Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1110: Mặt của Lâm Phàm này là đỏ

Thiên Tu nhìn từ đầu đến chân, gật gù:
- Đồ nhi lại đột phá tu vi?
- Ôi chao, lão sư đúng là hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái thấy ngay. Đúng rồi, đồ nhi đột phá đến Thế Giới cảnh, hiện tại có thể đối đầu Chúa Tể cảnh, về sau ai dám đến gây sự với tông môn chúng ta thì chẳng cần người khác hỗ trợ, một mình đồ nhi có thể giải quyết!
Lâm Phàm nói xong còn xoay cánh tay mấy vòng:
- Giống vậy này
- Tựa như dạng này, mấy chiêu đánh chết.
Thiên Tu cười:
- Khá lắm, không uổng là đồ nhi ngoan của vi sư.
Lâm Phàm thuận cột leo lên:
- Đương nhiên rồi, không nhìn xem lão sư của đồ nhi là ai? Sao kém được.
Thiên Tu cũng không khiêm tốn, gật đầu nhận đồ nhi thổi phồng:
- Ừ, nói đúng lắm.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư, đồ nhi chuẩn bị di dời tông môn. Gần đây đồ nhi ở thượng giới quen biết một số người, xây dựng chút sản nghiệp, thu hoạch cũng không tệ lắm, lai lịch quang minh chính đại. Đồ nhi định dẫn dắt các đệ tử phát triển sản nghiệp ở thượng giới, xem như cho tông mình chính thức tiến quân thượng giới, lão sư thấy sao?
Việc này thật ra không cần bất cứ kẻ nào đồng ý, với thực lực và địa vị hiện giờ của Lâm Phàm sẽ không một ai trong Viêm Hoa tông ngăn cản, dù có người phản đối cũng vô ích.
Nhưng hắn kính trọng lão sư, dù hắn trở nên mạnh đến mức nào thì mãi mãi như vậy.
Thiên Tu không để bụng mấy chuyện này, nhưng trong lòng rất vui mừng, ít ra từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ thái độ của đồ nhi đối với lão chưa từng đổi khác.
Thiên Tu đã thấy nhiều trường hợp lúc yếu thì tôn sư trọng đạo, khi nào cường đại, vượt mặt lão sư là đổi thái độ ngay.
Vì đã thấy nhiều nên trước khi Thiên Tu gặp Lâm Phàm chỉ có đệ tử ký danh, không chính thức thu ai làm đệ tử thân truyền.
Thiên Tu nói:
- Việc này đồ nhi thấy làm sao tốt thì cứ làm, vi sư tin tưởng vào đồ nhi.
Lâm Phàm rời khỏi chỗ của lão sư, trở lại Vô Địch phong.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh trở về thì lập tức tiến lên, đi theo làm tùy tùng:
- Sư huynh về rồi.
- Sư đệ hãy đi thông báo, qua một thời gian ngắn chúng ta sẽ di chuyển.
Lâm Phàm nói xong đi hướng mật thất, nói sao thì cũng nên thử nghiệm rút thăm trúng thưởng mới.
Lữ Khải Minh lộ biểu tình ngạc nhiên, không ngờ lại sắp dọn đi. Gã không có ý tưởng đặc biệt gì, rất tin tưởng sư huynh khiến gã xưa nay không suy nghĩ nhiều, làm tốt tất cả mọi thứ ở hiện tại là được.
Quản lý tốt Vô Địch phong thay cho sư huynh là trợ giúp lớn nhất với sư huynh.
Lâm Phàm vào mật thất.
- Lại sắp đối mặt rút thăm trúng thưởng như sói như cọp muốn dụ dỗ ta vào hố.
Lâm Phàm vung tay lên, mật thất sáng ngọn đuốc, soi sáng các góc.
Tu vi đến Thế Giới cảnh, rút thăm trúng thưởng ra cấp hắc kim. Nó không dùng chiêu giả tạo nữa, nói rõ là muốn hố người rút.
Lần trước còn có tên hồng kim, đỏ may mắn, đúng là rút được vài thứ tốt.
Hiện giờ một trăm vạn điểm rút một lần thật sự khủng bố.
Nếu là trước kia thì không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm bấm ngón tay tính sơ, một trăm vạn điểm bằng với việc phải giết một nửa cường giả Chúa Tể đỉnh mới kiếm về được.
Rút thưởng hắc kim nằm yên ở đó, rút hay không tùy vào hắn.
Lâm Phàm thuận tiện xem điểm.
Điểm: 243420015
Lúc trước kiếm mười mấy ức điểm đều dùng cho việc tăng công pháp, đến nay chỉ còn lại hơn hai tỷ, thật thảm.
- Chơi luôn, mặc kệ nó, chẳng lẽ có thể hố chết ta?
Xuất hiện rút thăm trúng thưởng mới nhất, không phục thì rút, điểm chứ có gì, cùng lắm lại làm kẻ nghèo, không phải lần đầu tiên nghèo rớt mồng tơi. Niềm vui cuộc đời chỉ có rút thăm trúng thưởng đem lại cho mình.
- Liên tục rút một trăm.
Rút vài cái, mấy chục cái không thể tôn lên thân phận địa vị hiện giờ của hắn, liên tục rút một trăm cũng chỉ tính là tạm được.
[Tiêu hao một ức điểm.]
Tim Lâm Phàm nhỏ máu, hắn không có sức chống cự rút thăm trúng thưởng, nhất là với rút thưởng hắc kim, hắn mơ sẽ được đến thứ tốt.
[Rút thăm hắc kim: Đa tạ chiếu cố, không ngừng cố gắng.]
Rất bình thường, giai đoạn đầu phiếu trống là bình thường khi rút thưởng, chuyện nhỏ.
Nhiều người dựa vào rút thưởng phát tài làm giàu, đương nhiên cũng có một đám người mê mẩn rút thưởng đến cửa nát nhà tan.
Cái này chơi vận may, để xem ai tán gia bại sản trước.
Tiếp tục rút thăm trúng thưởng, có nhiều phiếu trống.
Có một số đan dược cực kỳ quý giá với người khác nhưng là rác rưởi với Lâm Phàm.
- Không được!
Lâm Phàm bỗng vỗ trán cái bốp, quên mất, trước khi rút thưởng không tế bái Tam Thanh, xin trùm phù hộ. Trời ạ, hố quá.
Lâm Phàm muốn khóc, không biết nên nói cái gì.
Ngày xưa trước khi rút thăm trúng thưởng hắn sẽ tế bái, không ngờ lần này quên mất.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Quả nhiên ta đã quá kiêu ngạo, lâng lâng đến quên mất trùm Tam Thanh.
Lâm Phàm không ôm hy vọng sẽ rút thưởng được thứ gì.
[Rút thăm hắc kim: Chúc mừng rút trúng hướng dẫn sáng tạo công pháp cấp Thế Giới.]
- A! Đồ tốt!
Mới rồi Lâm Phàm không ôm hy vọng, khi nghe tiếng báo này thì nhếch môi cười.
Từ lần trước sáng tạo ra môn công pháp Nghịch Loạn thì Lâm Phàm không còn rút trúng hướng dẫn sáng tạo công pháp nữa.
Xem tình hình thì hướng dẫn công pháp này vượt qua mấy cảnh giới.
- Không tệ, không tệ, thêm vài thứ tốt nữa ít ra không bị lỗ.
Tiếng báo rút thưởng vang liên tục.
Có nhiều phiếu trống, nhưng Lâm Phàm không hoảng chút nào, đã được thứ tốt khiến hắn yên lòng.
Nếu có thể ra buff cấp vĩnh hằng thì rất tuyệt.
[Rút thăm hắc kim: Chúc mừng rút trúng thẻ cấp max ngạnh công, có thể tùy ý chọn một môn ngạnh công.]
- Tuyệt!
Lâm Phàm hưng phấn, lúc trước hắn rút thăm trúng thưởng đẳng cấp khác cũng ra thẻ cấp max, nhưng bị giới hạn phẩm cấp công pháp.
Rút thăm trúng thưởng hắc kim thật tuyệt, thẻ cấp max không giới hạn phẩm giai cấp, kiếm lời rồi. Chỉ riêng thứ này đủ bù lại một ức điểm.
Tăng một môn công pháp phẩm cấp cao ít nhất cần một ức năm ngàn vạn điểm trở lên, rất có thể càng nhiều nữa.
Nên mới nói kiếm lời không lỗ.
Mắt thấy chỉ còn lại mười lần rút thăm trúng thưởng, Lâm Phàm hơi dao động.
Thêm một món đi, không cần nhiều, được buff cấp vĩnh hằng là đủ rồi.
Rất nhanh kết thúc rút thăm trúng thưởng, liên tục mười phiếu trống.
Lâm Phàm cười tủm tỉm:
- Ui chà, lại còn yếu ớt, không được cái nào, nuốt trọn một ngàn vạn điểm của ta, rất xấu xa.
Lâm Phàm không buồn chút nào, dù sao đã bù lỗ, hắn không hụt hơi.
- Tốt, rất tốt, xem ra rút được thứ tốt không liên quan nhiều với Tam Thanh, chủ yếu là xem mặt của mình, có lẽ hôm nay mình có mặt mũi.
Tâm tình của Lâm Phàm siêu tốt, hắn đang nghĩ có nên rút thêm lần nữa? Có lẽ hắn đang may mắn, sẽ kiếm lời.
Mới rồi liên tục rút một trăm lần ít nhất lời một ức, nếu đụng phải một môn công pháp phẩm cấp siêu cao thì càng lời.
Lâm Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định cược một phen, có lẽ con đường làm giàu phát tài dựa vào rút thăm trúng thưởng cấp hắc kim.
- Tới đây, ai sợ ai? Liên tục rút một trăm! Khoan, gạch bỏ số đuôi, liên tục rút một trăm bốn mươi ba lần, chơi nào!
Đợt này hắn cược hết tài sản, tự tin vậy đấy.
Một lúc lâu sau.
Lữ Khải Minh làm xong chuyện sư huynh dặn, thông báo cho mọi người rồi về Vô Địch phong, thấy sư huynh đứng trên đỉnh núi.
- Sao vậy sư huynh?
Lữ Khải Minh hơi tò mò, không biết sư huynh bị gì.
Lâm Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Lữ Khải Minh, không còn muốn sống, cười tuyệt vọng ngửa người ra sau rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lữ Khải Minh đần mặt ra.
Sư huynh làm gì vậy?
Kiểu rèn luyện mới?
Mấy ngày sau.
Ngày ấy trán của Lâm Phàm đập mạnh vào hòn đá dưới vực sâu vạn trượng nhưng hắn vẫn khỏe như vâm, không có chút xíu chấn động não nào.
Chỉ có mặt đất dưới vực là chịu khổ, vỡ tan rất nghiêm trọng.
Nhưng tâm tình tuyệt vọng bao phủ trong lòng Lâm Phàm.
Bị lừa.
Lừa mất luôn quần lót.
Chỉ còn bốn mươi hai vạn điểm, cộng thêm mười lăm điểm lẻ. Trước kia chỉ có năm điểm, không biết mười điểm này lấy đâu ra.
Tóm lại hắn tuyệt vọng.
Lâm Phàm nằm phơi thây dưới vực mấy ngày, nhìn lên bầu trời, nhớ lại mình lúc ấy hào khí ngất trời, cho rằng mặt mình to nhất, không cần dựa vào Tam Thanh, nhưng rồi bị sự thật vả sưng mặt.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh rơi xuống núi rốt cuộc leo lên, thắc mắc hỏi:
- Sao sư huynh ở bên dưới nhiều ngày vậy?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vai Lữ Khải Minh:
- Sư đệ, sư huynh nói cho ngươi biết, làm người không thể quá tự tin
Lữ Khải Minh nghe lời này lộ vẻ mặt rung động.
Bắt đầu rồi, sư huynh lại sắp nói lời vàng thước ngọc, gã phải nhớ kỹ trong lòng.
Lữ Khải Minh trịnh trọng gật đầu:
- Ừm, sư huynh nói rất đúng, đúng là không thể quá tự tin.
Gã sẽ không bỏ qua một chữ, dù sư huynh tạm dừng một giây thì gã cũng không bỏ sót.
Nhiệm vụ của gã là quản lý tốt Vô Địch phong, và ghi chép lời sư huynh nói, tương lai để lại cuốn sách nhỏ quý giá nhất truyền lưu đời sau, để vô số hậu bối được nghe sư huynh dạy bảo.
Lâm Phàm lại thở dài, lắc đầu nguầy nguậy:
- Ài, sư đệ, làm người thì nên biết đủ, thỏa mãn là phúc, lòng tham không đáy sẽ gặp kết cục cực kỳ thê thảm, hối hận cũng không kịp. Sư huynh thể nghiệm sâu sắc điều này rồi.
Hắn thật sự hối hận.
Đang yên lành cúng một ức bốn ngàn ba trăm vạn điểm cho ngọn nguồn tội ác, rõ ràng đã rút được thứ tốt rồi, bình thường nên rút tay về, không thể tiếp tục tham lam.
Tại hắn quá tin tưởng vào mình vừa tham nhiều nên mất hết điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận