Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1116: Ma gia, ta đứng về phía lẽ phải

Lâm Phàm đứng tại chỗ sửa kiểu tóc, động tác này khiến người ngứa tay muốn đánh.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm đăm đăm:
- Tiểu tử này vẫn luôn giả heo ăn cọp.
Gã muốn nhìn thấu đối phương xem hắn dựa vào cái gì mà Thế Giới cảnh mà có thể trấn áp cường giả đỉnh nhất trong Chúa Tể cảnh.
Điều này vốn không thể nào.
Nếu là chiến đấu một lúc rồi trốn từ tay cường giả Chúa Tể đỉnh thì từng có nhiều ví dụ, nhưng chưa thấy ai trấn áp Chúa Tể bao giờ.
Đây là vượt qua một đại cảnh giới.
Ma Tổ bỗng thấy sợ, may mắn không cá với tiểu tử này chứ nếu không đã thua luôn quần lót.
Quả nhiên không có lòng tốt, luôn đào hố kéo người té xuống, nham hiểm đáng sợ.
Ma Tổ thay đổi lớn về đánh giá Lâm Phàm, tóm lại sau này gã sẽ hết sức cẩn thận.
Nhưng Ma Tổ càng muốn biết tiểu tử này làm cách nào hay vậy.
Chỉ là Thế Giới cảnh mà có thể trấn áp cường giả đỉnh nhất trong Chúa Tể cảnh, nếu hắn đột phá đến Chúa Tể cảnh thì chắc lên trời.
Chu Khắc Bân không tin nổi, giọng khàn khàn:
- Khắc Long . . .
Mới chỉ trong khoảnh khắc.
Vốn tưởng sẽ là tiểu tử này bị hàng phục, nhưng nào ngờ sự việc biến thành như vậy.
Chu Khắc Bân vụt ngẩng đầu, trừng Lâm Phàm muốn rách khóe mắt:
- Ngươi đã làm gì hắn?
Chu Khắc Bân không tin.
Tiểu tử này chỉ là Thế Giới cảnh, còn Khắc Long là cường giả đỉnh nhất trong Chúa Tể cảnh, sao bị trấn áp dễ vậy được?
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Đúng rồi, chắc chắn là như thế này.
Mới nãy gã thấy Khắc Long tùy tiện chộp đối phương, chưa bộc phát ra lực lượng của riêng Chúa Tể, có lẽ vì quan tâm sự sống chết của tiểu tử này, không muốn ra tay chơi chết hắn vì sẽ không còn con tin.
Chu Khắc Bân tự tưởng tượng rồi tự thuyết phục mình, tin điều này trăm phần trăm.
Lâm Phàm siết quả đấm:
- Không làm cái gì, rất đơn giản, hắn vỗ một chưởng, bản phong chủ kẹp cánh tay hắn bằng nách, kế tiếp càng dễ hiểu, cánh tay Kỳ Lân của bản phong chủ hơi đau, không kiềm được đánh ra, sau đó thấy dễ chịu hơn nên đánh thêm vài lần. Mặt của hắn cung cấp độ dễ chịu rất cao, làm bản phong chủ yêu thích không nỡ ngừng, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, không quen thuộc nên bản phong chủ khách khí một chút. Sự việc là vậy đấy.
Lâm Phàm giải thích rất rõ ràng.
Cốt Vương vỗ tay khen hay:
- Giải thích quá tốt, nói rõ ràng đầu đuôi sự việc. Tiểu huynh đệ có khác, chỉ riệng tài năng này đủ để tung hoành.
Chu Khắc Bân thì bùng cháy lửa giận.
Ma Tổ mở miệng nói:
- Nếu ngươi trấn áp được hắn thì bản Ma Tổ sẽ thả các ngươi rời đi.
Chu Khắc Bân đang nổi giận lập tức ra tay không chút do dự. Khắc Long chủ quan nên mới bị đối phương đánh tơi bời, gã làm ca ca tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy.
Chúa Tể lực lượng phóng lên tận trời, sức mạnh huyền diệu bùng nổ.
Ma Tổ gật gù bình luận:
- Không tệ, thực lực của tên này thuộc loại từ giữa trở xuống trong Chúa Tể đỉnh.
Còn tên mới chết thì chỉ là cấp thấp, không đáng gì, Ma Tổ có thể đánh mấy chục tên giống như vậy mà không thở dốc.
Ma Tổ nói lời này là muốn xem thực lực của tiểu tử kia đến trình độ nào, mới nãy gã không chú ý, không rõ lắm, hiện tại chỉ muốn xem kỹ.
Cốt Vương nói:
- Ma gia, thế này không tốt lắm.
Ma Tổ cười nói:
- Có gì không tốt? Vừa lúc nhìn kỹ năng lực của tiểu tử này này. Thế Giới cảnh mà có thể đập dẹp Chúa Tể cảnh đỉnh, ngươi không thấy đây là việc khiến người rất ngạc nhiên sao?
Trong khi hai người nói chuyện thì tình hình trong không trung thay đổi.
Chu Khắc Bân dốc hết sức ra, đánh ra thần thông Chúa Tể rất kinh người. Nhưng khiến người bất ngờ là thần thông khiến người khó khăn đón đỡ vậy mà tích tắc đã bị xé toạc.
Cuồng bạo, vô tình, không cho có chỗ trống thở dốc.
Chu Khắc Bân không dám tin:
- Sao có thể như vậy?
Con ngươi Chu Khắc Bân bỗng co rút, trước mắt xuất hiện một bóng dáng, là người đã đánh đệ đệ của gã.
Chu Khắc Bân hết hồn:
- Chém!
Hư không trước mặt gã chấn động, lực lượng ngưng tụ, chuẩn bị đánh trả.
Bùm!
Nhưng lực lượng hơi ngưng tụ đột nhiên tan biến trước mắt gã.
- Ọe!
Chu Khắc Bân ôm bụng, mặt đỏ rực, suýt lồi tròng mắt, nước đắng chảy qua kẽ tay rơi xuống.
Lâm Phàm huơ nắm đấm:
- Mới rồi hắn bị bản phong chủ đánh giống y vậy, ngươi cảm giác thế nào?
Chu Khắc Bân gầm nhẹ, muốn ngẩng đầu trừng Lâm Phàm:
- Ngươi . . . !
Nhưng Chu Khắc Bân vừa ngước lên thì nhìn qua đuôi mắt thấy một bóng đen lao đến.
Bùm!
Khuôn mặt gã như bị tạc nổ, cả người bay đi xa.
Cốt Vương ngạc nhiên nhìn:
- Ma gia có nhìn ra không? Sao ta xem không hiểu gì hết?
Thật sự xem không hiểu.
Cường giả Chúa Tể đánh nhau không phải như vậy, vì sao có cái kiểu này?
Ma Tổ nghiêm túc, gã cũng rất giật mình. Kiểu chiến đấu này rất bình thường, nhưng trong bình thường lộ ra uy thế cực kỳ khủng bố.
Tiểu tử này tu luyện ngạnh công đến cực hạn.
Ma Tổ phát hiện tài năng ngạnh công của tên này rất cao, cách chiến đấu càng lạ lùng vô cùng.
Thoạt trông là một đấm bình thường nhưng ẩn chứa lực lượng siêu khủng bố, đủ để đánh nát thế giới trong người cường giả Thế Giới cảnh.
Thanh Oa xoe tròn mắt nhìn:
- Ôi chao, kẻ bỏ mạng mạnh như vậy sao?
Nó hiểu biết kẻ bỏ mạng chưa đủ sâu, không ngờ hắn trở nên mạnh mẽ như thế.
Cường giả Chúa Tể đỉnh bình thường không phải đối thủ của hắn, không đúng, chưa đủ tư cách làm đối thủ, bị hắn treo lên đánh.
Chu Khắc Bân nổi giận, ổn định thân thể, trên mặt đều là máu:
- Khốn nạn!
Máu của Chúa Tể, bao nhiêu năm qua gã chảy máu không nhiều bằng hôm nay.
- Ta liều mạng với ngươi!
Ầm ầm!
Hư không chấn động hình thành một cơn lốc xoáy, luồng lực lượng tinh thuần bộc phát ra từ người Chu Khắc Bân lan tràn trong hư không.
Xoẹt!
Từ vòng xoáy bắn ra muôn vàng tia sáng vàng chiếu xuống đất, cũng chiếu lên người Lâm Phàm.
Lực lượng nặng nề bao trùm.
Ma Tổ gật gù:
- Năng lực của tên này tạm ổn, tuy lớp giữa dưới nhưng hiểu rõ về Chúa Tể, lấy thế giới trong người làm cơ sở, ngưng tụ Chúa Tể chân thân, không tệ, không tệ.
Cốt Vương gật đầu:
- Ừ, đúng là vậy, nhưng so với chúng ta thì còn kém xa.
Trong khi hai người trò chuyện thì một bóng dáng to lớn từ trong ánh sáng vàng rơi xuống.
Toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng, mỗi tấc da như được tạo bằng hoàng kim, tuy trong hình người nhưng có sáu tay. Dây leo lớn quấn quanh cánh tay, hư không bốn phía bị đè ép khuếch tán ra ngoài. Cao mấy vạn trượng che khuất bầu trời, mặt đất bị che rợp bóng.
Chu Khắc Bân gầm lên:
- Ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết, cướp tuổi thọ của ngươi!
Giữa trán Chúa Tể chân thân bắn ra chùm sáng bao phủ Lâm Phàm.
Ma Tổ lạnh nhạt hỏi:
- Cảm giác được gì không?
Cốt Vương tập trung tinh thần:
- Có, trong này có hơi thở pháp tắc sinh mệnh, xem như không tệ trong các pháp tắc. Nếu có thể lĩnh ngộ pháp tắc sinh tử thì càng lợi hại, dù là ta cũng phải tốt chút sức.
Ma Tổ nói:
- Không sai, có chút ánh mắt, đáng tiếc bằng thực lực và ngộ tính của hắn mà muốn lĩnh ngộ pháp tắc sinh tử thì còn quá sớm.
Cốt Vương vuốt đuôi:
- Đương nhiên rồi, cỡ như hắn sao có thể lĩnh ngộ pháp tắc sinh tử, muốn lĩnh ngộ thì phải là bá chủ cỡ như Ma gia kìa.
Ma Tổ hắng giọng:
- Khụ khụ, Cốt Vương, đủ rồi, nịnh quá đà.
Ma Tổ không chịu được nữa. Cốt Vương khá mạnh trong Chúa Tể đỉnh, nhưng không ngờ gã nịnh hót chuyên nghiệp đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận