Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1115: Bị rối kiểu tóc

Lâm Phàm bật cười:
- Ha ha ha! Đừng xem thường người, chỉ bằng ánh mắt của ngươi sẽ không hiểu Thế Giới cảnh của ta mạnh cỡ nào. Cá không?
Ma Tổ không thèm tin, mạnh cỡ nào? Sao hắn không lên trời luôn.
Tưởng Chúa Tể đỉnh là nói đùa à? Đừng nói chênh lệch một đại cảnh giới, có biết tính không? Cách biệt đến vài tiểu cảnh giới.
Ma Tổ nổi hứng hỏi:
- Đánh cược như thế nào?
Tiểu tử này tưởng mình là cường giả đánh bại thiên hạ không địch thủ sao?
Lâm Phàm ngẫm nghĩ:
- Đơn giản lắm, nếu ta thắng thì đưa trữ vật giới chỉ của ngươi cho ta, chịu không?
Ma Tổ hỏi:
- Ha ha, thật tham lam, còn nếu ngươi thua?
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Nếu ta thua sẽ cho ngươi mạng sống quý giá nhất của ta, thế nào, có phải cảm giác kiếm lời lớn không?
Ma Tổ trợn trắng mắt:
- Ta lấy mạng của ngươi làm gì? Còn bảo kiếm lời lớn, có thể đáng vài đồng tiền?
Ma Tổ lắc đầu nói:
- Không đánh cược với ngươi, không có chút thành ý. Ta khuyên ngươi đừng khinh thường, đám người này tuy không mạnh nhưng đó là với bản Ma Tổ, còn với ngươi thì mạnh vượt sức tưởng tượng.
Tiểu tử này cho đến bây giờ không có ý tốt, kêu đánh cược?
Cược cái đầu ngươi.
Không biết tính chơi trò gì.
Hai vị trưởng lão Trường Sinh Địa phản ứng lại, muốn chuồn đi ngay:
- Đi, đi nhanh lên!
Bọn họ phát hiện thực lực của đối phương rất mạnh.
Các đệ tử Trường Sinh Địa ngây ra, sao vậy?
Không rõ, sao mới đến đã vội đi?
Chẳng phải họ tới đây hàng phục những kẻ cùng hung cực ác, chiếm cứ đường hầm sao? Chưa đánh đã đi thì không hay.
Ma Tổ thấy đám người kia định chuồn đi, gã không cho phép, đã đến rồi thì không được đi.
- A?
Ma Tổ vung cánh tay, giải quyết mọi thứ dễ dàng.
Hai vị trưởng lão Trường Sinh Địa mặt trắng bệch.
Bọn họ cảm giác không gian xung quanh bị phong tỏa, hoàn toàn đông lại.
Lâm Phàm mở miệng hỏi:
- Này, các ngươi là ai?
Lão già Ma Tổ không chịu cá cược với hắn, hơi tiếc. Đã bảo sẽ tặng cho mạng sống quý giá nhất của hắn vậy mà vẫn không chịu, phải nói đây là sự nhục nhã với hắn.
Nhưng thôi, Lâm Phàm này là người rộng rãi, không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, sẽ nhanh chóng quên chuyện này.
Lâm Phàm hỏi nhưng không ai trả lời, hình như bận tìm kiếm không gian xung quanh.
Lâm Phàm hơi bực:
- Ta đang hỏi các ngươi, rốt cuộc có lai lịch gì!?
Người thượng giới đều không cho mặt mũi như vậy sao?
Xem ra phải dạy cho bài học, để bọn họ hiểu tôn trọng người khác là việc quan trọng cỡ nào.
Ma Tổ nhỏ giọng nói:
- Người ta nói rồi mà, là Trường Sinh Địa.
Cốt Vương sờ tóc, thắc mắc hỏi:
- Trường Sinh Địa là thế lực nào? Sao không nhớ có thế lực này?
Huyết Nha nói:
- Sao ngươi biết được, chúng ta bị giam giữ lâu như vậy, mấy ngàn năm nay đã sớm cảnh còn người mất. Trừ ít ỏi mấy thế lực lớn kéo dài truyền thừa thì còn lại bao nhiêu thế lực? Chắc Trường Sinh Địa là thế lực mới xuất thân, không biết là đứa nhóc nào năm xưa gặp vận may, có chút thực lực khai sáng thế lực.
Cốt Vương gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Gã cảm giác Huyết Nha nói rất đúng, có lẽ là vậy.
Hai vị trưởng lão của Trường Sinh Địa tên Chu Khắc Bân, Chu Khắc Long.
Đây là hai huynh đệ, có địa vị rất cao trong Trường Sinh Địa.
Hai người ra tông, dẫn đầu đệ tử đến đây, đủ để chứng minh Trường Sinh Địa xem trọng chuyện này cỡ nào.
Nhưng tình huống bây giờ hơi lạ.
Chu Khắc Long cay đắng nói:
- Ca, đi không được.
Vốn tưởng sự việc đơn giản, nhưng giờ mới thấy chỗ này đơn giản khỉ mốc, sắp mất mạng.
Chu Khắc Bân ổn trọng, vắt óc suy nghĩ:
- Đừng gấp, sự việc còn chưa tới mức đó, có lẽ còn đường bàn bạc.
Mợ nó!
Hai người rất muốn trở về đánh Chu Tứ tiêu tiểu tại chỗ.
Đúng là hố người.
Chu Tứ nói đường hầm có người cản đường cướp bóc, không hề nể mặt Trường Sinh Địa.
Hỏi gã có mấy người.
Gã đáp có bốn người.
Thực lực như thế nào?
Không nhìn ra, phỏng chừng là Thế Giới cảnh đỉnh, có lẽ sẽ có một tên là cường giả Chúa Tể cảnh.
Giỏi lắm, gã nói như thế thì Trường Sinh Địa sao chịu bỏ qua đám người này?
Chắc chắn phải tụ tập người đi xử đối phương.
Lâm Phàm bước ra một bước, biểu tình có chút nghiêm túc:
- Các ngươi làm sao vậy? Ta đang hỏi các ngươi đấy, đến từ đâu?
Quá đáng hết sức, hắn hỏi đối phương ba lần mà bị lơ đẹp, đây là nhục nhã hắn. Lát nữa không đánh bọn họ kêu phụ gọi mẫu thì hắn không bỏ qua.
Chu Khắc Bân phản ứng lại, giọng nói hiền lành, không còn xúc động như lúc trước:
- Chúng ta đến từ Trường Sinh Địa, vừa rồi có chút hiểu lầm. Vốn tưởng có tên trộm cướp nào trốn ở đây, giờ mới biết không có. Các vị đều là rồng trong cõi người, khuôn mặt hiền lành, toàn thân tỏa ra quý khí, hiển nhiên không phải trộm cướp. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Chu Khắc Bân nói xong mỉm cười với Lâm Phàm, nụ cười kia tuy chân thành nhưng ẩn giấu dối trá.
Lâm Phàm thầm khinh thường, người bây giờ đều nhát vậy sao?
Bên bọn họ đông người chút thôi đã làm Chu Khắc Bân sợ như vậy?
Nếu là hắn thì chẳng cần quan tâm, đánh một trận trước đã, đánh không lại thì tính cách khác, không thể mất mặt mũi.
Lâm Phàm siết quả đấm:
- Hiểu lầm cái đầu của ngươi, đã tới rồi thì đừng mong rời đi bình yên, hãy để bản phong chủ xử các ngươi một phen.
Gặp được điểm làm nắm đấm của hắn ngứa ngáy.
Chu Khắc Long nhỏ giọng nói:
- Ca, tiểu tử này hình như chỉ có Thế Giới cảnh, hắn muốn đánh chúng ta thì chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
- A?
Chu Khắc Bân tỉnh táo lại khỏi hoảng hốt, nhìn Lâm Phàm thật lâu sau gã mừng thầm nói:
- Đúng là vậy, có cách rồi, chờ tiểu tử này đến gần thì bắt hắn lại, uy hiếp những người này thả chúng ta rời đi, chỉ cần rời đi nơi này là hoàn toàn an toàn.
Chu Khắc Bân biến sắc mặt nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, hết thảy đều là hiểu lầm mà thôi, nếu có chỗ quấy rầy thì xin đừng để bụng. Nếu muốn đánh chúng ta thì chúng ta sẽ không đánh lại, mặc cho tiểu huynh đệ đánh để vơi bớt lửa giận trong lòng.
Nói nghe bùi tai.
Ngươi đến đây đánh chúng ta đi, chúng ta bảo đảm không ra tay.
Cốt Vương suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ma gia, tiểu huynh đệ chịu đựng được không? Thực lực của đối phương không kém.
Ma Tổ xì cười:
- Chống cự? Đừng nói chống cự, không có một chút hy vọng.
Cốt Vương nói:
- Nếu vậy thì lát nữa ta sẽ để ý kỹ, gặp tình huống không đúng là ta ra tay ngay, cứu tiểu huynh đệ ra.
Ma Tổ không nói gì, liếc xéo Cốt Vương, cái này còn cần ngươi ra tay?
Tất cả ở trong lĩnh vực của gã, cứu người chỉ cần một ý niệm trong đầu gã.
Lâm Phàm nháy mắt biến mất tại chỗ, lao về phía hai người:
- Nói nhảm nhiều quá.
Hai con dê béo, đập cho tàn tạ kiếm điểm gấp đôi.
Còn về đám tiểu Chúa Tể và Thế Giới cảnh ở phía sau thì chờ hắn từ từ giải quyết.
Mắt Chu Khắc Long bắn ra tia sáng:
- Ca, để ta.
Cơ hội đến rồi.
Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, là tự tìm cái chết.
Gã có thể khoảnh khắc bắt giữ tiểu tử này.
Thật tốt, đến đây, gần sát rồi thì đừng mơ chạy.
Chu Khắc Bân nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận một chút, đừng để xảy ra vấn đề. Kẻ đứng sau tiểu tử này không đơn giản, có lẽ hắn cho rằng có chỗ dựa nên không thèm để chúng ta vào mắt, nhưng hắn đã quên rằng chúng ta không dễ chọc.
Chu Khắc Long mừng rỡ nói:
- Tiểu tử, đến đây!
Gã là đỉnh cao nhất trong Chúa Tể cảnh, ra tay liền vô cùng phi phàm, chộp thẳng vào Lâm Phàm.
Nhưng nét mặt của Chu Khắc Long bỗng thay đổi kinh người:
- Cái gì?
Lâm Phàm không né cú chộp của đối phương mà kẹp tay gã ở nách, năm ngón tay phải siết chặt đấm vào đầu đối phương.
Binh!
Bốp!
Đầu của Chu Khắc Long chấn động mạnh, không khí xung quanh dao động hình thành sóng khí màu trắng khuếch tán bốn phía.
Trong khoảnh khắc đó ngay cả thời gian cũng chững lại.
- Sảng khoái!
Bứt rứt trong lòng Lâm Phàm tan biến, thông suốt. Nhưng chưa xong, hắn kẹp chặt cánh tay đối phương, tay phải lặp lại một động tác liên tục đánh vào mặt Chu Khắc Long.
Miệng Chu Khắc Long ọc ra từng ngụm máu kèm theo mấy cái răng cửa.
- Cái gì?
Ban đầu Ma Tổ không quan tâm nhưng rồi gã xoe tròn mắt, khó tin như gặp quỷ.
Hiện tại là ai đánh ai?
Rất nhanh.
Lâm Phàm một tay túm đối phương tùy ý ném đi.
Xác chết từ trên cao rơi xuống.
Lâm Phàm giơ tay vuốt tóc:
- Rối kiểu tóc, yếu quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận