Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1112: Trời ạ, ta muốn trở về (1)

Chu Tứ trở lại Trường Sinh Địa, khóc chảy nước mắt nước mũi kể lại điều đã gặp được trong đường hầm.
Chuyện này kinh động cao tầng Trường Sinh Địa.
Ý nghĩ đầu tiên là tự tìm cái chết.
Dám ngông cuồng như thế!
Dám hố người của Trường Sinh Địa, còn cắn sâu như vậy.
Đường hầm Không Gian Thần Trụ không ổn định, người buông xuống rất có thể gặp nguy hiểm khi còn trong đường hầm. Nên đường hầm bên lãnh địa Quỷ tộc là nơi tất cả người muốn đi vực ngoại giới sẽ chọn.
Cao tầng Trường Sinh Địa điều động cường giả Chúa Tể dẫn đội, ra lệnh cho bọn họ đi lãnh địa Quỷ tộc giết hết đám người chiếm cứ đường hầm để răn đe.
Trường Sinh Địa bá đạo như vậy đấy.
Trạm thứ nhất của Dục Cửu Nguyên là Thần Đình.
Thần Chủ Thần Đình bế quan không ra, công việc bên trong đều từ Phó Thần Chủ phụ trách.
Tuy Thần Đình chỉ có một vị Phó Thần Chủ nhưng bên dưới có tám Đại Vương quản lý các việc lớn nhỏ trong Thần Đình.
Thực lực của Dục Cửu Nguyên mạnh nhưng không hiếm hoi trong thế lực khổng lồ như Thần Đình, y được dẫn tiến gặp Phó Thần Chủ Thần Đình.
Phó Thần Chủ nghe nói Dục Cửu Nguyên được Phật Ma phái tới thì ấn tượng đầu tiên khá tệ.
Lại muốn làm việc gì nữa đây?
Phó Thần Chủ bây giờ ghét cái tên bên Phật Ma Tháp rồi, trước kia đã ghét, trải qua chuyện kia làm giảm mạnh ấn tượng với Phật Ma xuống mức chán ghét.
Nhưng khi biết Ma Tổ cùng một đám cường giả Chúa Tể đỉnh chiếm cứ đường hầm thì Phó Thần Chủ mặt biến sắc.
Việc này để lộ ra tín hiệu hơi lạ.
Chẳng lẽ Ma Tổ biết bí mật của vực ngoại giới?
Không thể nào.
Phó Thần Chủ sắc mặt biến đổi nhiều lần, Dục Cửu Nguyên quan sát kỹ, trong lòng có tính toán riêng.
Dục Cửu Nguyên xem bộ dạng của Phó Thần Chủ rõ là có bí mật. Y biết vực ngoại giới có vấn đề, nếu không thì tại sao nhiều Chúa Tể đều buông xuống?
Phật Ma rất xem trọng đường hầm, Dục Cửu Nguyên đã xem thấu, dù Phật Ma không chào đón Ma Tổ cũng không đến mức tổ chức trận thế lớn như vậy.
Còn về bảo là một mình Ma Tổ chống lại Phật Ma Tháp thì càng vô lý.
Cho nên thứ Phật Ma để ý không phải Ma Tổ mà là đường hầm, bọn họ muốn đi vực ngoại giới, tuyệt đối không thể ngồi xem đường hầm bị người khác chiếm cứ.
Dục Cửu Nguyên giữ vẻ mặt bình tĩnh, tâm tư của y kín đáo, muốn biết việc mà các trùm đều biết.
- Đám người này đang mưu cầu điều gì?
Nhưng Dục Cửu Nguyên hiểu rằng rất khó, muốn biết sự thật từ miệng bọn họ là chuyện không thể nào.
Dục Cửu Nguyên quan sát biểu tình của Phó Thần Chủ, hy vọng tìm được tin tức hữu dụng:
- Ý của Phật Ma là liên hợp bốn thế lực lớn trấn áp đám Ma Tổ chiếm cứ đường hầm.
Phó Thần Chủ hỏi:
- Bốn thế lực lớn? Đã bàn bạc ổn thỏa với Thánh Địa Sơn và Thanh Sơn Khâu rồi?
Dục Cửu Nguyên đáp:
- Chưa đi Thánh Địa Sơn, nhưng Nữ Đế Thanh Sơn Khâu và Phó Thần Chủ có quan hệ không tầm thường, nếu Phó Thần Chủ đồng ý thì Thanh Sơn Khâu sẽ không từ chối.
Phó Thần Chủ nhíu mày, tức giận hỏi:
- A? Ngươi nói vậy là sao? Ta và Nữ Đế Thanh Sơn Khâu từ khi nào có quan hệ không tầm thường? Dục Cửu Nguyên, có lúc nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.
Dục Cửu Nguyên gật đầu nói:
- Đúng, đúng, Phó Thần Chủ nói đúng lắm.
Trong bụng y chửi thầm: Mợ nó, tưởng người khác không biết chuyện mình làm sao? Giả vờ giả vịt.
Phó Thần Chủ không để ý Dục Cửu Nguyên:
- Ta đã biết sự việc, để ta suy nghĩ đã.
Dục Cửu Nguyên chỉ có nhiệm vụ truyền lời, còn về Phó Thần Chủ xin cho thời gian suy nghĩ chẳng qua là nói khách sáo, tùy gã.
Dục Cửu Nguyên chợt phát hiện có sự việc không phải y sốt ruột mà là người khác nóng nảy.
Phật Ma nghe tin Ma Tổ và đám Chúa Tể chiếm cứ đường hầm thì nôn nóng, tuy y giấu sâu nhưng vẫn bị Dục Cửu Nguyên nhìn thấu.
Trong này chắc chắn có vấn đề.
Phó Thần Chủ nữa, tuy không biểu hiện ra nhưng Dục Cửu Nguyên phát hiện sắc mặt của y hơi lạ, dường như đang lo lắng việc gì.
Tốt lắm, xem ra chỉ cần thận trọng chờ đợi thì rồi sẽ biết chút chuyện.
Khi Dục Cửu Nguyên đi Thánh Địa Sơn thì bị ngăn ngoài cửa, bị người ta lờ đi.
Có nên tức giận không? Thôi bỏ đi.
Đám người Thánh Địa Sơn đều là tu luyện ngạnh công, dễ giận, với bản lĩnh của Dục Cửu Nguyên muốn nổi cáu trong Thánh Địa Sơn thì còn chưa đủ tư cách.
Y lo truyền lời là được, Thánh Địa Sơn có đồng ý hay không là việc của Phật Ma lo.
Phật Ma đã nói nếu Thanh Sơn Khâu không đồng ý thì y sẽ đi nói.
Dục Cửu Nguyên không đi Thanh Sơn Khâu, Nữ Đế Thanh Sơn Khâu và Phó Thần Chủ gian díu với nhau, chắc đã biết chuyện rồi, nếu Phó Thần Chủ muốn đi thì Nữ Đế tự nhiên sẽ đi.
Nếu Phó Thần Chủ không đồng ý thì hết chơi.
Viêm Hoa tông, Vô Địch phong, mật thất.
Xoẹt!
Đao quang kiếm ảnh, đầu người lăn.
- Đáng sợ, sáng tạo công pháp khó như vậy sao?
Lâm Phàm ngồi xếp bằng trong mật thất, cố gắng sáng tạo công pháp, nhưng cố gắng lâu như vậy mà không có chút hy vọng.
Không biết hắn đã chết bao nhiêu lần, hắn đã tê dại.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá mật thất, đi ra ngoài, tâm rất mệt mỏi:
- Có lẽ vì tâm tính không tốt, ra ngoài hít thở không khí mới mẻ có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Sáng tạo công pháp cấp Thế Giới thật sự quá khó khăn.
Bên ngoài.
Thanh Oa ngồi chờ ở nơi đó, hình như đang ngẩn người.
Lâm Phàm hỏi:
- Làm gì đó Thanh Oa?
Thanh Oa đang ngẩn người lập tức tỉnh táo lại, nhảy tới trước mặt Lâm Phàm, ôm chân hắn:
- Chủ nhân rốt cuộc xuất quan, Oa Oa nhớ chủ nhân muốn chết.
Giấy vàng treo sau lưng Thanh Oa la lên:
- Cái tên lông tạp đầu xanh này không hề nhớ ngươi, trong thời gian này hắn nói xấu ngươi nhiều lắm.
Bộp!
Thanh Oa ngã ngửa ra sau, phần lưng đè ép mặt đất, vặn người chà chùi:
- Nói nhăng nhít cái gì, suốt ngày chỉ biết châm ngòi ly gián, đáng hận!
Giấy vàng đã bàn với Đại Vương Bát, một người được quyền khống chế một ngày.
Trong khoảng thời gian này giấy vàng chịu đủ tra tấn, có chút sợ hãi, nó rất muốn đuổi tên kia ra khỏi người nhưng không có cách nào, không làm được.
Lâm Phàm híp mắt:
- Thanh Oa, có chuyện gì thì nói mau, biểu hiện của ngươi khiến người cảm giác ngươi có mục đích riêng.
Thanh Oa đứng dậy, xua hai tay:
- Không, tuyệt đối không có việc gì. Chủ nhân, ta tuyệt đối trung thành với ngài, sao mà có mục đích gì được.
Sau đó Thanh Oa đổi giọng:
- Thật ra cũng không có chuyện gì, ta muốn đi thượng giới, có chút chuyện Oa Oa muốn giải quyết rõ ràng.
Thanh Oa và Lô Cương đã trò chuyện rất nhiều, biết rất nhiều chuyện. Việc nó tin tưởng trăm phần trăm bắt đầu lung lay, thật ra ngay từ đầu đã hơi dao động, chẳng qua nó không muốn tin tưởng.
Lâm Phàm nhìn Thanh Oa, bất đắc dĩ nói:
- Thanh Oa, ta phát hiện đầu óc của ngươi cứng ngắc, đã là sự thật mà sao cứ ôm hy vọng? Nói cho ngươi biết, thật sự không có hy vọng. Ngươi thấy đúng không Lô Cương?
Giấy vàng bám sau lưng Thanh Oa lên tiếng:
- Tuy không muốn tin tưởng nhưng sự thật đúng là vậy.
Giấy vàng phản đối:
- Này này, cái tên chơi xấu kia, đã nói một người một ngày, hôm nay là của ta, ngươi lên tiếng làm gì?
Thân thể của nó bị người chiếm cứ, còn chưa tìm người tố khổ, giờ bị người được nước ăn hiếp, ai nhịn nổi?
Thanh Oa hét lên:
- Đại Vương Bát, ngươi câm miệng cho ta, ngươi đã thấy tận mắt sao?
Đây là người hầu của nó vậy mà không bênh nó.
Lô Cương thở dài, thần sư vẫn quá thuần khiết, hèn gì lúc trước bị nữ nhân kia dụ dỗ mất hồn, không oan, bị hố đến nông nỗi này không oan chút nào.
Lâm Phàm suy nghĩ một hồi:
- Cũng tốt, gần đây ta có làm vài hạng mục ở thượng giới, đang thiếu người, ngươi có thể đi xem thử.
Thanh Oa nghe xong giật mình kêu lên:
- Hạng mục? Ở thượng giới?
Lâm Phàm nói:
- Ừ, hạng mục rất tốt, có ba mươi mốt vị Chúa Tể đỉnh trấn thủ mọi thứ bên kia. Có một người mà ngươi quen thuộc, là Hận Thiên Tiểu Ma Quân mà ngươi nói, hắn cũng ở đó.
Thanh Oa giật mình:
- Lợi hại, ba mươi mốt vị Chúa Tể đỉnh, Hận Thiên Tiểu Ma Quân cũng có mặt, vậy thì thật khó lường. Tuy Hận Thiên Tiểu Ma Quân hơi hố nhưng thực lực tạm ổn, hạng mục kia an toàn, dù ở thượng giới cũng không có ai dám chọc vào. Chủ nhân ghê gớm thật, Oa Oa tự hào vì chủ nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận