Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1125: Đừng nói nhảm, đánh, đánh

Từ trong đường hầm vọng ra tiếng quát:
- Đến cứ đến, giả vờ giả vịt làm gì! Đừng chơi hiệu ứng, mau lăn ra đây!
Lấy Lâm Phàm cầm đầu, rất nhiều bóng người chậm rãi đi ra.
Lâm Phàm siết chặt mười ngón tay, khớp xương kêu răng rắc, bộ dạng như kéo cả lũ lưu manh đánh hội đồng:
- Phải đánh đã tay mới được.
Cốt Vương đứng bên trái Lâm Phàm, hai chuôi cốt đao vươn lên từ bả vai, khóe miệng lộ ra vẻ điên cuồng.
Sắp đối chiến với cường giả làm máu nóng sôi sục.
Xôn xao!
Rất nhiều người xếp hàng chuẩn bị tiến vào vực ngoại giới, nhưng khiến họ bất ngờ là trong chớp mắt nhiều người đi ra khỏi đường hầm, không hiểu sao nhìn bọn họ rất nguy hiểm.
Mọi người nhìn cách nhóm người kia bước ra khỏi đường hầm trông không giống người tốt.
- Thật can đảm.
Tiếng sấm nổ vang trong hư không, tất cả tầng mây đều bị đẩy lui.
Ánh sáng vàng bắn tung tóe, một tòa tháp lớn loáng thoáng hiện ra trong hư không.
Người có kiến thức kêu lên:
- Phật Ma Tháp, đó là Phật Ma Tháp!
Một người khác hét lớn, vì thấy Thần Đình hiện ra trong hư không:
- Thần Đình tới!
Người muốn đi vào đường hầm đều ngây ra.
Chuyện gì đây? Chúng ta chỉ muốn vào vực ngoại giới thôi mà, tại sao nghênh đón nhiều cường giả như vậy.
Đây là muốn làm gì?
Bọn họ có chút sợ hãi, đoán rằng sắp xảy ra chuyện lớn.
Bà lão Thanh Hòa mang theo người Phiêu Miểu Huyễn Tông đi ra.
- Quả nhiên là Phật Ma Tháp, còn có Thần Đình, không đúng, Thanh Sơn Khâu, Thánh Địa Sơn đều tới. Ma Tổ rốt cuộc làm cái gì mà sao dẫn tới bốn thế lực lớn?
Sự việc phát triển đến mức độ này làm bà lão Thanh Hòa giật nảy mình.
Mọi người đều biết Ma Tổ và Phật Ma Tháp có mâu thuẫn, nhưng lần đầu thấy bốn thế lực lớn cùng nhau đến.
Tuyết Cơ hỏi:
- Bà bà, bọn họ đến vì Ma Tổ?
Bà lão Thanh Hòa gật đầu nói:
- Ừ, chắc đến tìm Ma Tổ. Xem ra Ma Tổ hôm nay gặp nguy hiểm rồi, không chắc có thể thoát được một kiếp không.
Ma Tổ đúng là rất mạnh, nhưng trong bốn thế lực lớn thì Phật Ma Tháp và Thánh Địa Sơn là khó chơi nhất.
Thực lực của Phật Ma và Ma Tổ ngang ngửa nhau, nếu có thêm giúp đỡ thì Ma Tổ rất nguy hiểm.
Trong khi mọi người ở đây ngơ ngác thì Lâm Phàm bước ra.
Hắn hét to:
- Đừng nói có gan hay không, muốn xuất hiện thì mau lên, lên mặt cái quái gì! Không cần khúc nhạc dạo, đi ra trực tiếp đánh, có biết lãng phí thời gian là đáng xấu hổ không?
Máu của Lâm Phàm đã sôi trào, lát nữa sẽ làm vố lớn với cường giả, hỏi sao không hưng phấn?
Tuyết Cơ kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, không ngờ đối phương có can đảm đến vậy.
Rõ ràng chỉ có Thế Giới cảnh, nhưng đối mặt bốn thế lực lớn vẫn rất bá đạo, thật sự là kinh người.
Lúc trước nàng cho rằng đối phương dám láo với bà bà vì có Chúa Tể đứng sau lưng.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác.
Bốn thế lực lớn đến, Chúa Tể tới đây không ít hơn Chúa Tể đứng sau lưng hắn, và họ mạnh lâu năm rồi.
Hắn có bản lãnh gì mà dám cứng cỏi như vậy?
Từng bóng người lần lượt xuất hiện trong không trung.
Phật Ma đạp trên đài sen, tám Đại Tôn theo bên cạnh, uy thế khủng bố hòa cùng nhau. Sau lưng bọn họ hình thành một phật ảnh to lớn mờ ảo, như chìm trong bóng đêm.
Bí ẩn mà quỷ dị.
Khuôn mặt Ma Tổ hờ hững, nhưng chửi thề trong bụng, có cần ác vậy không? Kéo hết tới đây.
Chín Đại Tôn của Phật Ma Tháp đều đến, công nhận Phật Ma rất xem trọng Ma Tổ.
Thần Đình thì có Phó Thần Chủ dẫn tám Đại Vương đến.
Phó Thần Chủ cho rằng bao vây tiễu trừ Ma Tổ chẳng cần huy động sức người, nhưng Thần Chủ đang bế quan dặn gã mang theo tám Đại Vương đến. Phó Thần Chủ không rõ ý đồ của Thần Chủ nhưng không dám cãi lệnh.
Thanh Sơn Nữ Đế của Thanh Sơn Khâu tự mình xuất hiện, mang theo đội hộ vệ của mình chiếm cứ một góc hư không.
Lâm Phàm cười nói:
- Xem ra trận chiến này đặc sắc hơn dự đoán.
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm, trong lòng bất đắc dĩ, đến lúc này rồi còn cười được, tâm thái thật tốt.
Ưu thế của bọn họ vốn là có một đám Chúa Tể, nhưng giờ thì đánh mất ưu thế, phải liều thực lực thật sự.
Một vệt sáng đỏ rực từ chân trời bắn tới, chớp mắt đã đến trước mặt.
Thứ tỏa ánh sáng đỏ trông như thiên thạch, nó đột nhiên rơi xuống đập mặt đất thủng cái hố sâu hoắm. Xung lực khủng bố bộc phát ra, phá hủy mặt đất hình thành gió lốc tro bụi.
Ma Tổ nghiêm túc nói:
- Thánh Địa Sơn cũng tới, có chút khó giải quyết.
Lần này không dễ xử lý, không ngờ Phật Ma tập hợp được nhiều người như vậy.
Người chuẩn bị vào đường hầm đều co cẳng chạy.
Mợ ơi, hù chết người.
Bọn họ vào đường hầm vì muốn đi vực ngoại giới thử vận may, không trêu vào ai, vì sao để họ gặp cảnh kinh dị này?
Rất khủng bố.
- Bà bà, chúng ta có phải cũng nên đi không?
Liễu Châu Hùng chưa từng thấy trận thế như vậy, mới nãy đã bị đánh thê thảm, giờ thấy tình huống này càng khiến gã sợ đến nỗi hồn vía lên mây, chỉ muốn rút lui ngay.
Liễu Châu Hùng cũng vui sướng khi người gặp họa, tiểu tử mới nãy đánh gã rốt cuộc gặp báo ứng.
Ngẫm lại nhan sắc tuyệt trần của gã bị phá tướng, ông trời cũng thấy gai mắt nên xui khiến người đến đập bẹp cả đám, tốt quá đi.
Tuyết Cơ khinh thường nhìn thoáng qua Liễu Châu Hùng, nhát gan, sợ phiền phức.
Đối phương chưa tìm đến mình mà gã đã sợ teo tim, rất mất mặt.
Tuyết Cơ đề nghị:
- Bà bà, chúng ta tránh ra xa một chút rồi nhìn.
Bà lão Thanh Hòa gật đầu nói:
- Chuyện này đã là việc lớn trong thượng giới, chờ xem Ma Tổ có chịu đựng được không. Hãy đứng ở đằng xa, đừng nói chuyện.
Tuyết Cơ gật đầu, nàng không cam lòng bỏ đi như vậy, rất muốn xem kết cục của tên kia thế nào.
Là nhận hèn dưới uy thế của cường giả hay chiến tới cùng?
Liễu Châu Hùng có chút xấu hổ, gã nói chuyện nhưng bị lơ đẹp, xem gã như không khí.
Quá đáng, thật sự.
Lâm Phàm hỏi:
- Ma Tổ, đợi lát nữa chia kiểu gì?
Ma Tổ đang suy nghĩ nên đối mặt thế nào, nghe câu hỏi của Lâm Phàm thì biến sắc mặt nói:
- Tiểu tử, đến lúc này rồi mà ngươi còn nói những thứ vô nghĩa kia? Chút nữa sẽ có trận hỗn chiến, có thể sống sót rời đi đã là vô cùng may mắn. Nhớ kỹ, chúng ta sẽ giữ chân Phật Ma, ngươi chạy được thì cố gắng chạy, cẩn thận người của Thánh Địa Sơn, bọn họ lợi hại hơn người của Thần Đình, Thanh Sơn Khâu.
Lâm Phàm đã sớm kích động, háo hức vô cùng, nghe Ma Tổ nói như thế thì không vui liếc xéo:
- Ngươi nói cái gì đó, chạy? Với kẻ yếu thì chạy mới là sáng suốt, ngươi thấy ta giống loại người chạy trốn không?
Ma Tổ không nói gì thêm.
Gã linh cảm rồi sẽ có ngày tiểu tử này nếm nhiều trái đắng.
Chú ý đến Thanh Oa, con mắt nhỏ bằng hạt đậu nhìn trân trân bóng dáng phong thái trác tuyệt trong hư không.
Thanh Oa rít gào trong lòng:
- Thê tử, thê tử của ta, tuyệt đối không nhìn nhầm!
Thanh Oa liếc sơ là nhận ra ngay.
Dù có lụa mỏng che mặt, nhưng dáng người, cặp mông, bộ ngực kia đều vô cùng quen thuộc với nó, chỉ có thê tử của nó mới có dáng người đó.
Ví dụ thế này, Thanh Oa quen thuộc đan dược hơn tất cả mọi người, nhưng mức độ quen thuộc dáng người của thê tử thì càng bỏ xa đan dược.
Thanh Oa phấn khởi nói:
- Ta muốn đi nhận nhau với thê tử, thê tử sao có thể phản bội ta được, mọi chuyện đều là hiểu lầm!
Trong lòng Thanh Oa vô cùng vui sướng.
Đã bao nhiêu năm rồi, nó đã mơ hồ con số cụ thể, nhưng ấn tượng với thê tử chưa từng thay đổi.
Thanh Oa nôn nóng muốn ra ngoài nhận nhau thì chợt dừng bước chân.
- Không được, tạm thời còn không được, có mặt nhiều người, ta trong thân thể con ếch nhận nhau với thê tử sẽ tạo ảnh hưởng không tốt. Nói sao thì thê tử của ta hiện giờ là Thanh Sơn Nữ Đế, cần giữ mặt mũi.
Vào phút kích động lòng người này Thanh Oa nghĩ đến nguyên nhân đó.
Không vội, không vội.
Lô Cương ẩn trong giấy vàng không nhịn được:
- Thần sư, nàng thật sự phản bội ngươi.
Lô Cương rất muốn quở trách, cũng nghĩ ra lời thoại rồi.
Đầu óc làm bằng gì vậy? Luôn sống trong mơ mộng à?
Chỉ cần có chút trí thông minh thì từ lúc bị hại đã nghĩ ra ngay.
Tiếc rằng Thanh Oa không nghe vào tai lời của Lô Cương, luôn tưởng tượng tương lai tốt đẹp.
Không khí hiện trường hơi nặng nề, nhưng mọi người biết tạm thời chưa đánh nhau.
Thần Đình sẽ không chủ động ra tay, đang chờ Phật Ma Tháp.
Thánh Địa Sơn và Thanh Sơn Khâu đều như vậy.
- Ma Tổ, ngươi tụ tập kẻ cùng hung cực ác hạng chiếm lĩnh đường hầm, ngăn chặn con đường thượng giới đi vực ngoại giới là hành động thiên lý khó tha. Hôm nay bốn thế lực lớn ta đến đây là muốn trấn áp ngươi, nhưng nghĩ tình ngươi tu hành không dễ, cho ngươi một lần . . .
Phật Ma còn chưa nói xong đã bị Lâm Phàm ngắt ngang:
- Này Phật Ma, ngươi nói nhảm nhiều quá, đã đến rồi thì đừng dài dòng. Muốn trò chuyện thì chờ chiến đấu xong hẵng nói, khi đó thảo luận thoải mái.
Lâm Phàm nói xong biến mất tại chỗ.
- Cái gì?
Ma Tổ đang định múa mép khua môi với Phật Ma, nhưng không ngờ tiểu tử này không nói một lời đã xông thẳng tới trước. Hắn muốn làm gì? Nghịch thiên sao?
Dốc hết sức mạnh ra.
Bùm!
Bùm!
Âm thanh trầm đục nổ vang trong người Lâm Phàm, lực lượng tăng cao cực hạn.
Thân thể Lâm Phàm trướng to, cơ bắp cục cục như dãy núi, nhưng ngay sau đó thân thể thu nhỏ, tất cả lực lượng bắt đầu áp súc. Tóc dài bay rối sau gáy, hai mắt lóe tia điên cuồng, hoa văn trải đầy làn da, đó là đồ án đại biểu lực lượng.
- Lâu rồi không bộc phát tất cả lực lượng, hôm nay tất cả đến đây rồi thì chiến cho đã. Nhớ kỹ, lão tử là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông vực ngoại giới, Lâm Phàm, đừng để chết rồi không biết bị ai giết.
Bảo tố hư không xoay tròn quanh người Lâm Phàm, lực lượng kinh khủng chấn hư không tan vỡ, nước lũ vực sâu chảy xiết nứt rạn, đó là vì dòng lũ hư không bị lực lượng chấn vỡ, sắp đánh nát thứ nguyên hư vô.
Khoảnh khắc lực lượng lên đến đỉnh.
Bùm!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm hình thành bão tố vòng xoáy màu đen, sóng xung kích mạnh mẽ đột nhiên khuếch tán ra.
Cốt Vương giơ tay cản gió lốc như lưỡi dao, trán đổ mồ hôi:
- Trời ạ, tiểu huynh đệ làm sao vậy?
Cốt Vương biết tiểu huynh đệ rất mạnh, nhưng xem tình hình này thì quá mạnh rồi, vượt qua dự đoán.
Tuyết Cơ hé môi son:
- Mạnh quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận