giao phí qua đường của một người. Đừng nhìn ta kiểu đó, hy vọng các ngươi hiểu cho, đường hầm mở ra không phải miễn phí, chúng ta cũng cần gìn giữ nó, bỏ ra chi phí không nhỏ. Quay về lấy thêm rồi hãy trở lại.
Trương Thánh tiến lên:
- Xin tiền bối thông cảm cho, chúng ta thật sự chỉ có bấy nhiêu, cho chúng ta đi qua rồi lần sau bù vào không?
Hoàng Đạo Chúa Tể không vui nói:
- Đừng lãng phí thời gian, không có tiền thì đừng qua đường hầm, trở về.
Chu Tứ luôn giữ im lặng bỗng lên tiếng:
- Lấy hết tài phú của các ngươi ra, ta về trước đi, các ngươi chờ ta.
Chu sư huynh mở miệng, đám người không dám không nghe theo.
Trương Thánh đột nhiên mừng thầm. Chu Tứ rời đi thì chỉ còn lại bọn họ, nếu dụ Phương Mặc đi bí cảnh thì không chừng hố chết gã ở bên trong.
Lâm Phàm rời khỏi đường hầm đi tới chỗ Cơ Uyên ở.
- Nơi này khỉ ho cò gáy, rốt cuộc Cơ Uyên muốn hiến tế ai?
Chốn này hoang vu không một cọng cỏ, nhưng Lâm Phàm biết Cơ Uyên sẽ không làm chuyện tốt.
Rất xấu.
Rất nhanh, Lâm Phàm thấy phương xa có một tòa tế đàn đứng sừng sững.
Xung quanh không có người, nhưng trong tế đàn có sinh mệnh dao động.
Lâm Phàm hét to:
- Cơ Uyên, ngươi có đây không? Mau trả lời, bản phong chủ tới thăm ngươi!
Bùm!
Trong tế đàn rung rinh, một bóng dáng xuất hiện.
Cơ Uyên xuất hiện, thấy Lâm Phàm thì mặt trở nên dữ tợn tức giận quát:
- Là ngươi!
Lâm Phàm nghênh ngang đi tới:
- Là bản phong chủ.
Cơ Uyên hùng hổ giận dữ:
- Ta muốn ngươi chết!
Cơ Uyên hóa thành luồng sáng bắn về phía Lâm Phàm, móng vuốt không còn hình người giơ cao, muốn xé rách Lâm Phàm.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Đừng đùa.
Hắn không thèm nhìn, tát Cơ Uyên bay ngược về.
Ầm!
Tế đàn vỡ thành mảnh nhỏ.
Cơ Uyên thở hổn hển bò dậy từ đống đá vụn, ngoái đầu nhìn, tức giận quát:
- A! Tế đàn của ta! Đồ khốn, tại sao phải ép ta đến mức này!
Tế đàn này không phải loại bình thường, bên trên có hoa văn hiến tế mà Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên đưa cho, Cơ Uyên mất công vẽ thật lâu mới xong, giờ thất bại trong gang tấc.
Lâm Phàm nhíu mày:
- Bản phong chủ ép ngươi khi nào? Trong thời gian này bản phong chủ có đi Nhật Chiếu tông tìm ngươi sao? Đừng nói là ngươi có bệnh vọng tưởng bị hại nhé?
Lâm Phàm đi tới trước mặt Cơ Uyên, nhìn ra sau, phát hiện bên dưới tế đàn có hố sâu, bên trong nhốt nhiều yêu thú.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi bắt nhiều yêu thú vậy làm gì?
Cơ Uyên tức giận nhìn Lâm Phàm:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao? Ta đã bị ngươi ép đến mức này rồi còn muốn sao nữa? Giết ta đi, có gan thì giết ta!
Lâm Phàm nói:
- Bản phong chủ thật sự không ép ngươi.
Cảm xúc của Cơ Uyên dao động hơi mạnh, rất điên cuồng:
- Là ngươi ép, nếu không phải ngươi thì đã không ra nông nỗi này, còn bảo là không phải ngươi ép? Nhìn ta đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Vì tông môn? Ha ha ha, bọn họ bây giờ thấy ta liền sợ hãi, ước gì cách xa ta. Nhưng Cơ Uyên này dù đi hướng vực sâu cũng phải chứng minh một mình ta cũng có thể cho Nhật Chiếu tông trở về đỉnh cao, lấy lại vinh quang ngày xưa!
Lâm Phàm giơ tay:
- Ngươi đừng kích động, bình tĩnh. Nhật Chiếu tông các ngươi từng ở đỉnh cao sao? Hình như đâu có?
Cơ Uyên nổi giận:
- Khốn kiếp!
Cơ Uyên lại đánh về phía Lâm Phàm.
- Đã bị ngươi phát hiện ra, ngươi không chết thì ta mất, ta hết chịu nổi tất cả rồi! Đều do ngươi ban tặng, và cả sư phụ chết tiệt của ngươi!
Rầm!
Một tay Lâm Phàm ấn đầu Cơ Uyên đè xuống đất:
- Bình tĩnh, đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.
Mắt thú đỏ ngầu, Cơ Uyên tức điên cuồng:
- Ta muốn giết ngươi!
Lâm Phàm có chút không kiên nhẫn:
- Ngươi còn như vậy thì bản phong chủ một bàn tay đập chết ngươi bây giờ.
Cơ Uyên quát:
- Đập đi!
Bùm!
Đầu Cơ Uyên nổ tung.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Ài, đã bảo với ngươi là có gì từ từ nói, không biết quý trọng cơ hội này.
Hết cách, người gì thô bạo.
A, hắn phát hiện không có tin báo điểm, vậy là Cơ Uyên còn chưa có chết.
Lâm Phàm nói:
- Mau chạy ra đây, đừng giả bộ chết, bản phong chủ biết ngươi không chết.
Những mảnh vụn đầu Cơ Uyên mấp máy rồi gắn kết với nhau thành hình cái đầu.
Lâm Phàm lại ấn xuống.
Cơ Uyên đổi giọng, dường như đã bình tĩnh lại:
- Đừng, Lâm phong chủ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói!
Lâm Phàm lắc đầu nói, thả tay ra:
- Đã sớm nói với ngươi nhưng cứ không tin, giờ biết mùi chưa.
Hắn không sợ Cơ Uyên chống cự, chủ vì gã quá yếu.
Cơ Uyên thở dài, sau đó cười đau thương:
- Không có hy vọng, cách biệt giữa ta và Lâm phong chủ càng lúc càng lớn, hết thảy đều là lừa mình dối người.
Lâm Phàm thấy Cơ Uyên cũng tội:
- Ngươi sống thật mệt mỏi, nhìn xem bây giờ sống người không ra người quỷ không ra quỷ, trước kia ngươi cũng xấu nhưng đẹp trai hơn hiện tại. Nói rõ ràng với bản phong chủ xem, ngươi và Dục Cửu Nguyên làm chuyện quái quỷ gì?
Lâm Phàm không để Cơ Uyên vào mắt, nhưng Dục Cửu Nguyên hơi có vấn đề.
Tên kia là cường giả Chúa Tể đỉnh, thủ đoạn có chút lợi hại.
Người ta xem thường người vực ngoại giới, nhưng Dục Cửu Nguyên thì luôn nhằm vào người vực ngoại giới, nói lên người này có vấn đề.
Rất xấu xa.
Tâm tình của Cơ Uyên rất tệ.
Đối phương không ngừng nhục nhã gã, tuy không gây ảnh hưởng gì nhưng gã bị nhục mặt.
Cơ Uyên trầm ngâm nói:
- Thật ra chúng ta cũng không làm gì.
Có việc không bắt buộc phải nói thì tốt nhất đừng khai.
Bộp!
Cơ Uyên rùng mình, khí lạnh bắn thẳng vào trán, tay của đối phương đè trên đầu gã như muốn làm chuyện gì không được tốt lắm.
Lâm Phàm khẽ thở dài:
- Cơ Uyên ơi là Cơ Uyên, mâu thuẫn giữa bản phong chủ và ngươi luôn tồn tại, nhưng trước cách biệt thực lực quá xa thì mâu thuẫn đã phát triển thành chuyện nhỏ. Ngươi cũng không nên giở trò khôn vặt ra, nếu không thì người chịu khổ vẫn là ngươi.
Cơ Uyên nuốt nước miếng, có chút căng thẳng. Gã đã lĩnh giáo sự bá đạo của đối phương rồi, dù gã dung hợp thú linh tăng phúc cho thực lực siêu khủng thì vẫn yếu xìu khi so với người này.
Cơ Uyên nói:
- Thật ra ta không rõ ràng tình huống cụ thể, hắn tìm tới ta, cung cấp cách hợp nhất thú linh.
Thấy Lâm Phàm lộ vẻ mặt thắc mắc, Cơ Uyên bổ sung thêm:
- Nếu ta lừa dối ngươi sẽ bị trời giáng sét đánh.
Cơ Uyên rất hận Lâm Phàm, nhưng nếu nhờ vào hận mà có thể chơi chết đối phương thì kẻ thù của gã chết lâu rồi.
Không đánh lại người ta thì làm gì được?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Cơ Uyên:
- Không lừa bản phong chủ?
Tên này hơi gian, xấu xa.
Cơ Uyên gật đầu cái rụp:
- Thật sự không lừa ngươi. Thực lực của Dục Cửu Nguyên rất mạnh, ta hợp tác với hắn vốn không có quyền nói chuyện.
Lâm Phàm trầm tư một lát:
- Nói có lý, lấy thực lực của ngươi đúng là không nói được gì trước mặt Dục Cửu Nguyên, hiển nhiên cũng bị lợi dụng.
Câu này hơi tổn thương lòng người.
Ngẫm lại Cơ Uyên cực khổ vất vả đến bây giờ, thận trọng từng bước, cẩn thận từng li từng tí mới đánh vỡ bình chướng vực ngoại giới lên đến Thế Giới cảnh.
Nhưng dù tới Thế Giới cảnh thì sao? Vẫn yếu nhớt, mặc cho người chém giết.
Cùng là xuất thân từ Nguyên Tổ vực, nhưng Lâm Phàm đi đến vị trí cao hơn, dù cách biệt lớn cũng không chơi như vậy chứ.
Lâm Phàm đang suy nghĩ Dục Cửu Nguyên có âm mưu quỷ kế gì, tại sao tìm Cơ Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận