Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1113: Trời ạ, ta muốn trở về (2)

Thanh Oa có chút ý tưởng.
Có nhiều Chúa Tể vậy thì nơi đó rất an toàn.
Thanh Oa cười nịnh, mặt ếch dán ống quần của Lâm Phàm, rất tiện nói:
- Chủ nhân cũng thấy Oa Oa trung thành với chủ nhân như vậy, chủ nhân có thể đưa Oa Oa qua không? Chủ nhân yên tâm, Oa Oa đến đó không vì cái gì khác, chỉ vì muốn giám thị bọn họ thay chủ nhân, hễ có gió thổi cỏ lay là báo cáo với chủ nhân ngay.
Thanh Oa thật sự muốn đi.
Nơi đó có nhiều cường giả như vậy, với tình huống hiện giờ của nó sẽ được an toàn. Nếu trong đó có người từng là người hâm mộ của nó thì càng lời to.
Thanh Oa suy nghĩ những chuyện này, trải đường cho mình.
Nó là Cửu Hoang Thần Sư, nếu không có chút ý tưởng gì thì sao được?
Lâm Phàm nhìn thấu ý nghĩ của Thanh Oa, nhưng cũng tốt, nó dù gì là đại nhân vật thượng giới, tuy bây giờ biến thành bộ dạng này nhưng danh vọng còn đó, có lẽ sẽ giúp ích đôi chút.
Lâm Phàm vỗ đầu Thanh Oa:
- Được, không thành vấn đề, ai kêu chủ nhân yêu Oa Oa của chúng ta nhất.
Thanh Oa cảm động khóc:
- Hu! Oa Oa được đi theo chủ nhân như ngài là điều vô cùng hạnh phúc.
Lô Cương ở trong giấy vàng nghe buồn nôn.
Thần sư thay đổi rồi, kỹ năng vỗ mông ngựa cao siêu hơn mọi người.
Có lẽ vì ngày xưa bọn họ luôn nịnh hót thần sư nên thần sư học được từ họ, giờ thực hành luôn, lô hỏa thuần thanh, cao hơn một bậc.
Thượng giới, đường hầm.
Đám người Ma Tổ rảnh rang.
Cốt Vương trấn thủ ở cửa vào, nghênh đón người đi ngang qua, thái độ vô cùng tốt, tóm lại tốt nhất là dụ người vào trong đã.
Huyết Nha hỏi:
- Cốt Vương, ngươi nói xem chúng ta có thể làm việc này bao lâu?
Huyết Nha luôn cảm giác sẽ có nguy hiểm đến, nhất là đoạn thời gian trước Dục Cửu Nguyên trốn thoát, chắc chắn y sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cốt Vương nói:
- Đương nhiên cả đời, ai dám đến ngăn cản chúng ta phát tài thì ta một đao chém chết hắn.
Sau đó gã cười nói:
- Tiểu huynh đệ kia thật là có bản lĩnh, có dáng rồng trong cõi người, đầu óc thông minh. Nếu kêu ta làm thì ta sẽ không nghĩ ra có cách như vậy, chẳng cần làm gì, đứng yên là có tài phú đến.
Huyết Nha vỗ vai Cốt Vương:
- Được rồi, người ta không có ở đây, đừng nịnh bợ.
Cốt Vương nhìn Huyết Nha, nói:
- Ta nịnh chỗ nào? Toàn nói thật.
Lúc này.
Hai bóng dáng xuất hiện ở cửa đường hầm.
Là Lâm Phàm cùng Thanh Oa.
- Chủ nhân, hạng mục của chúng ta ở nơi nào?
Thanh Oa rất kích động, không ngờ kẻ bỏ mạng lợi hại thật, có thể phát triển sản nghiệp ở thượng giới, ghê gớm.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Ở chỗ này.
Thanh Oa ngây ra, lắc lư cái đầu hoang mang hỏi:
- A? Chủ nhân đang nói chỗ nào?
Lâm Phàm chỉ vào đường hầm:
- Là chỗ này, đám người chúng ta chiếm lối đi này, người đi vào phải nộp phí mới được đi qua, sao? Khá lắm đúng không? Đây là cuộc mua bán chỉ lời không lỗ.
Thanh Oa xoe tròn mắt:
- Trời ạ!
Thanh Oa cảm thấy thế này có khác gì tự tìm chết?
Đường hầm kết nối vực ngoại giới với thượng giới là vùng đất quan trọng, đám người thượng giới sẽ không để người khác chiếm cứ đường hầm, chắc chắn sẽ đánh một trận.
Nghĩ đến khả năng này làm mặt Thanh Oa càng xanh xao hơn.
Thanh Oa mếu máo nói:
- Chủ nhân, Oa Oa đột nhiên phát hiện ở trong tông môn tốt hơn, Oa Oa không nỡ xa đám đệ tử kia.
Lâm Phàm cười nói:
- Không sao, đã đến rồi thì ở lại đây một lúc cũng hay, ta dẫn ngươi đi làm quen với họ.
Thanh Oa rất muốn vả mặt mình mấy cái.
Mợ nó, ngu quá là ngu!
Kẻ bỏ mạng làm gì có sản nghiệp, dù có thì chắc chắn cũng là liều mạng.
Rất nhanh, Lâm Phàm mang theo Thanh Oa gặp mặt đám người Ma Tổ.
Cốt Vương nhìn thấy Lâm Phàm liền cười tươi như hoa:
- Tiểu huynh đệ đến rồi.
Cốt Vương phục Lâm Phàm sát đất, nhìn xem, hạng mục tốt biết bao, nằm thôi đã có tiền. Hơn nữa đoàn người cùng nhau thề, tính an toàn vững chắc, tuyệt đối không xảy ra sự kiện phản bội.
Cốt Vương thích như vậy, không có thành phần giả tạo.
Lâm Phàm cười:
- Thế nào, gần đây thu hoạch tạm ổn chứ?
Cốt Vương tiếc nuối nói:
- Đương nhiên ổn, tiếc rằng có lần một Chúa Tể đỉnh đi ngang qua, vốn cho rằng có thể kiếm một mớ, cuối cùng không ngờ bị hắn trốn thoát. Ài, nếu biết trước thì ta đã ngồi canh ở cửa ra.
Thịt mỡ bay đi ngay trước mắt, trong lòng vô cùng đau khổ.
Lâm Phàm thuận miệng hỏi:
- Người đó tên Dục Cửu Nguyên hả?
Cốt Vương giật mình, thốt ra:
- Thần, tiểu huynh đệ thật sự là quá thần, đoán một phát trúng ngay. Đúng là hắn tên Dục Cửu Nguyên, đã xem thường hắn, để hắn chạy mất.
Lâm Phàm hiểu ra, quả nhiên là vì vậy.
Hắn đã nói mà, Dục Cửu Nguyên làm gì tốt bụng cho Cơ Uyên thuận buồm xuôi gió, bình yên như không.
Không phải Dục Cửu Nguyên không muốn làm gì mà vì trên đường đi bị chặn lại.
Không trả tiền không cho xuống dưới.
Với tính tình của Dục Cửu Nguyên chắc chắn sẽ chịu nhục, đến vực ngoại giới bắt Cơ Uyên. Có lẽ vì giá quá cắt cổ, Dục Cửu Nguyên không chịu nên đánh túi bụi, sau cùng thua bỏ chạy.
Đáng tiếc.
Nếu Dục Cửu Nguyên đi vào vực ngoại giới thì có lẽ hắn sẽ kiếm được một mớ điểm, chắc sẽ thích lắm.
Nhất là bây giờ hắn nghèo mạt rệp.
Lúc này, Cốt Vương nhìn thấy Thanh Oa:
- Ủa? Tiểu huynh đệ bắt con ếch ở đâu ra? Bỏ vào nồi nấu chắc ngon lắm.
Thanh Oa đang phân biệt đám người này là ai, nhưng nghe lời Cốt Vương nói thì tức giận quát:
- Nhà ngươi đang nói gì hả? Có tin ta đánh chết ngươi không?
Cốt Vương nổi hứng chộp đầu Thanh Oa xách tới trước mắt:
- Còn biết nói chuyện? Kỳ lạ, nói ngươi là yêu thú thì không giống, sao biết nói chuyện?
Cốt Vương suy nghĩ, xem không hiểu.
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Đủ rồi, đây là Luyện Đan Đại Sư của tông môn ta, đừng chơi bậy.
Nói sao thì Thanh Oa là người của hắn, nó có thể bị hắn trêu chọc nhưng không thể để người khác ức hiếp.
Cốt Vương gật gù:
- Ta đã nói mà, con ếch xuất sắc như vậy sao có thể là sinh vật bình thường được, thì ra là Luyện Đan Đại Sư, thất kính thất kính.
Thanh Oa trừng mắt Cốt Vương:
- Coi như ngươi biết điều.
Trong thời gian này Thanh Oa nhận ra một số người.
Tứ Dục Chi Chủ.
Tam Thế Hồn Ma.
Đều là Chúa Tể khó chơi, khi Thanh Oa còn là Cửu Hoang Thần Sư sẽ không để họ vào mắt, nhưng nó biết bọn họ đều rất lợi hại, thủ đoạn khá quỷ dị, khác với các Chúa Tể khác.
Nghe đồn bọn họ khống chế pháp tắc loại hiếm ai điều khiển được, rất thưa thớt, cũng rất quỷ dị.
Ma Tổ nhìn chằm chằm vào Thanh Oa:
- Sao ta cảm giác hơi thở của ngươi có chút quen thuộc?
Thanh Oa cứng người lại, mợ nó, không lẽ bị nhận ra?
Nó không muốn bị lộ thân phận vào lúc này.
Đường đường là Cửu Hoang Thần Sư nhưng biến thành con ếch, thực lực yếu xìu, nói ra rất mất mặt.
Lúc này giấy vàng im lặng được mới lạ, vạch áo Thanh Oa cho người xem lưng ngay:
- Chắc chắn quen thuộc, hắn là Cửu Hoang thần sư, trước kia rất vênh váo, bây giờ gặp rủi ro.
Xôn xao!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Thanh Oa.
Ma Tổ khó giữ bình tĩnh tiến lên chộp lấy Thanh Oa:
- Không thể nào! Ngươi là lão già Cửu Hoang?
Ma Tổ xoe tròn mắt ốc bươu, không tin nổi.
Thanh Oa mếu máo:
- Không phải, hắn nói dóc!
Sắp không giữ được tôn nghiêm cuối cùng sao?
Trí nhớ của Ma Tổ còn mới tinh, nhớ kỹ từng chi tiết:
- Hay lắm, năm đó ta đi cầu ngươi luyện một viên đan dược, ngươi quyết không cho làm hại ta đi bao nhiêu đường vòng.
Năm xưa Ma Tổ tu luyện ma công, cần gấp một viên đan dược. Thế là gã tìm đến Cửu Hoang Thần Sư nổi tiếng thế gian thượng giới, không ngờ Cửu Hoang Thần Sư kiêu căng phớt lờ gã.
Thanh Oa ấp úng:
- Ta . . . ta . . . sao có thể trách ta, năm đó ngươi làm nhiều việc ác, người thần đều giận, sao ta có thể giúp ngươi?
Đau nhức làm nó muốn chết.
Giấy vàng bị Lô Cương đè đầu đánh trong thế giới trang giấy, hét thảm liên hồi.
Ma Tổ cười khẩy nói:
- Ta làm nhiều việc ác? Người thần đều giận? Ngươi làm sao xứng với cái miệng này?
Cốt Vương giật mình kêu lên:
- Ồ, Cửu Hoang Thần Sư? Ta có nghe tiếng, lúc ta còn nhỏ yếu thì người này là thần tượng trong lòng của ta. Ngưỡng mộ danh tiếng của thần sư đã lâu.
Dối trá!
Thanh Oa lườm Cốt Vương, đồ giả tạo.
Bộ dạng của nó bây giờ mà danh bất hư truyền cái gì, sao xứng với cái miệng này.
Các Chúa Tể khác xì xầm thảo luận.
Dù sao Cửu Hoang Thần Sư rất nổi tiếng.
Luyện Đan Thần Sư số một thượng giới, từng được vô số cường giả muốn nịnh bợ, tiếc rằng cuối cùng bất hạnh gặp nạn, từ đây xuống dốc.
Bọn họ không ngốc, bên ngoài đồn Cửu Hoang Thần Sư làm việc khiến người người oán trách nhưng bọn họ không tin.
Thanh Oa hận chết giấy vàng, vào phút then chốt bị nó đâm cho một nhát.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, tất cả đừng nói nữa, Thanh Oa là người của ta. Còn về Cửu Hoang Thần Sư chỉ là thân phận cũ, bây giờ bị người hãm hại, rơi xuống tình cảnh này đủ thảm rồi.
Thanh Oa cảm động.
Kẻ bỏ mạng bênh vực nó, thật hiếm hoi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận