Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1118: Mông hơi đau

Lâm Phàm phẩy tay:
- Không thể nào! Có thể mất mạng nhưng không thể đánh mất đường hầm, nơi này là chỗ lập nghiệp của chúng ta, chẳng lẽ sợ người khác?
Ma Tổ rất muốn một bàn tay đập chết Lâm Phàm:
- Ngươi thì biết gì? Ngươi có biết bốn thế lực lớn liên lạc hợp đủ cho chúng ta ăn quả đắng không? Nếu có thế lực khác tham gia thì vài người chúng ta làm sao đối kháng lại?
Đầu óc của hắn làm bằng thứ gì mà sao nghĩ mãi không rõ?
Dù không sợ chết cũng không nên cương cường theo kiểu này.
Lâm Phàm liếc Ma Tổ, phủi mông rời đi:
- Nhát gan. Ta vào trong nghỉ một lát đây, không hiểu ngươi đang sợ cái gì.
Cốt Vương gật đầu:
- Ma gia, tiểu huynh đệ nói rất đúng, chúng ta không cần sợ ai. Nơi quan trọng như đường hầm sao có thể nói nhường liền nhường? Cùng lắm đánh thôi, chưa biết ai chết vào tay ai.
Ma Tổ không kiên nhẫn nạt:
- Ngươi biến khỏi mắt ta!
Cốt Vương lắc đầu, không tức giận:
- Ma gia, đừng nóng giận, nóng nảy không tốt cho thân thể.
Ma Tổ gằn một chữ:
- Xéo!
Cốt Vương chạy nhanh đuổi theo bước chân của Lâm Phàm:
- Rồi rồi, biến đây.
Ma Tổ lắc đầu, đám người này làm sao vậy? Thật sự không sợ hay chỉ giả vờ?
Phương xa.
Trong một khu rừng rậm cây xanh râm mát.
Thật nhiều xác chết ngổn ngang lộn xộn nằm trên mặt đất, bọn họ quần áo xộc xệch, không đúng, là không mặc quần áo, trần trụi nằm ở nơi đó.
Bọn họ tạo thành hình ảnh xấu với môi trường xung quanh.
Gió đang thổi, đang rít gào, có đám biến thái vào mắt gió.
Bộp!
Cách đó không xa, có một yêu thú loài sói đạp bước từ từ lại gần.
Chấn động bên này làm bụi mù bốc lên, đàn yêu thú sợ hãi chạy tứ tán, không yêu thú nào dám đến nơi này.
Nhưng con yêu thú này không giống bình thường, hình thể không lớn mà lá gan to đùng. Toàn thân lông trắng rậm rạp, mắt thú tròn trịa bị lông tơ bao trùm.
Nó không được khu rừng này hoan nghênh, thậm chí có nhiều kẻ thù.
Vì khi ở trước mặt khác phái là nó sẽ không kiềm được bộc lộ bản tính, sai rồi, không chỉ có khác phái, bất cứ cái gì đập vào mắt nó đều mang theo mùi dụ dỗ nó bộc lộ bản tính.
Nó đứng ở bên ngoài lặng lẽ quan sát hồi lâu, bỗng có một hình ảnh trắng bóng hấp dẫn nó.
Thứ tròn tròn ở hai bên là vật gì? Tại sao hấp dẫn quá vậy? Nhất là thứ nằm ở chính giữa quá quyến rũ.
Nó gầm lên, nhấc chân ngắn chạy lại, giơ chân trước lên nằm sấp trên hai thứ tròn tròn màu hồng, thân thể làm động tác ‘hít đất’.
Một lúc lâu sau.
- Đau quá.
Chu Khắc Long mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen nhánh, hình như đầu chôn sâu trong bùn đất. nhưng đây không phải trọng điểm, gã cảm giác mông hơi đau, hình như có thứ gì đè bên trên.
Có tiếng động.
- Grào!
Yêu thú nhỏ co chân chạy, chớp mắt biến mất.
- Chuyện gì xảy ra?
Chu Khắc Long rút đầu ra khỏi bùn đất, phủi bùn dính trên người. Toàn thân gã đau đớn, xương cốt như đã gãy.
Chu Khắc Long cảm giác người lạnh lẽo, gã cúi đầu xem xét, sau đó lộ vẻ mặt tức giận:
- Đau quá!
Phần mông đau nhói, Chu Khắc Long không biết vì sao sẽ bị đau mông.
Chu Khắc Long thấy Chu Khắc Bân nằm gần đó, gã lại gần xem xét.
- Hưm?
Chu Khắc Bân tỉnh lại, nhíu mày, người rã rời đau nhức khó tả.
- Đây là nơi nào?
Đầu óc Chu Khắc Bân ù đặc như nhào bột.
Chu Khắc Bân cúi đầu nhìn sau đó nổi giận đùng đùng:
- Quần áo đâu?
Gã là cường giả Chúa Tể đỉnh, sao chịu được sỉ nhục như vậy?
- Ca, đều tại . . .
Chu Khắc Long muốn nói Lâm Phàm là đồ khốn, nhưng không hiểu sao khi nhớ đến khuôn mặt kia thì khủng bố vô biên bao trùm trong lòng, gã sợ hãi trắng mặt, ánh mắt kinh sợ không dám nói nhiều.
Buff sống trong uy thế khủng bố của Lâm Phàm hơi biến thái. Bình thường cuộc sống của họ không có nhiều thay đổi, nhưng dính dáng đến Lâm Phàm là bóng ma nỗi sợ sẽ khiến họ run sợ.
Chu Khắc Bân cũng vậy, sợ hãi tột độ.
Gã nghi hoặc hỏi:
- Sao trên mông của ngươi dính máu?
Chu Khắc Long hoang mang nói:
- Ta cũng không biết nữa ca, tóm lại rất đau.
Nếu Chu Khắc Long biết xảy ra chuyện gì thì tốt rồi, vì không biết nên mới mơ hồ.
Bọn họ đến đường hầm, vốn muốn hàng phục đám giặc chiếm lĩnh đường hầm, ai ngờ bị người ta đánh tơi bời.
Đúng là không phải con người.
Thánh Địa Sơn.
Thần Vũ Đế đưa người ngoài đến chỗ Hán Tôn hại Hán Tôn bị người ăn hiếp, thế là bị người ta mắng thúi đầu.
Thần Vũ Đế vô cùng tức giận mắng:
- Mợ nó, đừng để ta gặp lại tiểu tử này, nếu không sẽ cho ngươi biết tay!
Đúng là không phải con người.
Tốt bụng giúp hắn, đã dặn là để Hán Tôn đánh một trận là xong, thế mà hắn đi vào chọc khóc Hán Tôn, còn lừa hết công pháp từ tay Hán Tôn.
Hắn không bị Thánh Địa Sơn đánh chết đã là may.
Trong đại điện.
Cường giả Thánh Địa Sơn đều tụ tập lại.
Bọn họ là cường giả tu luyện ngạnh công, thực lực rất mạnh.
Một lão nhân mở miệng nói:
- Mới nhận được tin tức, đường hầm bị đám người Ma Tổ chiếm lĩnh, Phật Ma Tháp hy vọng chúng ta tham gia vào đội thảo phạt Ma Tổ, các ngươi thấy sao?
Lão nhân rất gầy yếu, nhưng người phát ra hơi thở cực mạnh, rồng giấu trong người, huyết khí dạt dào như mặt trời ban trưa chiếu rọi tứ phương.
Một cường giả khác nói:
- Ta cho rằng trong này có vấn đề, Phật Ma là ai? Các vị ngồi ở đây chắc đều biết, nếu có chỗ tốt tuyệt đối không tới lượt chúng ta, nhưng nếu có chuyện xấu thì họ ước gì kéo người xuống nước.
- Bây giờ Vũ Tổ bế quan không ra, Thánh Địa Sơn đã yếu ớt, thực lực của Ma Tổ càng không thể coi thường, đừng để làm chuyện không công cho Phật Ma.
Thần Vũ Đế lên tiếng:
- Nói đúng lắm. Phật Ma du thuyết chúng ta vì hắn sốt ruột muốn đi vực ngoại giới, theo ta được biết thì những Chúa Tể bị trấn áp trong địa lao Phật Ma Tháp đều bị Ma Tổ thả ra. Với Phật Ma thì bây giờ không chỉ đối mặt với Ma Tổ mà còn có những Chúa Tể bị hắn trấn áp.
Không khí yên tĩnh.
Thần Vũ Đế nói rất đúng.
Bây giờ căng thẳng nhất tự nhiên là Phật Ma Tháp.
Lão nhân lúc trước mở miệng hỏi:
- Theo ý của ngươi là chúng ta từ chối Phật Ma?
Vũ Tổ bế quan, lão là người phụ trách của Thánh Địa Sơn, tu vi cực kỳ cường đại, chỉ kém hơn Vũ Tổ một chút.
Thần Vũ Đế đang định trả lời thì một giọng nói từ bên ngoài vọng vào:
- Làm gì từ chối nhanh như vậy.
Phật Ma từ trên trời giáng xuống Thánh Địa Sơn, ánh sáng vàng chiếu rọi đường Phật lan tràn từ dưới chân y nối thẳng vào đại điện.
- Phật Ma, sao ngươi tới đây?
Đám người mặt biến sắc, không ngờ Phật Ma tự mình đến.
Nói chính xác hơn là không phải bản thể đến.
Phật Ma xuất hiện trong đại điện, nói:
- Ta đến làm giao dịch với các vị. Không phải Phật Ma Tháp e ngại Ma Tổ nên cần người khác hỗ trợ, Phật Ma Tháp hy vọng các vị đều góp sức, theo như nhu cầu. Huyết khí của Vũ Tổ suy yếu là bí mật của Thánh Địa Sơn, nhưng không là bí mật với ta. Nếu nói bí mật của vực ngoại giới có thể giải quyết suy yếu khí huyết thì chắc các người sẽ có hứng thú.
Quả nhiên, khi Phật Ma nói ra lời này thì người trong đại điện đều sửng sốt.
Có thể giải quyết suy yếu huyết khí, vậy thì Vũ Tổ có thể ổn định ở đỉnh cao.
Với bọn họ hay với Thánh Địa Sơn thì khi đến cảnh giới nhất định sẽ không cách nào tránh khỏi suy yếu huyết khí, bọn họ luôn muốn giải quyết việc này.
Thần Vũ Đế nhíu mày hỏi:
- Có cách nào khiến chúng ta tin những lời ngươi nói đều là thật?
Thần Vũ Đế không tin Phật Ma sẽ tốt bụng như vậy.
Nhất là trải qua chuyện Lâm Phàm khiến gã càng thận trọng hơn.
Mợ nó, không thể lại bị người hố!
Phật Ma và Thánh Địa Sơn giao dịch, Thần Vũ Đế không muốn bị hố nên phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng Phật Ma nói chỗ tốt khiến người Thánh Địa Sơn động lòng.
Nếu có thể giải quyết vấn đề khí huyết suy yếu thì Phật Ma Tháp chẳng là cái đinh gì.
Nhưng trong lòng bọn họ nghi ngờ, sẽ không tin tưởng đối phương dễ vậy, sẽ mất một thời gian giằng co bàn bạc.
Mấy ngày sau.
Chỗ đường hầm.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Chuyện gì đây? Khách đến ít quá.
Lâm Phàm tạm thời không nghĩ ra, một ngày chỉ có mười mấy người muốn đi vào vực ngoại giới, ít hơn trước kia nhiều.
Khi đó không có đường hầm Quỷ tộc, chỉ có Không Gian Thần Trụ, đường hầm tràn đầy nguy hiểm, tuy chết người nhưng vẫn có nhiều người mạo hiểm đến vực ngoại giới.
Bây giờ có đường hầm an toàn vậy mà ít người đi, thật kỳ l;ạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận