Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1123: Được thừa nhận khiến hắn rất vui mừng

Người vào đường hầm đợt đầu tiên hơi kích động.
Trong thời gian này Tri Tri Điểu gây sóng gió lớn trong thượng giới, khiến tất cả mọi người đều biết vực ngoại giới có được bí mật kinh người.
Bọn họ ôm tâm tình chúng ta đi vực ngoại giới là thành trùm, chỉ cần tu vi cao hơn Đạo cảnh, dù chỉ cỡ Đạo cảnh cũng điên cuồng tràn vào vực ngoại giới, muốn dựa vào cơ duyên đạt tới cảnh giới càng cao hơn.
- Không ngờ tiến vào đường hầm còn có người canh giữ ở bên ngoài, rất an toàn.
- Đúng rồi, nụ cười của người kia cho cảm giác rất ấm áp, đúng là một người tốt.
Đám người vui vẻ cười nói.
Bây giờ còn chưa tới vực ngoại giới, tạm thời không phải đối thủ của nhau nên họ rất thân thiện.
Mọi thứ trong đường hầm màu xanh đậm có ánh sáng lấp lánh này rất thoải mái.
Cốt Vương ở bên ngoài đường hầm bỗng cảm giác tim đập nhanh:
- Sao tim ta đập nhanh quá, ai đang khen ta?
Chắc chắn có người đang khen gã, chứ không thì đã chẳng được báo hiệu như vậy.
Khi bọn họ chuẩn bị vui sướng đi qua đường hầm thì một rào chắn ánh sáng giống như ngăn cách chân thiện mỹ đã chặn đường mọi người.
- Cái này . . .
Tất cả mọi người dừng bước lại, rất thắc mắc.
Tạm thời không xem hiểu tình huống trước mắt.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao ngăn đường họ đi?
Chắc những người tốt bụng lo bọn họ chưa quen thuộc vực ngoại giới nên sắp giảng giải một số tình huống của vực ngoại giới cho họ nghe chăng?
Nếu vậy thì dù họ không cần cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe, ít ra phải bày tỏ sự tôn kính với người ta.
Một giọng nói không hài hòa phát ra từ trạm thu phí:
- Làm phiền các vị nộp ít phí qua đường. Phí tổn là một phần ba tất cả tài phú mang trên người, hy vọng các vị làm theo.
Không gian hơi ồn ào bỗng chốc yên tĩnh.
Có người đang tán dóc với người khác nhưng rồi cổ họng như bị bóp chặt, không nhả ra được nửa chữ.
Có người kinh ngạc hỏi:
- Ngươi . . . ngươi nói cái gì?
Giọng khàn khàn, dường như nghĩ mình nghe lầm.
Người trong trạm thu phí rất thân thiện, nói chuyện từ tốn:
- Làm phiền các vị đóng phí qua đường, chỉ cần một phần ba tài phú mang trên người. Mong các vị thông cảm, Ma Tổ mở ra đường hầm, giữ gìn đường hầm cũng cần sức người, xin thông cảm cho.
Chơi chiêu phục vụ.
Phục vụ tốt là tôn chỉ của bọn họ.
Nếu đối phương phản đối thì không liên quan đến họ, là do người qua đường quá càn rỡ, bọn họ bất đắc dĩ mới đánh bầm dập.
Xôn xao!
Giờ thì mọi người đều nghe rõ.
Nam nhân mới rồi còn khen đường hầm nay tự giễu bảo:
- Đùa à? Nhưng trò đùa này không buồn cười chút nào.
Không ai trả lời gã.
Nói rõ đây không phải trò đùa mà là sự thật.
Rất nhanh, có người đen mặt nói:
- Quá đáng, đây đúng là cướp bóc, không, cắt cổ còn hơn ăn cướp. Một phần ba? Đi qua đường hầm thôi mà đòi một phần ba, đen chưa từng thấy.
- Đúng vậy! Chúng ta tuyệt đối không giao ra, ta không tin không giao phí qua đường thì ngươi làm gì được chúng ta!
- Mọi người đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ họ sao?
Người lên tiếng sấn tới trước một bước, sau đó vừa đi vừa thách thức:
- Ta không tin các ngươi làm gì được chúng ta!
Người đứng phía sau không nhúc nhích, chỉ nhìn người kia.
Giờ phút này cần người tiên phong, chứng minh cho họ biết rằng dù không nộp phí cũng có thể an toàn đi qua.
Người kia càng đi càng xa, khóe môi nhếch cao, gã biết người trong trạm thu phí chỉ hù dọa.
Nơi này đông người như thế, bên ngoài cũng đầy nhóc người, gã không tin đối phương dám làm gì bọn họ.
Nhưng đột nhiên một bóng dáng to lớn che trước mặt gã.
Khuôn mặt đại biểu ‘tức giận’ của Tứ Dục Chi Chủ mở miệng, giọng khàn đục chui vào tai như sấm sét nổ vang:
- Tiểu lão đệ, ngươi làm gì vậy hả?
Người kia ngẩng đầu, sợ hãi nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, gã lắp bắp hỏi:
- A? Ngươi . . . ngươi muốn làm gì?
Hình thể và biểu tình của Tứ Dục Chi Chủ rất dễ chấn nhiếp người khác, dù sao người ta chỉ có một khuôn mặt, còn Tứ Dục Chi Chủ có bốn cái đầu.
Tứ Dục Chi Chủ giơ ngón tay lên chỉ vào trán đối phương, hơi thở mịt mờ xoay tròn trên đầu ngón tay:
- Tiểu lão đệ, ngươi muốn làm gì?
Gần sát sẽ cảm nhận được lực lượng khủng bố ẩn chứa trong đầu ngón tay.
Người kia nuốt nước bọt, trong lòng rất sợ hãi:
- Ta . . . ta . . . ta không muốn làm cái gì, ta trở về, ta không đi vực ngoại giới!
Gã quay đầu, muốn ra khỏi đường hầm. Vực ngoại giới, cơ duyên gì đó đều không cần nữa, giờ gã chỉ muốn trở về, mặc kệ chuyện khác.
Đám người đứng gần đó đều sợ hãi.
Tứ Dục Chi Chủ xuất hiện cho họ cảm giác nguy hiểm rất lớn, tựa như có ngọn núi lớn đè trong lòng, nghẹt thở.
Nổi lên bạo động.
Mọi người đều muốn rời khỏi, bọn họ muốn nói cho người đợi ở bên ngoài là đừng đi vào, nơi này làm ăn gian dối.
Chưa bao giờ nghe chuyện vào đường hầm cần nộp phí, còn đòi một phần ba.
Quá tối, đen thui.
Bọn họ bước đi dè dặt, thấy Tứ Dục Chi Chủ không đuổi theo thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó vang lên giọng nói đáng sợ.
Tam Thế Hồn Ma xuất hiện, linh hồn màu trắng xoay tròn xung quanh:
- Vào đường hầm chỉ có thể tiến lên, không cho phép lui lại, nếu không sẽ tạo thành chen chúc.
Điều khiển và chơi đùa hồn thể, mặt mũi thì dữ tợn làm người kinh dị.
Khiến người sợ hãi hơn là phía sau Tam Thế Hồn Ma đứng đầy Chúa Tể, có người mắt bắn ra tia hung dữ, có người cười quỷ dị.
Giờ phút này, tất cả mọi người dừng bước lại, không về được, cũng không đi tiếp được, không biết nên làm gì bây giờ.
Có người to gan hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đông người như vậy, không lẽ các ngươi muốn giết hết chúng ta sao? Hôm nay ta kiên quyết không nộp phí, thả chúng ta đi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhóm Tam Thế Hồn Ma phát ra một chút khí thế.
Uy thế kinh người của Chúa Tể bộc phát ra đè ép về phía đám người.
Nếu dùng uy thế Chúa Tể nghiền ép sẽ chết người.
- Đe dọa chúng ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ sao?
Người nói chuyện cứng người lại, sau đó nhìn ra sau, hy vọng đoàn người sẽ cùng mình đối kháng đám người lòng dạ hiểm độc này. Nhưng gã thấy đám người kia chạy tới trước, hô to chúng ta nộp phí.
Lâm Phàm nhìn thấy hết, vừa lòng gật đầu:
- Đường hầm của chúng ta bỏ ra nhiều công sức, được mọi người thừa nhận làm ta rất vui mừng.
Ma Tổ mím môi, không muốn nói chuyện.
Thừa nhận cái đầu ngươi, chẳng lẽ không biết lý do thật sự là gì?
Thanh Oa nhìn kẻ bỏ mạng, chỉ có hắn mới làm ra chuyện như vậy được, những người khác không thể làm.
Rõ là uy hiếp.
Một đám Chúa Tể đỉnh đứng ở nơi đó, người ta không bị hù chết mới là lạ.
Tiễn nhóm người đầu tiên xong, thu hoạch coi như không tệ, trong đó mạnh nhất là Thế Giới cảnh, hơi tiếc nuối, nhưng tóm lại thu hoạch tràn đầy.
Lâm Phàm không thiếu mấy thứ này, nhưng tông môn thiếu thốn, hắn phải kiếm thứ tốt về cho các sư đệ, sư muội.
Làm trưởng bối Viêm Hoa tông, hắn không thể nhìn các sư đệ, sư muội thua kém người khác ở điểm khởi đầu tu luyện, không dám bảo đảm được tốt nhất nhưng ít ra phải cỡ lớp giữa.
Rất nhanh, mấy đợt người đi qua.
Họ đều không thân thiện, nhưng không sao, có mặt nhóm Tứ Dục Chi Chủ thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Bên ngoài.
Đến lượt nhóm Tuyết Cơ.
Bà lão vẫn theo sau lưng bà lão, có vẻ như bà chỉ cần bảo vệ Tuyết Cơ, còn những người khác đều không quan trọng.
Khi bà lão đi ngang qua Cốt Vương thì chau mày, Cốt Vương vẫn cười tươi và nhẹ gật đầu với bà.
Bà lão thầm nghĩ:
- Kỳ lạ.
Tuyết Cơ phát hiện bà bà dừng lại một lát, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
Bà lão nói:
- Cẩn thận một chút, có lẽ sẽ có biến.
Tuyết Cơ gật đầu.
Nam nhân đẹp trai đi theo một bên thì vô tư nói:
- Có bà bà ở thì sao xảy ra chuyện được. Huống chi Phiêu Miểu Huyễn Tông chúng ta tuy không nằm trong bốn thế lực lớn nhưng không dễ ăn hiếp.
Chốc lát sau đi vào đường hầm.
Chóp mũi nhúc nhích, bà lão ngửi được uy thế của Chúa Tể còn sót lại, không chỉ có một hơi thở.
Bà lão lên tiếng:
- Chờ một chút.
Mọi người đứng lại.
Tuyết Cơ hỏi:
- Sao vậy bà bà?
Bà lão nhìn bốn phía:
- Có vấn đề, nơi này vừa rồi có cường giả Chúa Tể đỉnh đã đến, không chỉ có một hơi thở.
Bà lão trầm ngâm nói:
- Tất cả cẩn thận một chút, đừng khinh thường, đi tiếp đi.
- Vâng!
Phòng quan sát trong đường hầm.
Lâm Phàm cười nói:
- Ma Tổ, bà lão này hơi thú vị, cái mũi thính không thua gì ta.
Không ngờ bà lão này cảnh giác như thế, vừa bước vào đường hầm đã ngửi được khí thế của Chúa Tể.
Ma Tổ nhìn tình huống bên ngoài:
- Bình thường thôi, có thể trở thành thị nữ của Tam Huyễn Thần thì không đơn giản. Trước khi ta bị thương thiên trấn áp thì bà ta đã có tu vi Chúa Tể, giờ trôi qua vạn năm, tu vi đạt tới đỉnh, cũng là người có thiên phú, lợi hại hơn những thiên kiêu của tông môn khác nhiều.
- Ngươi cứ hay nhắc Tam Huyễn Thần khiến ta có chút tò mò, rất muốn gặp mặt.
Lâm Phàm cảm giác danh xưng này hơi bá đạo.
Một thị nữ đã lợi hại như thế thì chính chủ chắc rất mạnh.
Tu vi của Lâm Phàm bây giờ đã đến Thế Giới cảnh, đối mặt cường giả Chúa Tể cảnh không còn ý nghĩ tìm cách hố đối phương nữa, hắn chỉ muốn đánh một trận.
Thực lực thăng cấp thì tiếp xúc cấp bậc cũng khác.
Không lâu sau.
Phiêu Miểu Huyễn Tông bị ngăn cản, phải nộp phí thông qua.
Điều này tất nhiên chọc giận bà lão.
Khi Tứ Dục Chi Chủ xuất hiện liền bị bà nhận ra.
Bà lão bảo vệ Tuyết Cơ sau lưng mình, tức giận hỏi:
- Tứ Dục Chi Chủ, ngươi muốn làm gì?
Bà lão đi theo bên cạnh ba vị chủ nhân nên đã gặp nhiều cường giả, Tứ Dục Chi Chủ nằm trong số đó.
Tứ Dục Chi Chủ nói:
- A, ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là thị nữ của Tam Huyễn Thần, xem như người quen. Nhưng thật đáng tiếc, đường hầm này là Ma Tổ mở ra, muốn đi qua phải nộp phí.
Ma Tổ luôn giữ im lặng chú ý tình huống nơi này nghe vậy ôm đầu, gã đã không lên tiếng rồi mà sao khai gã ra làm chi?
Bà lão ngây ra, hét hướng bốn phía:
- Ma Tổ? Ngươi có ý gì đây, ba vị chủ nhân và ngươi có quen biết, ngươi định hại truyền nhân của bọn họ sao?
Lâm Phàm đứng dậy:
- Ma Tổ, đã nói rồi, dù là người quen cũng phải thu, ngươi không tiện ra mặt thì để ta.
Ma Tổ phất tay:
- Thôi, cùng đi đi.
Gã rời khỏi đây, đi nói với thị nữ của người quen rằng nên nộp vẫn phải nộp, không được phá hỏng quy định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận