Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1114: Hình như hơi kỳ kỳ

Thanh Oa cứ nghĩ kẻ bỏ mạng sẽ châm biếm nó vài câu, xem ra nó đã hiểu lầm.
Cốt Vương vỗ bộ ngực nói:
- Cái gì? Cửu Hoang Thần Sư bị người hãm hại rơi xuống cảnh này? Quá đáng, thần sư yên tâm, cứ nói cho ta biết là ai, ta cầm đao chém chết hắn!
Nói đùa.
Thần sư là tồn tại gì? Nếu giữ gìn quan hệ tốt, thần sư làm cho ít đan dược thì cũng giúp ích lớn cho cường giả Chúa Tể đỉnh như gã.
Các Chúa Tể khác lên tiếng:
- Đúng vậy! Tuyệt đối không thể nhịn, phải báo thù cho thần sư!
Bọn họ đều xem trọng danh hiệu Cửu Hoang Thần Sư và trình độ luyện đan.
Ai nói Chúa Tể đỉnh không cần dùng đan dược?
Chẳng qua đan dược bình thường không đem đến nhiều tác dụng cho họ.
Nhưng Cửu Hoang Thần Sư thì khác, làm ra đan dược dù là Chúa Tể trông thấy cũng sẽ đỏ mắt.
Được người tâng bốc làm Thanh Oa hơi vênh váo, cảm giác danh tiếng của mình còn đó, phong độ không giảm.
Thanh Oa bình tĩnh nói:
- Được rồi, các vị khách khí, việc này bản thần sư tự mình giải quyết là được, đa tạ ý tốt.
Nếu trước kia có người nói câu trên với nó thì nó sẽ cao ngạo ném cho một câu: Liên quan quái gì với các ngươi?
Ma Tổ lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Tất cả đều như mây khói thoáng qua, từng tung hoành thiên địa thì sao? Kết quả ra nông nỗi này, ài, thật đáng buồn.
Những người có mặt ở đây có lẽ có người không biết sự lợi hại của Cửu Hoang Thần Sư, vì đó là chuyện vạn năm trước, dù khi đó họ đã sinh ra thì tu vi không cao. Dù nghe danh hiệu Cửu Hoang Thần Sư nhưng họ khó hiểu rõ sức nặng của danh hiệu đó.
Ma Tổ thì biết rõ ràng.
Nói trên đời không có ai giống như Cửu Hoang Thần Sư cũng không khoa trương, vô cùng phong quang, dù là cường giả Chúa Tể đỉnh cũng phải khách khí.
Đến Chúa Tể nhất thế mới được ngang hàng với Cửu Hoang Thần Sư, đôi khi còn bị không nể mặt.
Bởi vậy Cửu Hoang Thần Sư rơi xuống tình cảnh như vậy không xem như ngoài ý muốn.
Hống hách lâu quá cuối cùng phải trả giá.
Bên ngoài chợt có tiếng quát:
- Người ở bên trong lập tức lăn ra đây! Dám chặn đường cướp tiền tại đây, đúng là tự tìm cái chết!
Tiếng quát như sấm đột nhiên nổ vang, trong đường hầm dao động, vách tường không gian trơn nhẵn chợt nổi sóng.
Có thể tạo thành loại uy thế này đương nhiên là cường giả Chúa Tể cảnh, thực lực không thấp, chắc chắn là đỉnh.
Mặt Thanh Oa trắng bệch. Nó sợ nhất là người khác tìm tới cửa.
Dù sao chiếm đường hầm làm của riêng tức là chống đối với tất cả mọi người.
Bây giờ người ta tìm tới cửa, hiển nhiên muốn diệt kẻ cầm đầu chiếm cứ đường hầm.
Sẽ không xui xẻo vậy chứ?
Ma Tổ hơi bất ngờ:
- Đến rồi? Tốc độ nhanh thật, bốn thế lực lớn đồng ý dễ dàng vậy sao?
Không phải Ma Tổ sợ, chẳng qua khác với trong tưởng tượng của gã.
Cốt Vương rùng mình:
- Ma gia nói xem có phải bốn thế lực lớn muốn bắt chúng ta khai đao?
Khóe môi Ma Tổ cong lên:
- Đương nhiên rồi, chứ ngươi nghĩ biết ta ở đây thì còn ai dám đến?
Gã nhìn Cốt Vương, hỏi:
- Như thế nào? Ngươi sợ?
Cốt Vương cố gắng bình tĩnh nói:
- Sợ cái gì, đánh nhau thôi mà, cùng lắm liều mạng với bọn họ.
Đã là cường giả Chúa Tể đỉnh tất nhiên thực lực vô cùng cường đại, nhưng đối mặt bốn thế lực lớn khiến người hơi sợ.
Không đùa, Cốt Vương bị Phật Ma ám ảnh tâm lý.
Năm xưa là Phật Ma bắt Cốt Vương, không chống cự qua hai mươi chiêu đã thua, đây là cách biệt về thực lực.
Lâm Phàm nói:
- Đi, đi ra xem một chút, nên tới đã tới, đánh chạy bọn họ là đường hầm này hoàn toàn thuộc về chúng ta.
Lâm Phàm hơi kích động, sau khi bước vào Thế Giới cảnh thì chưa đánh với vài cường giả Chúa Tể cảnh. Bây giờ một đám kéo tới, vừa lúc cho hắn đánh thỏa thích, không biết thực lực của hắn hiện giờ chênh lệch bao xa với Phật Ma, có lẽ đã rút ngắn không còn khoảng cách.
Bên ngoài.
Đám người Trường Sinh Địa lơ lửng giữa hư không, hai người dẫn đầu khí thế hùng hậu, phất tay kéo theo uy năng lớn lao.
Giống như hai người này là mảnh trời này, mảnh đất này.
Cường giả Chúa Tể đỉnh.
Đám người theo phía sau cũng không yếu, vài vị Chúa Tể trung kỳ, nhiều Thế Giới cảnh.
Chu Tứ nói người nơi này đều rất mạnh, nhưng dù mạnh đến đâu chẳng lẽ mạnh hơn bọn họ?
Có người hỏi:
- Trưởng lão, chúng ta trực tiếp đánh vào đi, giết bọn họ không kịp trở tay là xong.
Một trưởng lão mở miệng nói:
- Không gấp, chờ bọn họ đi ra, để bọn họ chết sáng mặt.
Người xung quanh đều cười lạnh.
Dám đụng vào Trường Sinh Địa là tự tìm chết.
Thoáng chốc lối vào đường hầm có bóng dáng xuất hiện.
- Đánh nhau, rốt cuộc có thể đánh nhau! Tốc độ của bốn thế lực lớn thật nhanh.
Lâm Phàm hưng phấn, cảm giác máu đang sôi trào trong người.
Nhưng khi thấy tình huống bên ngoài thì hắn thộn mặt ra:
- Chuyện gì đây?
Ma Tổ cũng sững sờ, cái này khác với suy nghĩ của gã. Đã hứa là bốn thế lực lớn đến mà sao trước mắt là mấy tên cặn bã?
Đừng nói bên nhóm Lâm Phàm ngây người.
Đám người Trường Sinh Địa cũng ngẩn ngơ.
Hai vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào phía trước. Bọn họ đều có tu vi Chúa Tể đỉnh nên càng xem rõ ràng hơn.
Đám người này đi ra, bên trên cửa vào đường hầm bao phủ hơi thở hùng hậu đè người ngộp thở.
Một đám người cùng đi ra.
Hai trưởng lão dẫn đầu rùng mình, mặt trắng bệch.
Hình như kỳ kỳ.
Lâm Phàm nhìn về phía Ma Tổ, hơi thất vọng:
- Ngươi nói bốn thế lực lớn tới, vậy bây giờ đây là cái quỷ gì?
Ma Tổ cũng nghệch mặt ra, không rõ ràng:
- Không biết, theo lý thuyết nên là người của bốn thế lực lớn đến, nhưng sao là đám tôm tép này đến? Không lẽ là vật hy sinh? Nhưng không thể nào, biết Ma Tổ này ở đây, trừ phi nhóm Phật Ma đến, chứ ai khác tới đều vô dụng.
Lâm Phàm rất thất vọng hỏi:
- Vậy tình huống bây giờ là sao?
Vốn tưởng là người của bốn thế lực lớn đến nên hắn mới hào hứng, máu nóng sôi trào đi ra đường hầm, chuẩn bị buông tay buông chân làm một vố lớn.
Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại khiến người có chút tuyệt vọng.
Vố lớn khỉ mốc, chút xíu tôm tép không đủ nhét kẽ răng.
Đau đầu, đầu đau như búa bổ, tâm tình tốt bị đám người kia làm buồn phiền.
Lúc này đừng nói đám người Lâm Phàm buồn phiền, hai vị trưởng lão của Trường Sinh Địa đã bối rối, kinh hoàng.
Hai người nhỏ giọng thầm thì, mắt tròn mắt dẹt:
- Tình huống không ổn, hình như chọc phải tồn tại ghê gớm.
- Sao có nhiều cường giả Chúa Tể đỉnh vậy? Xảy ra chuyện lớn.
Lúc này một đệ tử của Trường Sinh Địa ngẩng cao đầu bước ra.
Trưởng lão không tiện lên tiếng, giao cho đám nhân vật nhỏ bọn họ làm việc này mới được. Còn về đối phương là ai thì liên quan quái gì đến hắn? Dù sao không biết mặt, chắc toàn là nhãi nhép.
- Đám giặc chiếm lĩnh đường hầm nghe kỹ đây, chúng ta là đệ tử của Trường Sinh Địa, hai vị trưởng lão Chúa Tể đỉnh dẫn đầu đến đây tiêu diệt các ngươi, nếu không muốn chết thì nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, nếu không . . .
- Giết!
Khi thốt ra chữ cuối, đệ tử bộc phát ra hơi thở hung hãn rất ghê gớm.
Hai trưởng lão đang trò chuyện cảm giác trái tim ngừng đập:
- Nguy rồi!
Tự tìm cái chết.
Nói cái quỷ gì?
Các ngươi không nhìn thấu thực lực của đối phương sao?
Đúng là bọn họ không nhìn thấu, nếu xem thấu thì đã không phải chỉ là đệ tử.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Chuyện gì đây? Người đến dữ dằn vậy sao? Muốn chúng ta buông vũ khí đầu hàng? Các ngươi thấy sao?
- Hay để ta đi chém chết bọn họ?
Lúc nãy Cốt Vương thật sự bị hù dọa, thật đáng sợ, cứ tưởng bốn thế lực lớn tới, không ngờ chỉ là đám tôm tép.
Đừng thấy bên đối phương có hai cường giả Chúa Tể đỉnh, đừng đùa, Cốt Vương một đao có thể chém chết một tên rưỡi, không mang theo chút do dự.
Lâm Phàm từ chối:
- Không được.
Đùa à, ngươi chém chết thì lấy ai cho điểm?
Lâm Phàm nói tiếp:
- Để ta lo, vừa lúc cho các ngươi xem thực lực của ta.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm một cái, không phải gã không tin hắn mà là ngay từ đầu đã không tin.
Ma Tổ nhắc nhở:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng chủ quan, đối phương có hai vị Chúa Tể đỉnh, một đám Chúa Tể cùng Thế Giới cảnh. Thực lực của ngươi còn kém một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận