Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1109: Lâm phong chủ, ngươi cảm nhận được sự cường đại của ta không? (2)

Dục Cửu Nguyên thật uất ức, gã rất mạnh, đây là điều hiển nhiên, dù đấu một mình với Chúa Tể ở đây cũng sẽ không bị yếu thế. Nhưng cái đám chết tiệt này biết tập hợp thành đoàn thể, một đám cùng nhau đánh thì tình huống khác đi.
Ma Tổ đánh chiêu cuối cùng phong tỏa thiên địa, thậm chí giam cầm thời gian xung quanh quanh Dục Cửu Nguyên, nếu không phải y phản ứng nhanh, thi triển thần thông bí thuật thì đã gục ngã tại chỗ.
Ma Tổ cầm nửa người, hé môi phun ra ma khí bao trùm nó.
- Ma Vệ.
Xoẹt đùng!
Nửa thân thể nổ tung, thịt mấp máy rồi dần thành hình, hai bóng dáng nổi bồng bềnh giữa không trung.
Ma Tổ vừa lòng gật đầu:
- Ừm, không sai.
Cốt Vương sợ hãi thán phục, máu nịnh sôi sục:
- Ma gia, chiêu này lợi hại quá, ta nhìn mà cảm thấy không bằng. Lấy thịt của Chúa Tể thi triển vô thượng ma công, tạo ra Ma Vệ, còn là Chúa Tể đỉnh. Nếu để ai biết chắc vượt sức tưởng tượng.
Ma Tổ cười nói:
- Tài mọn, đó là vì thực lực của Dục Cửu Nguyên hùng hậu, cảnh giới cao sâu, nửa phần thân xác bị ta giữ lại này ẩn chứa bản nguyên Chúa Tể của hắn.
Cốt Vương bội phục:
- Tóm lại chiêu này của Ma gia khiến người nhìn mà than thở, bội phục, bội phục.
Ma Tổ cười nói:
- Cốt Vương, đừng tâng bốc quá lố, ngươi dù gì là cường giả Chúa Tể đỉnh.
Cốt Vương có chút ngượng ngùng:
- Ma gia, trước kia nhỏ yếu quen tật nịnh hót, quên mất mình là Chúa Tể.
Ma Tổ cười phá lên:
- Ha ha ha!
Cốt Vương nói tiếp:
- Tiếng cười của Ma gia thật sự là tràn ngập uy nghiêm, khiến người sợ hãi.
Ma Tổ:
- . . .
Huyết Nha nhìn Cốt Vương, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đau cả mắt. Cường giả Chúa Tể mà nịnh hót, thấy nhột nhạt thật, lại ngó biểu tình hưởng thụ của Ma Tổ.
Phương xa.
Dục Cửu Nguyên bị thương nặng, nửa thân thể bị xé rách, thịt mấp máy dần mọc lại, nhưng khuôn mặt vốn trắng bệch trải qua giày vò thì càng trắng hơn.
- Ma Tổ, đồ khốn nạn, ta sẽ không bỏ qua ngươi!
Lần này bị thiệt lớn.
Vô cùng thê thảm.
Y đã chủ quan, sắp xếp hết mọi thứ nhưng không ngờ gặp tình huống như vậy.
Hướng Dục Cửu Nguyên đang đi không phải địa bàn của y mà là Phật Ma Tháp.
Dục Cửu Nguyên nhận ra mấy người trong đám Chúa Tể kia, từng là cường giả sinh động trong mảnh thiên địa này, nhưng bị Phật Ma Tháp trấn áp, nhốt trong lòng đất sâu thẳm dưới Phật Ma Tháp, giờ họ lại xuất hiện.
Điều này nói lên cả đám trốn ra từ Phật Ma Tháp, báo cho Phật Ma Tháp biết thì sẽ có người đi xử cái đám đó.
Vực ngoại giới.
Khí thế của Cơ Uyên vọt lên đỉnh. Dục Cửu Nguyên không lừa gã, cách dung hợp thú linh thật sự có hiệu quả.
Cơ Uyên gầm rống:
- A!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lấy Cơ Uyên làm trung tâm, năng lượng trùng kích mạnh mẽ khuếch tán.
Bề ngoài không thay đổi nhiều nhưng Cơ Uyên cảm nhận tâm trí càng thêm ổn định. Lực lượng càng cường đại, hơi thở hỗn độn giờ hòa hợp thành một.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Cơ Uyên:
- Hơi thú vị.
Cơ Uyên biến đổi hơi lớn, rất không tệ.
Bộp!
Cơ Uyên nở nụ cười ngông cuồng, năm ngón tay siết chặt rồi thả lỏng, từng bước tới gần Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ có cảm nhận được không? Lực lượng của ta trở nên càng mạnh mẽ hơn, loại lực lượng cường đại này khiến ta cảm thấy e ngại, cảm thấy kinh hoảng.
Cơ Uyên từng bước đến gần Lâm Phàm vì muốn cho hắn xem mình bây giờ.
- Có lẽ dù là Lâm phong chủ hiện tại muốn . . .
Bốp!
Lâm Phàm tát một cái đập Cơ Uyên bẹp dí dưới đất, hắn hỏi:
- Bản phong chủ muốn làm gì ngươi? Nói rõ ra xem.
Cơ Uyên ngây người, chuyện gì đây? Vì sao mình không kịp phản ứng? Mình đã mạnh vậy rồi, không thể nào.
Cơ Uyên lắp bắp nói:
- Không . . . không có gì.
Lâm Phàm gật đầu:
- Ừ, không có gì thì tốt. Tình trạng của ngươi tạm được, nhưng còn yếu lắm. Ngươi lâu rồi không nhảy nhót, thôi bản phong chủ không đánh ngươi làm gì, thành thật chút, đừng suốt ngày mơ hợp tác với người thượng giới. Trí tuệ như ngươi rất khó chiếm lợi từ chỗ bọn họ, có biết không?
Cơ Uyên lấy lại bình tĩnh từ niềm vui sướng to lớn vì tăng thực lực, lặng lẽ gật đầu nói:
- Hiểu.
Lâm Phàm vui mừng nói:
- Hiểu thì tốt.
Quả nhiên, lực lượng là không có gì không thể làm được.
Có thể lấy đức phục người, làm cho đối phương nghe lời.
Trước kia vì giảm bớt phiền phức, Lâm Phàm định đập chết Cơ Uyên là xong hết mọi chuyện.
Nhưng sau khi gặp Cơ Uyên thì Lâm Phàm đổi ý.
Đứa trẻ tội nghiệp, thực lực yếu còn không cam lòng, bị cường giả thượng giới dắt mũi xoay vòng.
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ không tin tưởng Dục Cửu Nguyên tốt bụng cho Cơ Uyên lên đến đỉnh, chắc chắn y gặp việc gì đó bị chậm trễ.
Nhưng sẽ là chuyện gì?
A, phải rồi!
Đường hầm.
Có thể ngăn cản Dục Cửu Nguyên tới đây thì chỉ có đường hầm.
Nơi đó có ba mươi mốt vị cường giả Chúa Tể trấn thủ, Dục Cửu Nguyên có năng lực bao lớn mà muốn chiếm lợi trong tay nhiều Chúa Tể như vậy? Trừ phi trời sập xuống.
Lâm Phàm rời đi.
Cơ Uyên gặp áp lực lớn, gã bò dậy, tia sáng trong mắt không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tràn đầy.
- Xem ra phải sửa đổi sách lược, thực lực của người này quá mạnh, chỉ có thể vững vàng từng bước, mưu cầu phát triển. Dục Cửu Nguyên tuyệt đối sẽ không miễn phí cho mình chỗ tốt, e rằng bận việc nên không rảnh đến hố mình.
Cơ Uyên không ngốc, nhìn thấu hết.
Trên trời không có vàng tự rơi xuống, nhất là Cơ Uyên và Dục Cửu Nguyên không thân chẳng quen, tự dưng đem lợi lớn như vậy cho gã?
Cơ Uyên nhe răng cười:
- He he, không ngờ may mắn vậy, nhặt được của hời.
Tâm tình Cơ Uyên vui sướng, tuy bị Lâm Phàm trấn áp hai lần, nhưng thực lực tăng lên, sự thật trăm phần trăm.
- Sư huynh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ cho Nhật Chiếu tông huy hoàng!
Dù bị áp chế thê thảm thì trong lòng Cơ Uyên còn mãi một mục tiêu không thay đổi.
Những lời Cơ Uyên đã nói đều là lừa người, đúng là người tông môn né tránh gã nhưng không phải vì sợ mà là áy náy. Nên dù thế nào Cơ Uyên cũng sẽ không từ bỏ, không làm Nhật Chiếu tông phát dương quang đại thì gã có chết cũng chết không nhắm mắt.
Viêm Hoa tông.
Từ Đại Pháo cảm ứng rất mạnh, đoạn thời gian trước nhận được một môn đao pháp mà sư huynh tặng cho, tiếc rằng gã xem không hiểu, nhưng bình thường sẽ lấy ra múa vài đường đao theo hình vẽ.
Từ Đại Pháo nhìn ra xa, reo vui:
- Sư huynh trở về!
Đệ tử canh giữ đứng bên cạnh quái dị nhìn Từ Đại Pháo, nói cái quái gì? Nếu Từ Đại Pháo nói đúng thì gã thề sẽ ăn thềm đá trước cửa tông môn!
Vèo!
Phương xa có một bóng dáng lao đến.
Đệ tử canh giữ nghệch mặt ra, Từ Đại Pháo một lần nữa nói đúng, sư huynh thật sự trở về.
Từ Đại Pháo ngoắc tay, rất nhiệt tình, hưng phấn kêu lên:
- Sư huynh!!!
Thiên Tu sơn phong.
- Đồ nhi về rồi đây lão sư!
Lâm Phàm nghênh ngang đi tới, tâm tình vui vẻ vô cùng, cảm giác bước vào Thế Giới cảnh siêu thoải mái.
Lúc trước hắn đã nói không đến Thế Giới cảnh tuyệt đối sẽ không trở về, nhưng bây giờ hoàn mỹ thăng cấp, lẽ tất nhiên nên quay về báo tin vui.
Dạo này Thiên Tu gặp được bình cảnh, lão đi đường tu luyện không giống nhóm đồ nhi, lão từng bước sờ tảng đá qua sông, không ai biết phía trước có nguy hiểm đang chờ lão.
Nghe giọng của đồ nhi, Thiên Tu vốn mặt ủ mày chau bỗng chốc thay đổi biểu tình, thản nhiên nói:
- Đồ nhi về rồi à, trong thời gian ở bên ngoài chắc có thu hoạch không nhỏ?
Lâm Phàm kéo ghế đá qua, ngồi xuống, cười nói:
- Lão sư nhìn kỹ xem đồ nhi có gì khác không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận