Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1124: Tới đây, đợi lâu như vậy

Thanh Oa không muốn nói nhiều, hắn không tự xét lại mình mở cửa sau cho bao nhiêu người quen rồi?
Đương nhiên, vì an toàn của mình chắc chắn nó không dám nói ra.
Trong đường hầm.
Bà lão trừng mắt Tứ Dục Chi Chủ, dù bốn phía còn có Chúa Tể thì bà không nhường bước.
Nỗi lo lúc trước của bà quả nhiên là đúng.
Trong đường hầm có vấn đề, nhưng không ngờ sẽ là tình huống như vậy.
Có hơi thở quen thuộc truyền đến.
Bà lão đột nhiên nhìn về phía phương xa, nhìn thấy Ma Tổ đi tới:
- Ma Tổ, ngươi làm vậy là sao?
Ma Tổ cảm thán rằng:
- Thanh Hòa, mới vạn năm không gặp mà sao ngươi già đến nông nỗi này? Không còn là Thanh Hòa mà ta từng biết.
Còn nhớ trước kia gã và Tam Huyễn Thần làm quen với nhau, khi họ uống rượu, Thanh Hòa khi đó còn là thiếu nữ thon thả, nhan sắc cũng đẹp, nhìn mát mắt.
Nào ngờ khi lại gặp nhau thì thành bộ dáng như vậy.
Một tiểu cô nương biến thành thế này, khiến người tiếc hận, đậu hũ non đã thành bã đậu.
Thanh Hòa cười:
- Bây giờ Ma Tổ cũng không còn là Ma Tổ mà ta từng biết, làm hoạt động như vậy trong đường hầm.
Ma Tổ lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Lâm Phàm thấy Ma Tổ nói chuyện với người ta đến bây giờ mà chưa vào chủ đề chính thì không kiềm nén được:
- Này cụ bà nhỏ, không cần biết quen thân cỡ nào, nơi này là đường hầm, làm ăn chính quy, qua đường phải nộp phí. Chúng ta không mở cửa sau, móc nối quan hệ cá nhân là vô dụng.
Bà lão Thanh Hòa nhìn về phía Lâm Phàm, nhíu mày, bật cười nói:
- Thú vị, không ngờ Ma Tổ ma uy tung hoành thiên địa mà bây giờ lăn lộn với người trẻ tuổi, càng sống càng trẻ.
Câu này nghe không có vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu sao Ma Tổ cảm giác bà lão đang nói là gã càng sống càng thoái hóa.
Tuyết Cơ đứng sau lưng bà lão tò mò nhìn Lâm Phàm.
Tầm mắt của nàng rất cao, bà bà đối mặt với các cường giả Chúa Tể đỉnh, cũng là cường giả cùng thế hệ với sư phụ của nàng, là tồn tại viễn cổ ở thượng giới.
Nhưng trong đám cường giả có một người trẻ tuổi trẻ ngang bằng nàng.
Người này rốt cuộc là ai?
Ma Tổ cười phá lên rồi bình tĩnh nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thanh Hòa, đừng nhiều lời vô ích, đi vực ngoại giới thì phải làm theo quy định, nộp phí thì cho qua.
Mặt Thanh Hòa nghiêm túc hỏi:
- Thật sự không bàn lại?
Bà không ngờ Ma Tổ chẳng để ý tới tình cảm quen biết với chủ nhân của mình, bắt buộc họ nộp phí.
Ma Tổ nói:
- Quy định là quy định.
Thanh Hòa trầm tư, ánh mắt nhìn về phía xung quanh, sau đó nói ra:
- Tốt, đã vậy thì không đi đường hầm.
Nộp phí qua đường hầm là chuyện không thể nào.
Khi bà lão Thanh Hòa chuẩn bị mang người rời đi thì bị đám cường giả Chúa Tể chặn cửa vào.
Lâm Phàm nói:
- Đường hầm chỉ cho vào, không cho nửa đường quay về.
Bà lão Thanh Hòa đang giận, người khác sợ Ma Tổ chứ bà không sợ, tiểu tử này làm sao vậy?
Bà nói chuyện với Ma Tổ mà tiểu tử này liên tiếp xen vào, nhìn kỹ thì chỉ có tu vi Thế Giới cảnh.
Thanh Hòa đã hiểu, Ma Tổ thật sự không được, càng sống càng thụt lùi, đi lăn lộn với tên nhãi ranh, thật sự là mất mặt.
Bà lão Thanh Hòa tức giận hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm cười nói:
- Các ngươi được miễn phí tiến vào vực ngoại giới hay không toàn bằng vào một câu của ta, ngươi nói xem ta là người như thế nào?
Ma Tổ đứng một bên rất muốn đập Lâm Phàm tan nát.
Mợ nó!
Lúc trước đã dặn là gặp người quen của ai đều phải thu phí, giờ trở quẻ bảo ngươi đồng ý mới được, còn chút tiết tháo nào không?
Bà lão Thanh Hòa ngây người, dường như không ngờ đối phương sẽ nói ra lời như vậy, thế thì chẳng phải là ngay cả Ma Tổ đều phải nghe theo hắn?
Trong lòng bà không tin, cho rằng tiểu tử này đang khoác lác.
Bà lão Thanh Hòa phớt lờ Lâm Phàm, nhìn về phía Ma Tổ:
- Dù bây giờ chúng ta muốn trở về thì vẫn bị các ngươi ngăn cản đúng không?
Ma Tổ còn chưa mở miệng đã bị Lâm Phàm ngắt lời.
Hắn nói:
- Không sai, ngươi nói rất đúng, đường hầm chỉ có thể tiến lên, không thể lui lại, nếu không sẽ tạo thành hỗn loạn, rắc rối lớn.
Bà lão Thanh Hòa biểu tình cực kỳ khó xem, tiểu tử này hơi quá đáng, hắn nói những lời đó hoàn toàn là nói nhảm.
Tuyết Cơ bị bà lão giấu sau lưng bảo vệ nhỏ giọng nói:
- Đường hầm rộng như vậy thì sao có thể tạo thành hỗn loạn.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào đối phương, rất xinh đẹp, cô nương rất có linh tính, nếu là trước kia hắn sẽ xếp nàng vào pháo hoa tuyệt phẩm.
Tiếc rằng con người sẽ có lúc thay đổi, bây giờ hắn là người làm ăn, người làm chú trọng hòa khí. Tuy bà lão bên cạnh nàng không thân thiện lắm, nhưng Lâm Phàm tin tưởng mình có thể làm đối phương phục.
Lấy đức phục người, nghĩa bất dung từ.
Lâm Phàm hiền hòa nói:
- Muội tử, lời này của ngươi sai rồi, quy định là quy định, mặc kệ đường hầm rộng rãi hay không thì chỉ được vào không được ra. Trên thân thể mỗi người đều có một đường hầm, nhưng theo quy định đường hầm thì chỉ có thể một người đi qua, nếu nhiều người đi tức là không theo quy định. Sẽ tạo thành hỗn loạn, hỗn loạn thì sẽ phát sinh mâu thuẫn, có mâu thuẫn là sẽ đổ máu, đổ máu là có người chết. Nghĩ kỹ thấy đúng không?
Hắn hy vọng có thể dùng đạo lý thuyết phục đối phương, nếu không còn cách nào khác thì cuối cùng đành lấy đức phục người.
Tuyết Cơ nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, cho rằng đối phương nói bậy bạ.
Ma Tổ cũng không biết tiểu tử này đang nói cái gì.
Không thể nói từ nào dễ hiểu được sao?
Lâm Phàm cảm ứng nhiều người xếp hàng bên ngoài, hắn không kiên nhẫn phất tay:
- Được rồi, đều đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng nộp phí đi qua, nếu không sẽ xử theo điều lệ chống đối không nộp phí, không phối hợp, muốn qua đường miễn phí.
Lâm Phàm nói xong tiến lên trước một bước, nhìn thẳng đối phương.
Ý của hắn rất rõ ràng.
Hôm nay không giao tiền cũng phải giao, miễn bàn cãi.
Nam nhân đẹp trai đứng bên cạnh Tuyết Cơ không chịu đựng được Lâm Phàm càn rỡ như thế, thật ra là vì nàng ở đây nên gã muốn biểu hiện một phen.
Gã có mua chuộc bằng hữu gần bên Tuyết Cơ nên biết nàng thích cường giả thật sự, gã biết lúc này mình nên đứng ra.
- Càn rỡ! Liễu Châu Hùng này chưa từng thấy ai càn rỡ như vậy, bằng vào tu vi Thế Giới cảnh cũng dám láo với bà bà? Bà bà là người ta tôn trọng nhất, các vị tiền bối Chúa Tể cũng là người quen cũ với bà bà, ngươi phách lối như vậy sẽ làm các vị tiền bối Chúa Tể hơi bất mãn. Hôm nay hãy để ta dạy cho ngươi bài học!
Liễu Châu Hùng rất thông minh, gã biết Chúa Tể ở đây quen với Thanh Hòa bà bà nên mới nói ra lời này, ý là: Các vị tiền bối Chúa Tể, ta không chống đối các ngươi, chỉ vì tiểu tử này quá phách lối, nhục nhã bà bà của ta, nên ta phải dạy cho hắn bài học chứ không phải bất kính với các ngươi.
Tuyết Cơ cau mày.
Liễu Châu Hùng lao về phía Lâm Phàm ngay.
Lâm Phàm phất tay:
- Đừng làm rộn.
Binh!
Liễu Châu Hùng bị đánh dính vách.
Hiện trường yên tĩnh.
Quá yên tĩnh.
Khóe môi Liễu Châu Hùng chảy máu nằm yên dưới đất, mắt trống rỗng mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì?
Đang yên lành khi không lão tử bị đánh?
Không thể nào, có vấn đề ở đâu đó!
Mắt Tuyết Cơ sáng rực, dù là nàng cũng không xem thấu cảnh này, không biết đối phương ra tay thế nào.
Bà lão Thanh Hòa ngây người, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Bà lão Thanh Hòa mở miệng nói:
- Thì ra là thế, tu vi Thế Giới cảnh mà có năng lực như vậy, hèn gì có thể lăn lộn với Ma Tổ, lão thân đã nhìn lầm.
Lâm Phàm thúc giục:
- Đừng nói nhảm, nhanh chóng nộp phí, đằng sau đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Tuyết Cơ hỏi:
- Bà bà, bây giờ nên làm gì?
Còn về Liễu Châu Hùng bị đánh nằm co ro dưới đất thì hoàn toàn bị bỏ qua.
Bà lão Thanh Hòa hít sâu một hơi:
- Được rồi, nếu là quy định của Ma Tổ thì đương nhiên không thể phá hoại, ta trở về sẽ báo cho chủ nhân biết việc này.
Với tình huống trước mắt thì chỉ có đường nộp phí, bà lão Thanh Hòa rất rõ ràng Ma Tổ là ai.
Ma Tổ mỉm cười nói:
- Không sao, vừa lúc lâu rồi không ngồi xuống tâm sự với Tam Huyễn Thần, cũng nên gặp một lần.
Lâm Phàm vỗ tay:
- Nhìn xem, thế này tốt biết bao, tất cả đều vui vẻ, ai cũng không bị thương. Qua đường hầm nộp phí là chuyện rất bình thường, sao cứ khiến chuyện phức tạp hơn.
Bà lão Thanh Hòa lấy một phần ba tài phú ra, tuy mặt không biểu tình nhưng trong lòng rất đau.
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm, nhưng ta khuyên ngươi sớm rút tay về, chờ tai họa ngập đầu thì không kịp hối hận.
Lâm Phàm cầm tài phú trong tay, tâm tình sung sướng nói:
- Không sao, chờ tai họa đến rồi tính, tạm thời không cần lo lắng. Mời đi tiếp, vực ngoại giới hoan nghênh các ngươi, nhưng nhớ kỹ, chỉ được ở lại bảy ngày, đừng nấn ná lâu.
Bà lão Thanh Hòa tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, tiểu tử láo xược, còn hạn chế thời gian?
Nhưng bà không nói gì thêm, sự việc đã phát triển đến mức độ này rồi thì nói gì được.
Đột nhiên!
Cho dù bọn họ ở trong đường hầm cũng cảm giác được không khí bên ngoài tràn ngập uy thế kinh khủng.
Động tĩnh này làm mọi người ngạc nhiên.
- Đến rồi!
Ma Tổ thoáng chốc biến mất tại chỗ, lao ra ngoài.
Lâm Phàm cười nói:
- Người của bốn vực ngoại giới đến rồi, chờ lâu vậy cuối cùng cũng đến, vui đây.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Đi, sắp đại chiến.
Hắn chờ đã lâu, muốn làm một vố lớn với cường giả.
Muốn đứng vững gót chân trong thượng giới thì phải cứng rắn, kiên cường đến mức đối phương không dám chọc vào, đó mới là bá đạo thật sự.
Vù vù vù vù vù!
Vô số luồng sáng lấp lóe trong đường hầm, các Chúa Tể đang nghỉ ngơi đều lao ra ngoài.
Bọn họ cũng cảm nhận được uy thế cực kỳ khủng bố cường đại bao phủ ở thế giới bên ngoài.
Tuyết Cơ hỏi:
- Bà bà, chuyện gì xảy ra?
Bà lão Thanh Hòa suy tư, tái mặt nói:
- Hơi thở này là của Phật Ma, quả nhiên xảy ra chuyện. Đi, đi ra xem một chút!
Không cần gấp gáp đi vực ngoại giới, nhóm Ma Tổ muốn đại chiến với Phật Ma Tháp là sự kiện kinh người.
Khi khí thế kia truyền đến thì Thanh Oa sợ đến nỗi không biết làm sao.
Mợ nó!
Sắp xảy ra chuyện lớn.
Nó biết đi theo kẻ bỏ mạng sẽ rất nguy hiểm, nhưng không ngờ nguy hiểm đến nhanh như vậy, không cho người thời gian phản ứng.
Ngoài đường hầm.
Người xếp hàng chuẩn bị đi vào đường hầm đều ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nơi đó có biến hóa kinh người.
Trong tầng mây nặng nề bắn ra ánh sáng vàng vạn trượng chiếu rọi thiên địa, từng tiếng phạn vang vọng. Có tiếng trống kinh người nổ vang như tiếng sấm rền.
- Chuyện gì xảy ra?
Lồng ngực mọi người bị đè ép nghẹt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận