Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1108: Lâm phong chủ, ngươi cảm nhận được sự cường đại của ta không? (1)

Giao đấu ngắn ngủi nhưng hình thành dao động cực lớn.
Hai cường giả Chúa Tể đỉnh so chiêu hình thành uy thế thật sự là quá khủng bố.
Đường hầm này do Ma Tổ mở ra, không quá vững chắc, gặp lực lượng xung kích bắt đầu rung lắc bần bật, nếu đấu tiếp thì có lẽ sẽ sụp đổ.
Dục Cửu Nguyên nổi giận nói:
- Tránh ra!
Dục Cửu Nguyên biết thực lực của đối phương không kém gì mình, rất mạnh. Y không ngờ bên đường hầm có cường giả như vậy.
Dục Cửu Nguyên tức giận quát:
- Ngươi là cường giả Chúa Tể đỉnh mà cản đường cướp bóc, ngươi còn muốn mặt không?
Chúa Tể muốn mặt mũi, nhưng kẻ trước mặt thì hoàn toàn vứt bỏ mặt.
Cốt Vương đang hào hứng, cảm giác đánh nhau thật tuyệt:
- Vớ vẩn, cản đường cướp bóc? Ngươi bị mù à? Chúng ta làm ăn chính quy, qua đường phải đưa tiền, ra giá công khai.
Dục Cửu Nguyên không muốn cùng đối phương dây dưa tiếp.
Y còn phải đi vực ngoại giới, xuất hiện bên cạnh Cơ Uyên, bắt giữ gã. Kéo dài bên này quá lâu sẽ bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất thì về sau không cơ hội.
Mắt Dục Cửu Nguyên tóe lửa, ước gì đánh chết đối phương:
- Tránh ra cho ta!
Nhưng thực lực của đối phương ngang ngửa với y, đánh rất khó phân thắng thua, dù hạ được đối phương thì kết quả giống nhau, và sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Keng!
Đúng lúc này, Cốt Vương đặt cốt đao ra sau.
Dục Cửu Nguyên mừng rỡ, tưởng đối phương đã hiểu, biết tránh đường cho y, nhưng câu tiếp theo làm y hết hồn.
Cốt Vương chỉ hướng đối phương:
- Ngươi quay lại xem đằng sau mình.
- Cái gì?
Dục Cửu Nguyên ngây người, không biết xảy ra chuyện gì, y quay đầu lại, sau đó mất bình tĩnh.
Sau lưng Dục Cửu Nguyên đứng đầy người, đều là cường giả Chúa Tể.
Cốt Vương cười:
- Ma gia, tên này không hiểu chuyện, đến đây mà không chịu đưa tiền, còn đánh nhau với ta.
Ma Tổ nhìn chằm chằm vào Dục Cửu Nguyên:
- Mùi rất quen, để ta nhớ lại xem là ai.
Dục Cửu Nguyên biến sắc mặt, y nhận ra đối phương là ai:
- Ngươi là Ma Tổ . . . !
Ma Tổ bật cười:
- Ha ha ha! Không ngờ bị tiểu tử nhà ngươi nhận ra trước. Mà không quan trọng, đường hầm này là bản Ma Tổ mở ra, thu phí thì sao? Ngươi có ý kiến?
Dục Cửu Nguyên sắc mặt rất khó coi, bị người hỏi á khẩu, nếu không phải kiêng dè thân phận của đối phương thì y sợ gì?
- Ma Tổ, ta cùng ngươi từng có sâu xa, bây giờ ta có chuyện quan trọng muốn đi vực ngoại giới, xin cho qua.
Ma Tổ cười:
- Đúng là có sâu xa, nhưng bản Ma Tổ nhớ trong lúc bị trấn áp có nhiều người nhằm vào ta, không biết có phần của ngươi không? Còn về cho qua thì được thôi, chỉ cần nộp phí là chuyện gì cũng dễ nói, dù ngươi nộp phí xong không thích vào cũng chẳng ai ngăn cản ngươi.
Cốt Vương vỗ tay bảo hay, ca ngợi trí tuệ của Ma gia:
- Ma gia nói hay lắm, nói ra tinh túy của trạm thu phí chúng ta!
Huyết Nha lắc đầu, nhủ thầm: Không ngờ Cốt Vương bợ đít Ma Tổ dữ vậy.
Đương nhiên Huyết Nha sẽ không nói điều này ra, nếu không sẽ bị Cốt Vương tính sổ.
Dục Cửu Nguyên nhíu mày:
- Ma Tổ nói đùa, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu đây là quy củ do Ma Tổ đặt ra thì tất nhiên ta phải tuân theo. Không biết cần nộp bao nhiêu chi phí?
Không thể đánh nhau, đó là tự chuốc khổ, nếu bỏ ra chút gì đổi lại đường đi tiếp thì xem như kiếm lời.
Dung hợp thú linh là thứ tốt, bồi dưỡng kỹ có lẽ sẽ tạo ra thứ ghê gớm.
Cho nên Dục Cửu Nguyên nhận thua, nể mặt Ma Tổ.
Của đi thay người.
Dục Cửu Nguyên chỉ hy vọng làm nhanh, sớm cho y đi qua, hy vọng đến kịp.
Ma Tổ bình tĩnh nói:
- Không nhiều, khoảng một phần ba tài phú trên người của ngươi.
Ma Tổ ngồi canh ở đây đã lâu, vì chờ Phật Ma.
Ba lão nhân lúc trước không bình thường, nhưng Ma Tổ không vạch trần.
Đi vào đường hầm, chưa thấy mặt gã đã muốn tìm gã, có chút trí khôn đều hiểu là ai nói cho bọn họ.
Không nhiều người biết tin Ma Tổ xuất hiện, trừ Phật Ma ra còn ai nữa?
Còn về Phật Ma Tháp bị chém lìa đỉnh tháp bưng đi chắc bị Phật Ma giấu nhẹm không cho người ngoài biết. Dù sao là việc mất mặt, tuyên truyền ra ngoài không dễ nghe.
Dục Cửu Nguyên đang định lấy đồ trong trữ vật giới chỉ ra nhưng bỗng chững lại, cảm giác nghe nhầm:
- Ngươi nói cái gì? Bao nhiêu?
Nghe lầm, chắc chắn là nghe lầm.
Dù là y cũng không bụng đen vô sỉ như vậy.
Cốt Vương ngẩng đầu nói:
- Ma gia của chúng ta đã nói là một phần ba tài phú, giao ra sẽ cho đi ngay.
Dục Cửu Nguyên đã nghe rõ, rít gào:
- Sao các ngươi không ăn cướp luôn đi!?
Mặt Dục Cửu Nguyên xanh mét.
Ác còn hơn cướp.
Cốt Vương nói:
- Ha ha, ngươi thật vô lý, cướp cái gì? Chúng ta thu phí chính quy. Nói cho ngươi biết, một phần ba là một phần ba, nếu là cướp thì bằng vào thái độ của ngươi nếu không giao một nửa sẽ không cho đi qua. Vì chúng ta thu phí chính quy, dù ngươi nhục nhã chúng ta thì vẫn không đổi giá.
Ma Tổ gật gù, tiểu tử Cốt Vương biết cách nói chuyện, đáng giá khen ngợi.
Dục Cửu Nguyên bị chọc tức xì khói, từ đó đến giờ y chưa từng gặp chuyện như vậy.
Dục Cửu Nguyên liên tục nói ba chữ:
- Tốt, tốt, tốt. Hôm nay bản đế nhận thua, không đi đường hầm của các ngươi nữa.
Dục Cửu Nguyên nói xong bỏ đi.
Nhưng Tứ Dục Chi Chủ ngăn ở trước mặt Dục Cửu Nguyên.
Dục Cửu Nguyên nhìn về phía Ma Tổ:
- Thế này là sao? Không cho đi?
Ma Tổ gật đầu nói:
- Đúng rồi, đã đến thì không thể quay đầu, đây là quy củ của đường hầm chúng ta, phải tuân theo.
Dục Cửu Nguyên nổi điên:
- Các ngươi cướp đến nghiện rồi phải không? Nếu không giao thứ gì ra thì không chịu bỏ qua phải không?
Nếu không phải nể đối phương là Ma Tổ thì y đã sớm ra tay.
Nhưng bây giờ đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước.
Y không đi đường hầm được chưa?
Chẳng ngờ thật sự không được.
Cốt Vương nói:
- Đúng vậy! Xin thứ lỗi, đây là quy củ, không thể thay đổi, nếu không sẽ rối loạn. Ngươi là Chúa Tể nên hiểu cho.
Dục Cửu Nguyên cười gằn:
- Ha ha ha!
Mắt Dục Cửu Nguyên bắn ra tia sáng lạnh, biến mất tại chỗ:
- Ta không tin Dục Cửu Nguyên này muốn đi mà ai ngăn được. Kính ngươi một tiếng là Ma Tổ, không kính thì ngươi chỉ là con chó bị người trấn áp!
Ma Tổ nổi giận, đúng là muốn chết:
- To gan quá!
Cốt Vương kinh sợ:
- Ma gia hãy giao tên này cho chúng ta, dám can đảm nhục mạ Ma gia là nhục chúng ta, chém hắn!
Các Chúa Tể trấn thủ đường hầm tấn công ngay.
Ba mươi vị Chúa Tể nháy mắt ra tay, cảnh tượng đó đùa được sao?
Dục Cửu Nguyên không dám đỡ đòn, sẽ bị đánh nát bấy. Y đang liều mạng chạy trốn, thoát khỏi nơi này.
Nhưng bị nhiều Chúa Tể bám giữ, muốn chạy trốn cũng khó khăn, Dục Cửu Nguyên chỉ có thể điên cuồng thi triển thủ đoạn.
Cốt Vương hét to một tiếng, giơ cốt đao chém tới tấp về phía Dục Cửu Nguyên:
- Chó chết, có gan thì đừng né, hãy xem ta đánh chết ngươi thế nào!
Chốc lát sau.
- A!
Dục Cửu Nguyên kêu thảm, máu me khắp người, thân thể bị đánh thủng mấy cái lỗ, máu tuôn ồ ạt, loáng thoáng thấy nội tạng ở bên trong.
Ma Tổ mắt lóe tia sáng lạnh vươn tay ma chộp vào hư không:
- Muốn chạy? Ở lại cho ta!
Bùm!
Bùm!
Nửa người của Dục Cửu Nguyên bị xé xuống, máu màu vàng tưới đầy đường hầm.
- Ma Tổ, ngươi chờ đó cho ta, thù này không báo thề không làm người!
- Huyết Thánh Vô Tung!
Nhiều máu tươi bắn tung tóe hư không, vụ nổ đột ngột, Dục Cửu Nguyên biến mất không còn bóng dáng.
Ma Tổ thu tay lại, mang về một nửa thân thể của Dục Cửu Nguyên còn chảy máu vàng róc rách.
Cốt Vương đến gần Ma Tổ, càu nhàu:
- Mợ nó, để hắn trốn thoát.
Gã ước gì giết chết đối phương.
Ma Tổ cười nói:
- Có chút năng lực, thần thông bí thuật chạy trốn này hơi thú vị.
Gã nhìn nửa thân thể, nói:
- Đã đưa phí dụng rồi, không cần đuổi theo. Nửa thân thể này đủ cho hắn chịu thiệt lớn, bên trong có máu vàng của Chúa Tể, xem như có chút tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận