Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1107: Mợ nó, chuyện gì đây?

Chắc không phải âm mưu lớn gì, vì nếu là âm mưu lớn thì phải tìm nhân tài mạnh nhất vực ngoại giới, khỏi phải bàn cãi, cường đại nhất nơi này là hắn.
Cơ Uyên dè dặt hỏi:
- Lâm phong chủ, ta có thể đi được chưa?
Lâm Phàm rất muốn biết Cơ Uyên rốt cuộc muốn làm gì:
- Đừng nóng vội, ngươi thật vất vả bắt nhiều yêu thú về, bỏ đi như vậy thì không hay. Muốn làm gì cứ làm tiếp, bản phong chủ đứng bên cạnh nhìn, yên tâm, hứa không nói tiếng nào!
Cơ Uyên ức chế, muốn nhìn gã hiến tế?
Có vấn đề.
Tuyệt đối có vấn đề.
Cơ Uyên nói:
- Hay là bỏ đi Lâm phong chủ, lão phu nghĩ thoáng rồi, theo đuổi nhiều như vậy kết quả có lẽ chỉ là công dã tràng. Lão phu muốn tìm một chỗ nghỉ lại, sống hết quãng đời còn lại.
Cơ Uyên tuyệt đối sẽ không hiến tế trước mặt tên này, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguy cơ tứ phía.
Nếu đối phương ra tay đánh gã tơi bời thì gã sẽ yên lòng một chút, ít ra hành động trắng trợn.
Còn bây giờ thế này hơi đáng sợ.
Lâm Phàm ngồi xổm ở một bên, nhìn kỹ yêu thú trong hố sâu:
- Không sao, không sao, ngươi cứ như lúc trước là được, đừng để ý tới bản phong chủ. Ngươi yên tâm, nhân phẩm của bản phong chủ được bảo đảm, tuyệt đối sẽ không hố ngươi. Tin tưởng bản phong chủ.
Biểu tình của Lâm Phàm nghiêm túc y như thật.
Cơ Uyên nhìn Lâm Phàm, có cảm giác bất an luôn nhộn nhạo trong lòng.
Tin tưởng đối phương là hố chết.
Nhưng xem, tình hình trước mắt nếu không đồng ý thì không thể đi.
Cơ Uyên vắt óc suy nghĩ, bị dồn ép:
- Ta có thể tin tưởng ngươi thật không?
Ức chế quá, đắng lòng thanh niên.
Lâm Phàm cười nói:
- Được chứ, tin bản phong chủ đi, bản phong chủ sẽ không hại ngươi, nói sao thì bản phong chủ nhìn ngươi từ kẻ yếu lớn lên.
Câu này nghe kỳ kỳ.
Cơ Uyên rất giận, nhưng không có cách nào, người nhỏ yếu thì bị vũ nhục là nhẹ, nếu nặng thì rất có thể bị đánh.
- Có lẽ đây là một cơ hội.
Cơ Uyên hiểu rằng đối phương ở lại là muốn xem tình huống sau khi hiến tế, nhưng nếu Dục Cửu Nguyên hố gã thì không chừng người này sẽ giúp đỡ được.
Ôi chao!
Cơ Uyên cảm giác đầu óc của mình thật khờ, vậy mà không nghĩ ra, cơ hội tốt bao nhiêu. Nếu xảy ra chuyện chắc chắn Lâm phong chủ sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, tuy không biết vì sao gã tự tin như vậy, nhưng có lẽ đây là ngây thơ.
Cơ Uyên không nhiều lời, đi vào hố sâu, yêu thú trong hố là gã vất vả bắt về trong khoảng thời gian này.
Trải qua Cơ Uyên chọn lựa, các yêu thú tu vi giống nhau, mùi cũng gần giống.
Muốn tìm những yêu thú giống nhau không dễ dàng.
Đương nhiên đây là cách Dục Cửu Nguyên giao cho Cơ Uyên, hợp nhất thú linh, lên đến đỉnh, tinh khí thần hay thân thể đều dung hợp hoàn mỹ với thú linh, có nhiều diệu dụng.
Nhưng Cơ Uyên luôn nghi ngờ vì sao Dục Cửu Nguyên làm như vậy?
Toàn là có lợi cho Cơ Uyên, không chỗ xấu nào, cái này rõ ràng có vấn đề.
Hiện tại Cơ Uyên đã bất chấp, đi đến bước này rồi thì không thể quay đầu.
Lâm Phàm thấy Cơ Uyên đứng ở chỗ vực sâu, môi mấp máy như đang đọc chú ngữ.
Chú ngữ rất dài, tạm thời chưa xuất hiện dao động khác lạ nào.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Tên này rốt cuộc làm cái quỷ gì?
Không hiểu gì cả.
Chúa Tể đỉnh có nhiều thủ đoạn, dù bây giờ Lâm Phàm có thể chống lại Chúa Tể, thậm chí đánh tơi bời đối phương, nhưng về một số năng lực thì hắn không mạnh bằng.
Gió bỗng nổi lên.
Gió thổi nhẹ, nhưng rồi gió thổi mây phun.
Tầng mây lăn lộn trên trời, đám yêu thú rít gào trong vực sâu, một cột sáng màu đỏ bao trùm vực sâu bắn lên trời, đâm vào tầng mây cuồn cuộn.
Cột sáng màu đỏ bắn lên trời dần khuếch tán, bao trùm bầu trời thành thế giới màu đỏ.
- Lợi hại.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên hư không, mùi máu nồng nặc tràn ngập trong không khí, hắn hít sâu một hơi, mùi tanh chui vào phổi.
Cơ Uyên ngẩng đầu, hung hăng rống to, hơi thở toàn thân cực kỳ không bình tĩnh, hoàn toàn hỗn loạn:
- A!
Có tiếng thú dữ gầm rống:
- Grào!
Sau lưng Cơ Uyên hiển hiện tám con yêu thú, hình tượng khác nhau nhưng đều dữ tợn vô cùng, hiển nhiên là vua trong yêu thú.
- Quả nhiên, đây là tám con thú linh phía sau chín cánh cửa của Nhật Chiếu tông, có một con thú linh bị ta nuốt.
Lâm Phàm nhớ lại thú linh kia rất bá đạo, hắn liếm mấy cái mà toàn thân đã biến dị, nếu không một kiếm tự xử thì rắc rối to.
Cơ Uyên điên rồi, trực tiếp dung hợp tám con thú linh, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Cơ Uyên rống to:
- Hợp nhất thú linh!
Tám con thú linh xoay tròn hình thành vòng xoáy, muốn dung hợp thành giống loài mới.
Lâm Phàm thấy Cơ Uyên ai oán liếc mình một cái, như đang nói có con thú linh bị ngươi trộm.
- Lợi hại.
Lâm Phàm phớt lờ ánh mắt đó, hắn nhìn chằm chằm vào Cơ Uyên, tên này có chút năng lực, đáng tiếc ở chung thời đại với hắn.
- Khi nào Dục Cửu Nguyên đến?
Lâm Phàm đang đợi, chắc chắn còn có diễn biến tiếp theo, Dục Cửu Nguyên tuyệt đối sẽ không tốt bụng chỉ con đường sáng cho Cơ Uyên.
Không chỉ riêng Lâm Phàm suy nghĩ chuyện này, Cơ Uyên cũng đang cảnh giác.
Cơ Uyên sẽ không tin tưởng Dục Cửu Nguyên nhiệt tình giúp mình, nên gã đang chờ đợi, nhưng lâu rồi vẫn không phát hiện có vấn đề.
Thượng giới, lãnh địa Quỷ tộc.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên cảm ứng được Cơ Uyên bắt đầu dung hợp thú linh thì y điên cuồng biến mất tại chỗ, lao tới đường hầm.
Dục Cửu Nguyên muốn đến bên cạnh Cơ Uyên trong thời gian ngắn nhất, bỏ vào thú linh cuối cùng, chín thú hợp nhất, bá đạo biết bao.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Uyên là Dục Cửu Nguyên biết tên này có chút lợi hại.
Đương nhiên không phải về tu vi mà là những thú linh ký túc trong người Cơ Uyên, tuyệt đối không thuộc về vực ngoại giới mà từng có người để lại ở chỗ đó.
Dung hợp thú linh vốn là chuyện nguy hiểm.
Dung hợp một con thì còn dễ, dung hợp hai con sẽ gặp nguy hiểm.
Dung hợp tám con mà vẫn sống sót thì trong ức vạn người không có một.
Nếu Cơ Uyên có thể hoàn mỹ dung hợp chín thú linh thì ghê gớm, tiếc rằng không được hoàn mỹ, chỉ có tám con. Dục Cửu Nguyên biết chuyện đã tìm thú linh thích hợp cho Cơ Uyên, tuy phẩm chất kém một chút nhưng có thể miễn cưỡng sử dụng.
- Không ngờ ở nơi ngu muội như vực ngoại giới mà có người vì theo đuổi thực lực làm ra chuyện lớn như vậy, ha ha ha ha ha ha!
Dục Cửu Nguyên rất kích động.
Hiếm có người thành công dung hợp thú linh, hoặc nên nói là chưa từng có ai.
- Dừng lại!
Dục Cửu Nguyên đang định vào đường hầm thì đột nhiên bị người chặn lại.
Dục Cửu Nguyên cau mày:
- A?
Tên khốn nào dám cản đường của y?
Nhưng khi Dục Cửu Nguyên thấy rõ người cản đường mình thì trở nên nghiêm túc, y ngửi được mùi của đồng loại.
Cốt Vương cõng hai thanh cốt đao, rất là bất mãn nhìn Dục Cửu Nguyên:
- Ngươi làm gì vậy hả? Không biết nơi này là đường hầm sao? Muốn xuống dưới phải đăng ký và nộp phí.
Dục Cửu Nguyên bất ngờ:
- Cái gì?
Nói cái quái gì thế?
Tên này đang nói cái gì?
Nộp phí?
Cốt Vương cười tươi, giọng tràn đầy thân thiện:
- Mời nộp phí.
Đây là dê béo, cường giả Chúa Tể đỉnh, thực lực ngang ngửa với gã, không chừng lợi hại hơn một chút. Cường giả như vậy miễn chưa bị người trấn áp thì tài phú sẽ rất kinh người.
Cho nên cơ hội phát tài đến rồi.
Một ngàn, một vạn cường giả Thế Giới cảnh không bằng tài phú của một cường giả Chúa Tể đỉnh.
Dục Cửu Nguyên lạnh lẽo nhìn Cốt Vương:
- Xéo ngay!
Dục Cửu Nguyên nói xong xông lên đánh.
Cốt Vương tức giận:
- Mợ nó, muốn đấu cứng hả? Vậy để ta xem ngươi có bản lĩnh bao lớn!
Đúng như Lâm phong chủ nói, có xương cứng chắc chắn không phục, muốn mạnh mẽ vượt qua cửa.
Cái này chẳng những vũ nhục chúng ta, còn phủ định sự vất vả mà chúng ta đã bỏ ra. Gặp được loại tình huống này thì đừng nương tay, tốt nhất chém chết đối phương.
Keng!
Cốt Vương rút ra hai thanh cốt đao, chém liên hồi vào Dục Cửu Nguyên, hét to:
- Người đâu, có kẻ cứng rắn xông vào này!
Xoẹt xoẹt!
Đao khí tung hoành, đường hầm chấn động mãnh liệt.
Dục Cửu Nguyên nóng nảy muốn nhanh chóng tới chỗ Cơ Uyên, nhưng không ngờ đường hầm có người mai phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận