Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1120: Cứ theo đà này thì lỗ chết

- Mợ nó, thật là khiến người ta bất đắc dĩ.
Chuyện phát sinh trong thời gian này đều là một tay Lâm Phàm làm ra, vì hấp dẫn người thượng giới đến đường hầm.
Lâm Phàm rất muốn một người với hai nắm tay đánh gục nguyên thượng giới.
Tiếc rằng làm ăn thì phải ra dáng làm ăn, chém giết thì không hay chút nào.
Lấy đức phục người, nhất định phải khiến người ta cam tâm tình nguyện, chứ không phải dùng sức mạnh đe dọa người ta nộp tài phú.
Ma Tổ đã hiểu ý đồ của tiểu tử này, gã cũng xem bài viết của Tri Tri Điểu, đúng là lợi hại.
Vực ngoại giới vẫn rất bí ẩn với người thượng giới, giờ chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng thì chắc chắn có nhiều người không ngồi yên.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử vô danh kia nhặt của hời.
Nội dung của Tri Tri Điểu là thật, tiểu tử vô danh kia đúng là người thượng giới, vào đường hầm bị vơ vét sạch, suýt không giữ được đồ lót. Lúc đầu gã ức muốn chết, nhưng vào vực ngoại giới liền thăng lên Thế Giới cảnh, vượt qua một đại cảnh giới, tâm tình tất nhiên vui sướng.
Ma Tổ liếc qua Xích Cửu Sát:
- Kêu ngươi giả mạo một chút, cho ngươi chỗ tốt tăng lên tới Thế Giới cảnh nhưng ngươi không cần, khi không cho người khác được lợi.
Xích Cửu Sát lạnh nhạt nói:
- Không cần, cảnh giới của ta thì ta sẽ tự mình tăng lên, tăng thực lực dựa vào vật ngoài thân kiểu này không đáng tin cậy.
Nói vậy nhưng Ma Tổ vẫn thấy thiệt thòi, vì gã bị lỗ.
Tất cả mọi người ở đây không có Chúa Tể nào là có tài phú, đều nghèo rớt mồng tơi.
Còn Lâm Phàm thì càng miễn bàn, từ chối dứt khoát: Ta mới đến Thế Giới cảnh, ngươi nghĩ ta có khả năng này sao?
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Ma Tổ đau lòng cắt thịt, cho tiểu tử vô danh kia nhặt của hời.
Tri Tri Điểu đăng tin trong thượng giới gây ảnh hưởng khá lớn.
Người ta moi móc ra tin tức của tiểu tử vô danh.
Là đệ tử của thế lực nào đó, tu vi chỉ có Đế Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng bởi vì cơ duyên trực tiếp đột phá đến Thế Giới cảnh, đây là vượt qua một đại cảnh giới, ai nhìn đều đỏ mắt.
Người ôm chút nghi ngờ cũng tin tưởng.
Vực ngoại giới có bảo bối, đợi bọn họ đi thu hoạch.
Còn về dân bản xứ vực ngoại giới thì không đáng lọt vào mắt của họ.
Có câu nổi tiếng là: Đám người đó rất yếu, bọn họ đến chỗ đó như về nhà.
Một sơn động nào đó.
Đám người Vạn Quật lão tổ tập hợp ở đây, bọn họ đến thượng giới hồi lâu, tu vi tăng lên rất nhanh, nhưng gặp phải nguy hiểm cũng rất lớn.
May mắn hết thảy xuôi gió xuôi nước, không gặp vấn đề lớn gì.
Minh Hoàng lão tổ kinh ngạc nói, không tin được:
- Sao Tri Tri Điểu chạy đến thượng giới?
Tri Tri Điểu phát triển tốt trong vực ngoại giới sao tự dưng chạy đến thượng giới? Đây đúng là chuyện thần kỳ.
Đằng Đế trầm tư một lát:
- Có lẽ Tri Tri Điểu liên hợp với thế lực nào đó ở thượng giới? Các ngươi hãy xem nội dung, toàn là đẩy vực ngoại giới lên mũi dao, rõ ràng có lòng muốn gây họa.
Vạn Quật lão tổ nhíu mày:
- Có lẽ sự việc không đơn giản như đã nghĩ, hiện tại thực lực của chúng ta còn quá yếu, trước khi đụng độ bọn họ ở vực ngoại giới thì chúng ta phải tăng cao thực lực, nếu không thì kết quả vẫn giống như trước kia.
Minh Hoàng lão tổ tiếc nuối nói:
- Ài, nếu có Khôi Lỗi lão tổ ở thì tốt biết bao, ít ra chúng ta sẽ không bất đắc dĩ như vậy.
Lão nhớ đến Khôi Lỗi lão tổ, trước kia đi theo Khôi Lỗi lão tổ lăn lộn khá tốt, sống thoải mái.
Tuy cuối cùng thất bại, bị người trấn áp, nhưng ít ra không chịu khổ bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian này, vì tăng cao tu vi khiến Minh Hoàng lão tổ bị người chặt đứt cánh tay hai lần, mỗi lần đều rất thê thảm, nhưng lão bằng vào năng lực của bản thân cứng rắn vượt qua.
Đằng Đế lão tổ cũng không khá hơn chút nào, bị người đánh suýt nổ tung.
Tóm lại là đắng lòng.
Nhưng vì chống lại thượng giới, dù khốn khổ hơn nữa thì bọn họ vẫn chịu đựng được, dù có phải bỏ mạng thì họ hy vọng dùng máu nóng vực dậy người vực ngoại giới cùng nhau chống cự thượng giới.
Vạn Quật lão tổ nói:
- Trong thời gian này hãy chú ý nhiều tin tức hơn, hy vọng sẽ kịp lúc.
Vạn Quật lão tổ hơi lo âu, không hiểu sao có hành động ở thượng giới lần này nhanh hơn trước kia, vượt tầm kiểm soát của họ.
Thiên Dụ là hy vọng mới nhất của họ, nàng ở thượng giới đột phá rất nhanh, tu vi cao nhất trong nhóm.
Quả nhiên có thân thể tốt thì thật tuyệt, tu luyện lên vù vù.
Phật Ma Tháp.
Phật Ma tức giận:
- Khốn kiếp! Tri Tri Điểu này có lai lịch gì mà dám nói những thứ này!?
Mọi thứ bày ra trên mặt bàn.
Vốn nên âm thầm tiến hành nhưng không ngờ có người dám càn rỡ như thế, dám công bố sự việc, đúng là tự tìm cái chết.
Nhìn xem Tri Tri Điểu viết cái gì?
Bí mật chung cực của vực ngoại giới.
Phật Ma chột dạ, như bị người phát hiện bí mật.
Tuy không nói rõ là bí mật gì nhưng Phật Ma đinh ninh đối phương đã biết chuyện.
Vĩnh Hằng Đại Tôn hỏi:
- Đại Tôn, bây giờ nên làm gì?
Phật Ma Tháp bọn họ phải dẫn trước một bước, khống chế hết thảy.
Bí mật chung cực của vực ngoại giới phải thuộc về Phật Ma Tháp, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
Phật Ma trầm tư, sắc mặt âm trầm.
Một nửa Phật, một nửa ma, lúc âm trầm thì là ma thật sự.
Tri Tri Điểu phơi bày nội dung ra ánh sáng tạo ảnh hưởng rất lớn, khiến thế lực lớn thượng giới chú ý, muốn biết bí mật chung cực của vực ngoại giới thì sẽ gặp nhiều trở ngại.
Phật Ma Tháp là thế lực lớn, không thèm để mắt thế lực nhỏ bình thường.
Nhưng có nhiều ẩn sĩ cao nhân tuy không hỏi sự đời, không dám chắc bọn họ sẽ không đột nhiên ló mặt ra.
Thượng giới rất lớn, cũng rất sâu, ai dám chắc không dẫn ra vài cao nhân tranh cướp?
Phật Ma âm trầm nói, đã động sát tâm:
- Làm theo tình huống lúc trước, mặc kệ nhân tố bên ngoài, tìm ra Tri Tri Điểu là cái gì sau đó tiêu diệt.
Vĩnh Hằng Đại Tôn nhắm mắt, không nói gì thêm nữa, biết tiếp theo nên làm cái gì.
Đường hầm Quỷ tộc.
Một bóng dáng xuất hiện.
Đông Dương Đế từ Phượng Hoàng đảo chạy lại đây, muốn đi vực ngoại giới gặp mặt lão ca để hỏi thăm tình huống.
Cốt Vương nhìn thấy có người đến, hơn nữa còn là Chúa Tể đỉnh thì kích động đến không nói nên lời:
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Cách của tiểu huynh đệ quả nhiên hữu dụng, mới qua bao lâu đã có người tới, hiệu suất siêu kinh người.
Đông Dương Đế nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là . . .?
Người trước mắt thực lực rất mạnh nhưng lạ mắt, và tại sao chặn ở đường hầm?
Gã và người này không quen, sao người ta làm như quen biết lâu?
Cốt Vương cười tươi hỏi:
- Muốn đi vực ngoại giới phải không?
Đông Dương Đế không buông lời hăm dọa, chưa thăm dò đối phương rõ ràng thì gã không tùy tiện trở mặt.
- Ừ, đi vực ngoại giới, còn ngươi là . . .?
Cốt Vương cười nói:
- Ta không phải ai cả, chỉ phục vụ ở đường hầm. Làm phiền đi theo ta điền bảng là có thể tiến vào.
Đông Dương Đế thộn mặt ra, không xem hiểu ý của đối phương, nhưng vẫn đi theo sau.
Đông Dương Đế nhìn bảng biểu trong tay, đầu đầy dấu chấm hỏi, đây là chiêu trò gì?
Thật đúng là xem không hiểu.
Cốt Vương đứng chờ bên cạnh:
- Làm phiền điền bảng, xong rồi có thể đi.
Phải dỗ người ta, khiến người ta cho rằng gã không mang lại uy hiếp.
Với Cốt Vương thì công việc này không khó khăn, ngày xưa gã là người có văn hóa, tính tình hiền hòa.
Đông Dương Đế muốn hỏi đây rốt cuộc là cái gì, nhưng thời gian gấp gáp, ngoan ngoãn điền bảng. Khi điền mục đích đi vực ngoại giới thì gã chọn mục thăm người thân.
Không lâu sau.
Đông Dương Đế nói:
- Xong rồi.
Cốt Vương duỗi thẳng tay:
- Mời vào, thuận buồm xuôi gió, chơi vui vẻ.
Đông Dương Đế nhìn chằm chằm vào Cốt Vương, hồi lâu sau lắc đầu. Gã xem không hiểu, nhưng đã cảnh giác, có gì đó kỳ kỳ.
Đông Dương Đế bước vào đường hầm, tạm thời không phát sinh việc gì.
Đông Dương Đế tự an ủi bản thân:
- Có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.
Gã nghênh ngang bước tới trước.
Ngẫm lại cũng đúng, gã có tu vi Chúa Tể đỉnh, ai mắt mù dám chọc vào gã?
Gã đã quá cẩn thận.
Hồi lâu.
Lâm Phàm và đám Ma Tổ đang tán dóc.
Cốt Vương đắc ý đi tới:
- Tiểu huynh đệ, Ma gia, có tin tốt! Lúc trước có Chúa Tể đỉnh muốn vào đường hầm, khi cần đóng tiền thì rất cứng cổ, mới bị Tứ Dục Chi Chủ và Tam Thế Hồn Ma đánh một trận tơi bời, đã ngoan nhiều. Mà công nhận có nhiều đồ tốt thật.
Cốt Vương cầm một chiếc trữ vật giới chỉ và một cây quạt.
Lâm Phàm cười nói:
- Khá lắm, mau vậy đã có người tới cửa. Đừng để xảy ra án mạng, Chúa Tể có vô số tài phú, giết rồi là không có nữa.
Ma Tổ suy nghĩ rất nhiều, chợt phát hiện con đường phát tài làm giàu này rất tốt.
Tài phú tới quá nhanh, trong lòng gã không chút dao động.
Cốt Vương đặt đồ vật lên bàn:
- Biết rồi, tiểu huynh đệ đã nói rồi. Chúng ta làm ăn đứng đắn, sao có thể cướp của giết người được. Nhưng người kia quá càn rỡ, đành phải ngăn lại.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu, người có văn hóa khác hẳn, ngộ tính rất cao, nói sơ liền hiểu.
Chúa Tể khác còn cần học nhiều.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện cây quạt khá quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Mang ta đi gặp người này.
Chưa đến hiện trường đã nghe tiếng la căm giận.
- Hai tên khốn nạn, có giỏi thì đánh một mình! Đồ súc sinh, ta chỉ muốn qua đường hầm mà cũng đòi thu phí, các ngươi là quân ăn cướp!
Đông Dương Đế rất thảm, mặt đã sưng lên, khuôn mặt đẹp trai không còn nữa, quần áo rách rưới, dù bị hai người trấn áp vẫn mắng hăng say.
Đông Dương Đế đã hiểu tại sao cái tên đứng bên ngoài có thái độ tốt như thế, thì ra bên trong có hố chờ sẵn.
Tứ Dục Chi Chủ tức giận quát:
- Đừng la hét nữa, không nộp phí qua đường hầm mà còn cãi chày cãi cối!
Tam Thế Hồn Ma kiềm chế Đông Dương Đế, dù không nói gì nhưng ánh mắt kia như đang nói chưa từng thấy ai láo như ngươi.
Đông Dương Đế hét to:
- Các ngươi định làm gì? Muốn đưa ta đi đâu?
Đông Dương Đế không biết đám người này muốn làm gì, muốn dẫn gã đi đâu.
Tam Thế Hồn Ma nói:
- Lộ phí của ngươi đã nộp hết, hiện tại đưa ngươi qua đường hầm.
Đông Dương Đế nghe vậy giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ý của các ngươi là lấy hết đồ của ta? Sao các ngươi không đi ăn cướp?
Lần trước gã qua đường hầm không gặp chuyện như vậy, sao bây giờ thành ra thế này?
Lúc này, Lâm Phàm lại gần:
- Dừng tay!
Quả nhiên hắn không nhận lầm người, là Đông Dương Đế.
Bất đắc dĩ thật, vì sao luôn gặp được người quen, cứ đà này thì lỗ sặc máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận