Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1121: Tuyệt đối không thể đi lên con đường của thần sư

Đông Dương Đế vừa bi thương vừa căm hờn.
Buồn vì gã đường đường là cường giả Chúa Tể đỉnh vậy mà không đánh thắng được hai người này.
Căm hờn vì hai người này chẳng cần biết gã là cường giả Chúa Tể, chuyên môn đánh vào mặt, còn cướp tài phú của gã.
Đây là việc con người nên làm sao?
Nếu đấu đơn thì gã sợ quái gì? Chưa biết lộc chết về tay ai.
Đông Dương Đế chợt nghe tiếng nói quen thuộc vang bên tai.
Đông Dương Đế quay đầu nhìn lại, reo lên:
- Đại ca cứu ta với!
Đông Dương Đế cầu cứu xong liền hối hận, cứu cái quái gì, thực lực của tên này yếu như thế, có nhiều người đi theo hắn, chắc cũng là người bị hại, chịu khổ như gã thôi.
Nhưng lời nói tiếp theo làm Đông Dương Đế hóa đá.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Người một nhà, đừng ra tay.
Ánh mắt hắn nhìn Đông Dương Đế hơi kỳ, sao tên này vào đường hầm? Làm người mừng hụt.
Đông Dương Đế ngây ra, hai người kiềm kẹp gã lập tức thả gã ra.
Tứ Dục Chi Chủ nhìn về phía Đông Dương Đế:
- Nếu người một nhà sao ngươi không nói ngay? Để gây ra hiểu lầm, ài.
Thật đáng tiếc, nhưng không còn cách nào.
Cốt Vương lập tức tiến lên nâng Đông Dương Đế dậy, đau lòng nhìn khuôn mặt của gã, sau đó quay sang rầy hai người Tứ Dục Chi Chủ:
- Các ngươi làm ăn kiểu gì mà đánh lão đệ của người ta ra nông nỗi này? Đã nói với các ngươi qua bao nhiêu lần, chúng ta làm ăn chính quy, tôn chỉ là phục vụ tri kỷ, các ngươi ham đánh quá vậy? Lão đệ đừng nóng giận, cũng đừng kích động, đều là hiểu lầm, ngươi an toàn rồi.
Tứ Dục Chi Chủ thở dài:
- Việc này trách chúng ta, không hỏi thăm rõ ràng gây hiểu lầm.
Cốt Vương mở miệng nói:
- Thôi bỏ đi, đã gỡ bỏ hiểu lầm, lần sau đừng như vậy nữa. Ta xem mặt của lão đệ không giống hạng người tính toán chi li, có lẽ đã tha thứ cho các ngươi.
Đông Dương Đế chưa nói một câu nào đã bị Cốt Vương cướp hết lời.
Gã rủa thầm.
Lão tử tha thứ các ngươi bao giờ?
Nhưng hết cách, đã nói đến mức này rồi thì gã còn biết nói sao?
Đành tự nhận không may.
- Ui!
Đông Dương Đế hút không khí, mặt rất đau, hai tên chó hoang chuyên đánh vùng mặt, quá đáng hết sức.
Khóe môi Đông Dương Đế co giật hỏi:
- Sao đại ca ở đây?
Lâm Phàm nhìn Đông Dương Đế, trông thật thảm, làm hắn không biết nên nói cái gì.
Hắn trả lời:
- Nơi này là sản nghiệp của ta, chúng ta ở đây giữ gìn đường hầm, thuận tiện thu phí, không ngờ ngươi đến gây ra hiểu lầm, may mà chưa quá trễ, ít ra chưa xảy ra chuyện gì.
Đông Dương Đế muốn kêu oan, vậy tức là gã bị người của đại ca đánh, coi như ăn đòn uổng công. Khuôn mặt đẹp trai đã bị hủy hoại, muốn trở lại như cũ sẽ cần một thời gian.
Đông Dương Đế nhớ trữ vật giới chỉ, tất cả là của gã, nếu bị mất thì gã sẽ khóc chết:
- Còn đồ của ta . . .
Cốt Vương lòng nhỏ máu, thịt tới tay lại bay:
- Yên tâm, đi lấy cho ngươi ngay.
Sao tiểu huynh đệ có nhiều bằng hữu quá vậy, làm người ta đau lòng, mất công mà chẳng được gì.
Lát sau, Lâm Phàm đã biết mục đích của Đông Dương Đế, thì ra vì gã nhìn thấy Tri Tri Điểu xuất hiện ở thượng giới nên muốn đi vực ngoại giới tìm hắn, hỏi thăm tình huống.
Khi Lâm Phàm nói ra hình thức kinh doanh ở đây thì mắt Đông Dương Đế nóng cháy như mặt trời.
Đông Dương Đế hào hứng hỏi:
- Đại ca thấy ta thế nào? Không nói thứ khác, ta làm việc rất nhanh gọn.
Gã đã tự mình thể nghiệm hình thức kinh doanh ở đây.
Rất có tiềm lực phát triển, đen còn hơn cục than, và không có đường chống cự. Nếu gã làm ở đây mấy năm thì phát tài.
Đừng nhìn gã có Phượng Hoàng đảo thì có vẻ rất xa xỉ, đó chỉ là hiện tượng mặt ngoài, không phải thật.
Có nhiều thê tử chỉ biết ăn rồi nằm, nuôi không nổi, áp lực rất lớn.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi muốn đổi thê tử hả?
Đông Dương Đế kinh ngạc hỏi:
- Sao đại ca hỏi vậy?
Lâm Phàm trả lời:
- Bốn thế lực lớn chẳng mấy chốc sẽ đến trấn áp chúng ta, nếu ngươi không sợ thì ở lại, người khác nhận biết ngươi chắc chắn sẽ đi Phượng Hoàng đảo gây sự, đám thê tử của ngươi chịu được không?
Đông Dương Đế khó xử:
- Cái này . . .
Bốn thế lực lớn đến trấn áp thì không phải chuyện đùa, có lẽ sẽ mất luôn mạng nhỏ.
Cốt Vương ở một bên nói:
- Tiểu lão đệ, sợ cái gì? Cùng lắm đổi nhóm khác, nam nhân thì phải đen đến cuối đường, theo chúng ta làm một vố, tài phú đang vẫy gọi ngươi.
Đông Dương Đế liếc xéo Cốt Vương, nhìn là biết thuộc loại cô đơn chiếc bóng rồi, còn bảo đen đến cuối đường? Sao không lên trời luôn.
Đông Dương Đế chợt có quyết định:
- Hay đại ca thấy vậy được không? Ta đưa Phượng Hoàng đảo đến vực ngoại giới, rồi ta theo các ngươi làm một vố lớn?
Đông Dương Đế không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tài phú, vừa không muốn quê hương của mình bị người diệt, nên chọn một cách hay là đưa Phượng Hoàng đảo đến vực ngoại giới.
An toàn đáng tin.
Lâm Phàm hỏi:
- Thật sự muốn làm?
Đông Dương Đế gật đầu nói:
- Ừ, chắc chắn rồi. Đại ca nói hạng mục này nghe là biết ghê gớm, rất có tiềm lực phát triển, không mạo hiểm một chút thì không được. Chỉ cần chịu đựng được là mọi việc suôn sẽ.
Lâm Phàm nghĩ rằng đông người thì sẽ chia ít đi một phần, nhưng thượng giới rất lớn, không đong đếm tài phú được, chia chác ít chút cũng không sao.
Lâm Phàm dò hỏi:
- Các ngươi đều là đối tác, thấy sao?
Đám người Cốt Vương cầu còn không được, nơi này chắc chắn sẽ bị người kéo tới đập tan, thêm một giúp đỡ thì thêm phần sức mạnh, tất nhiên nên kéo người nhập bọn.
Sau đó, tất cả mọi người đồng ý.
Ma Tổ lắc đầu, lại một kẻ bị tài phú che mắt, không nghĩ xem sắp đối mặt với ai.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, lời này không sai chút nào.
Lâm Phàm nói:
- Đông đệ phải suy nghĩ cho kỹ, vào rồi là không được rút ra. Chúng ta rất có thể sẽ đối mặt bốn thế lực lớn, mức độ nguy hiểm vô cùng cao.
Đông Dương Đế ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy ta có thể chờ các ngươi đánh lui bốn thế lực lớn rồi mới tham gia vào không?
Lâm Phàm lườm gã, nghĩ khôn quá:
- Xéo đi.
- He he, nói giỡn thôi, đừng tin thật. Yên tâm, chỉ cần các ngươi không lùi bước thì ta tuyệt đối sẽ không chùn chân.
Đông Dương Đế vì phát tài mà không ngán ngại điều gì, cứ làm, sợ quái gì.
Lâm Phàm không khuyên nữa, kêu Đông Dương Đế nhanh chóng sắp xếp, xong xuôi rồi thì ngồi canh đường hầm.
Lực lượng bên đường hầm càng ngày càng mạnh, thêm một cường giả Chúa Tể đỉnh mang đến chỗ tốt lớn đến khiến người sung sướng, càng có nắm chắc đối mặt bốn thế lực lớn.
Đông Dương Đế không hỏi nhiều, chạy về dọn nhà ngay.
Hậu cung quá to lớn, hơi mất công chút.
Khi Đông Dương Đế trở về bảo chuẩn bị dọn nhà thì đoàn hậu cung ngẩn ngơ, không hiểu gã nổi điên làm gì, đang yên lành mắc gì dọn đi chỗ khác?
Đông Dương Đế không giải thích nhiều, chỉ nói là có hạng mục tốt nhưng hơi nguy hiểm, Phượng Hoàng đảo ở lại thượng giới sẽ nguy hiểm.
Hết cách, phu quân nhà mình đã nói như vậy, còn rất nhiệt tình làm việc, các nàng biết nói gì hơn? Đành đồng ý dọn nhà.
Dù sao dọn nguyên đảo thì đi đâu đều như nhau.
Ai hiểu thấu nỗi khổ trong lòng Đông Dương Đế?
Tưởng có hậu cung khổng lồ như vậy sẽ sướng lắm sao?
Sai lầm, chỉ có Đông Dương Đế mới hiểu đắng lòng cỡ nào.
Nam nhân sống không dễ dàng.
Qua hồi lâu.
Đông Dương Đế dàn xếp xong xuôi, gã vì an toàn thật sự đặt Phượng Hoàng đảo ngay kế bên Viêm Hoa tông. Gã lo xung quanh hơi nhiều hàng xóm nam giới nên đã bày ra trận pháp, vì phòng ngừa, không thể đi lên con đường của thần sư.
Đông Dương Đế đến khiến thực lực bên đường hầm tăng lên.
Ba mươi hai vị cường giả Chúa Tể đỉnh cộng thêm Lâm Phàm, tổng cộng có ba mươi ba vị cường giả.
Xích Cửu Sát thì chỉ là người qua đường.
Thanh Oa là quần chúng vây xem, chuyên môn tung bông cổ vũ cho Lâm Phàm.
Trong thời gian này Thanh Oa rất được hoan nghênh, nhiều Chúa Tể muốn liên lạc tình cảm với nó, tâng bốc nó lên mây, thỉnh thoảng trong câu chuyện sẽ nhắc đến đan dược nào đó.
Thanh Oa nói:
- Các ngươi thấy bộ dạng hiện giờ của ta còn có thể luyện chế loại đan được đó không?
Sau câu này thì Thanh Oa được thanh tịnh, các Chúa Tể rút lui hết, cho nó nhìn thấu thế giới hiện thực tàn nhẫn biết bao.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử, gần đây trái tim ma của ta đập rất nhanh, có lẽ đám người Phật Ma Tháp sắp đến.
Trái tim ma của gã đến trình độ rất cao, nhạy cảm với nguy hiểm chưa biết còn mạnh hơn người khác nhiều.
Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, không hề hoảng hốt:
- Thật không? Đến cũng tốt, cho bọn họ biết sớm sự lợi hại của chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Đường hầm là sản nghiệp của hắn, nếu ai muốn cướp tức là lấy mạng của hắn.
Tuy mạng của hắn không đáng giá tiền, nhưng tóm lại ai muốn phá hoại sản nghiệp của hắn thì hắn sẽ đánh chết đối phương.
Ma Tổ thấy vẻ mặt Lâm Phàm bình tĩnh thì bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử, ngươi không có chút ý tưởng gì khác sao? Ví dụ như sợ hãi?
Lâm Phàm tiếc nuối nói, biểu tình có chút khoa trương, dường như khinh bỉ Ma Tổ:
- Sợ làm gì? Ma Tổ, ta hơi thất vọng với ngươi, chút chuyện nhỏ đã khiến ngươi thấy sợ, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ hãi.
Ma Tổ ngây người:
- Ngươi . . .!
Không ngờ tiểu tử này dám nói gã như vậy, Ma Tổ tức giận đến đau gan:
- Tiểu tử nhà ngươi có ý gì? Đang nói ta e ngại?
Lâm Phàm nói thẳng:
- Chứ không phải sao? Nếu không e ngại thì ngươi cần gì sợ dữ vậy? Nhìn ta đi, không hề sợ hãi, thậm chí hơi chờ mong.
Ma Tổ không thể nhịn được nữa:
- Ta đang nhắc nhở ngươi, để ngươi chú ý một chút! Ngươi nghĩ ta sợ thật sự?
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ ừ, hiểu rồi, nói đúng lắm, ta cũng tin như vậy.
Hắn làm vẻ mặt ‘ngươi nói đều đúng’.
Ma Tổ nhìn nét mặt đó của Lâm Phàm thì ngứa tay muốn đánh người.
Chuyện gì đây?
Có cần đâm dao nhau vậy không?
Ma Tổ vung tay, không muốn nhiều lời:
- Thôi, tùy tiểu tử nhà ngươi nghĩ sao, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng sợ hãi đến mức ướt quần.
Gã không có cách nào giao lưu với tiểu tử này nữa, dễ khiến người tăng huyết áp.
Lâm Phàm tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm, chỉ cần bọn họ dám đến thì ta sẽ đấu sống chết với họ, không đánh bọn họ đến sợ thì tưởng đâu ta dễ ăn hiếp.
Thanh Oa ngồi xổm ở một bên nhìn hai người, tim đập nhanh, lòng rủa thầm.
Hai ngươi không sợ nhưng lão tử sợ thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận