Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1117: Ma gia, ta đứng về phía lẽ phải (2)

Cốt Vương nói:
- Tốt, vậy chúng ta tiếp tục xem, không biết tiểu huynh đệ làm sao ngăn cản. Nói thật thì cả người tiểu huynh đệ hình như chỉ lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng, được không đây? Theo ta được biết, pháp tắc lực lượng trước kia đúng là có chút lợi hại, nhưng về sau không có gì đặc biệt.
Ma Tổ nói:
- Biết cũng nhiều đấy, theo ghi chép cổ xưa thì pháp tắc lực lượng từng có một giai đoạn thời đại, sau này xuống dốc. Pháp tắc nào đều từng có thời đại huy hoàng, tiếc rằng mỗi thời đại mỗi biến đổi. Thời đại bây giờ không phải thời của pháp tắc lực lượng nữa, dù là đám người ở Thánh Địa Sơn cũng lĩnh ngộ nhiều loại pháp tắc.
Cốt Vương khiêm tốn:
- Đâu biết gì nhiều, không thể so sánh với Ma gia, vì Ma gia là . . .
Lúc này Lâm Phàm bị ánh sáng quỷ dị bao phủ.
Chu Khắc Bân càn rỡ rít gào:
- Cảm nhận được chưa? Sinh mệnh của ngươi đang trôi qua, cơ năng đang già yếu, mọi thứ của ngươi đang biến đổi. Có lẽ không lâu sau ngươi muốn nói chuyện cũng khó khăn!
Chu Khắc Bân cứ nghĩ đối phương sẽ né tránh, ai ngờ khờ khạo đứng im tại chỗ, khiến người cười chết.
Nhưng rồi Chu Khắc Bân hoảng hốt:
- Cái gì?
Bốp!
Cơ mặt móp méo, Chu Khắc Bân lại bị đánh.
Đến bây giờ gã vẫn không biết xảy ra chuyện gì.
Vì sao lại bị đánh?
Đối phương rõ ràng bị bao phủ, sinh mệnh trôi qua, biến thành phế nhân rồi mà?
Ma Tổ suy tư:
- Đây là . . . không bị ảnh hưởng?
Gã không nhìn thấu Lâm Phàm.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bị sinh mệnh pháp tắc bao phủ nhưng sao trông như không bị gì?
Dù là Ma Tổ cũng phải chống cự đôi chút.
Cốt Vương kinh thán:
- Tiểu huynh đệ không uổng là rồng trong cõi người, lợi hại, bội phục. Với thực lực thế này thì qua một thời gian hắn sẽ nghịch thiên.
Lâm Phàm bước tới trước mặt Chúa Tể chân thân, to lớn đến không thấy giới hạn.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay, biểu tình lạnh nhạt đấm ra một đấm.
Ầm!
Nắm đấm va chạm với Chúa Tể chân thân.
Răng rắc!
Chúa Tể chân thân rung rinh rồi nứt nẻ, có ánh sáng từ bên trong tràn ra ngoài.
- Không . . .! Phụt!
Chu Khắc Bân bị phản phệ phun tinh huyết, mặt trắng như tờ giấy.
Chu Khắc Bân điên cuồng, mắt đỏ ngầu xông lên:
- Ta muốn ngươi chết!
Nhưng khi Chu Khắc Bân nhào lên thì phát hiện đối phương siết chặt nắm tay, cánh tay duỗi thẳng, thân thể hơi ngửa ra sau dường như chờ gã đến liền tung nắm đấm.
Bởi vậy Chu Khắc Bân thắng gấp.
Lâm Phàm đợi một hồi, chuẩn bị một đấm đánh nát bấy đối phương, nhưng phát hiện đối phương đứng im không nhúc nhích.
- Ngươi qua đây.
Chơi gì kỳ, mới rồi còn tính xông lên liều mạng mà sao bỗng tạm dừng nửa đường.
Lâm Phàm nhấc chân.
Chu Khắc Bân lui về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào nắm tay của Lâm Phàm.
Lâm Phàm hơi không kiên nhẫn thúc giục:
- Ngươi lùi làm gì, mau lại đây.
Gồng sức lâu làm mệt người.
Chu Khắc Bân tỉnh táo hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao?
Lâm Phàm tiến lên vài bước:
- Ngươi qua đây.
Chu Khắc Bân lùi lại mấy bước:
- Thật ra đây đều là hiểu lầm, chúng ta không oán không thù, cần gì như vậy, bởi vì cái gọi là . . .
Lâm Phàm xông lên:
- Tổ cha nó!
- Cứu mạng!
Chu Khắc Bân co cẳng chạy, la toáng lên.
Bốp!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Cốt Vương sờ đầu to, nghệch mặt hỏi:
- Đây là Chúa Tể sao?
Ma Tổ nhíu mày, mất mặt.
Rất mất mặt Chúa Tể.
Lát sau, Lâm Phàm vuốt tóc:
- May mà không rối kiểu tóc.
Chu Khắc Bân nằm cạnh đệ đệ của mình, các đệ tử đi theo đến đây đều bị đánh nằm la liệt, một tông môn thì phải chỉnh tề, không phân chia cao thấp.
Ma Tổ thấy Lâm Phàm ngồi xổm ở nơi đó nửa ngày, gã hơi biến sắc mặt bước nhanh lên:
- Tiểu tử, đừng quá đáng, mấy thứ này không phải của cá nhân!
Ma Tổ thấy Lâm Phàm đang lục tìm đồ vật thì lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Phàm không quay đầu lại, mải mê soát đồ:
- Cái gì không phải của cá nhân? Bọn họ không đi đường hầm, đây là chiến lợi phẩm của ta thì sao không thể thuộc về ta? Đừng hòng trấn lột đồ của ta, ngươi nghĩ ta dễ ăn hiếp sao?
Ma Tổ tức giận sắc mặt xanh xám, mợ nó, nói chuyện không giữ lời!
Cốt Vương nịnh hót:
- Ma gia, tiểu huynh đệ nói đúng, bọn họ không vào đường hầm, đều là tiểu huynh đệ tự kiếm được thì đương nhiên sở hữu đồ vật.
Ma Tổ trừng mắt Cốt Vương:
- Ngươi đứng ở bên nào?
Cốt Vương bất khuất:
- Ma gia, ta đứng về phía lẽ phải, tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ không sai lầm!
Lâm Phàm thu gom xong, điểm gấp đôi vào tay.
- Bọn họ nằm ở đây hơi ảnh hưởng hình tượng đường hầm, phiền phức.
Lâm Phàm túm Chu Khắc Bân lên rồi ném đi xa như vứt rác, khoảnh khắc bóng người bị ném đi hóa thành đốm sáng nhỏ biến mất tăm.
Ngay sau đó là từng xác chết bị lột sạch ném về phía chân trời, còn về rớt xuống chỗ nào thì không phải chuyện của hắn.
Chờ bọn họ tỉnh lại có lẽ sẽ may mắn mình chưa chết.
Cốt Vương lại gần cố gắng tâng bốc Lâm Phàm, biểu tình và cử chỉ rất chuyên nghiệp:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mạnh thật, mạnh đến nỗi không lời nào tả được, sáng đến mù mắt. Theo ta thấy không lâu sau ta sẽ không bằng tiểu huynh đệ, không đúng, hiện tại ta đã không bằng rồi. Thực lực này ghê gớm quá.
Gã bá đạo như vậy đấy.
Huyết Nha đứng gần đó quái dị nhìn chằm chằm vào Cốt Vương, tên này hoàn toàn khác với lúc trong nhà tù ngầm ở Phật Ma Tháp.
Lúc ấy mọi người đều bị giam giữ ở bên trong, không thấy Cốt Vương nịnh nọt ai, sao đi ra ngoài thấy ai là nịnh kẻ đó?
Có lẽ Cốt Vương cho rằng người bị nhốt trong nhà tù ngầm Phật Ma Tháp đều là phế vật, không có giá trị nịnh nọt.
Nếu đúng vậy thì Cốt Vương rất thực dụng.
Nghe Cốt Vương tâng bốc làm tâm tình của Lâm Phàm càng thoải mái:
- Cốt Vương, ngươi rất biết cách nói chuyện, không giống kẻ lỗ mãng, chắc trước kia từng đọc sách?
Cốt Vương tự hào nói:
- Không giấu gì tiểu huynh đệ, trước kia ta cũng là thần thông trong thôn, Trạng Nguyên bảng vàng của Hắc Thủy vương triều, có chút học thức, là người hiểu chuyện.
Lâm Phàm bội phục:
- Lợi hại, quả nhiên lợi hại, ta thích nhất là trò chuyện với người có học vấn.
Huyết Nha nhìn hai tên kẻ tung người hứng, cũng bội phục họ.
Huyết Nha có biết Hắc Thủy vương triều mà Cốt Vương đã nói, sớm bị diệt triều.
Cốt Vương vừa trúng Trạng Nguyên bảng vàng, che được bao lâu thì vương triều đã bị diệt, về sau bỏ văn theo võ, muốn phục triều. Cuối cùng Cốt Vương không phục triều được ngược lại leo lên làm cường giả Chúa Tể.
Cốt Vương nịnh nọt bảo:
- Ôi dào, tiểu huynh đệ thích người có học thức, ta cũng thích người gan dạ như tiểu huynh đệ, sau này hai ta hãy liên lạc nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm. Ta đi theo tiểu huynh đệ làm việc chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Bộ dạng này, vẻ mặt này là thứ cường giả Chúa Tể đỉnh nên biểu hiện ra sao?
Có người quen thói nịnh hót, trong một chốc khó sửa đổi.
Bọn họ không biết lịch sử phát triển của Cốt Vương, nếu biết chắc sẽ hiểu rằng Cốt Vương bỏ văn theo võ, nịnh nọt mãi khi lên đỉnh.
Mạnh mẽ hơn Cốt Vương đều đã chết, gã còn sống xem như một loại tài năng.
Ma Tổ thấy hai người cười nói thì không quá vui.
Cốt Vương thường xuyên nịnh gã, tuy gã không chào đón nhưng ít ra nghe bùi tai. Nào ngờ vừa quay đầu, Cốt Vương chuyển sang nịnh hót tiểu tử này ngay trước mặt gã, rõ là coi khinh người.
Ma Tổ nói:
- Hai ngươi đủ chưa, đứng đây tám nhảm làm gì. Xem ra đường hầm của chúng ta đã bị người ngoài biết.
Phật Ma biết không có gì lạ, nhưng Trường Sinh Địa không biết từ đâu ra cũng biết chỗ này thì nói lên toàn thượng giới đều biết.
Sự việc trở nên phức tạp.
Đối địch với cả giới, dù Ma Tổ ghê gớm đến đâu cũng không trâu bò như thế.
Lâm Phàm không để bụng:
- Biết thì biết, ai đến đều như nhau, chỉ một chữ, đập.
Ma Tổ lườm Lâm Phàm:
- Đầu óc tiểu tử nhà ngươi nghĩ gì vậy? Cho dù ngươi với tu vi Thế Giới cảnh có thể phân cao thấp với Chúa Tể nhưng ngươi có thể đấu với vài tên? Sơ sẩy một cái chọc nhiều người tức giận thì đành từ bỏ đường hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận