Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1126: Nam nhân thì phải cứng rắn chịu đòn

Cảnh này phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến nỗi khiến người không kịp phản ứng.
Mục tiêu của Lâm Phàm là Phật Ma, muốn đánh thì phải chọn mạnh nhất, vừa lúc xem thử thực lực của Phật Ma thế nào.
Phật Ma gặp nguy không loạn, vươn tay xòe năm ngón chậm rãi đè ép hướng phía Lâm Phàm:
- Vô tri.
Bàn tay bình thường lúc này tỏa ánh sáng vàng rực chói mắt, biến to như Ngũ Chỉ Sơn đè con khỉ.
Bàn tay phá không bay tới phát ra ngọn lửa nóng cháy, đầu các ngón tay rực cháy ngọn lửa yêu dị màu tím.
Đôi mắt kiên định của Lâm Phàm lóe tia điên cuồng:
- He he, hơi thú vị, nhưng quá xem thường người!
Hắn không chút nhường bước, vung cánh tay, co ngón tay thành nắm đấm đánh thẳng vào bàn tay lửa nóng bỏng.
Binh!
Chưởng tan vỡ làm Phật Ma bất ngờ, nhưng chỉ trong giây lát, không để bụng.
Người bên Thánh Địa Sơn cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Lâm Phàm.
- Tiểu tử giỏi, trừ Thánh Địa Sơn ra còn có người có thể tu luyện ngạnh công đến trình độ này.
Một cường giả Chúa Tể của Thánh Địa Sơn hoảng sợ kêu lên, trợn to suýt lồi mắt:
- Một môn, hai môn . . . mười môn, sao có thể? Một người sao có thể tu luyện nhiều ngạnh công như vậy? Đếm không hết.
- Không đúng, hắn tu luyện công pháp có bóng dáng của Thánh Địa Sơn chúng ta.
Nếu hỏi ai có thể thưởng thức vẻ đẹp ngạnh công của Lâm Phàm thì chỉ có Thánh Địa Sơn.
Trong khi bọn họ bàn tán thì Lâm Phàm và Phật Ma va chạm kịch liệt lần đầu tiên trong đời.
Phật Ma than nhẹ, thi triển thần thông:
- Bất Động Minh Vương Thân!
Hai luồng sáng vàng và ám bắn ra từ người Phật Ma, bao phủ thân thể y.
Tâm kiên cố, không thể rung chuyển.
Thân thể không thể phá diệt.
Keng!
Vang tiếng nổ nhức óc.
Lâm Phàm đấm vào luồng sáng vàng, nhưng Phật Ma vẫn không nhúc nhích chút nào.
Hai loại sức mạnh đụng vào nhau, hình thành uy thế xé rách bầu trời.
Lâm Phàm khẽ quát:
- Lợi hại, mai rùa này thú vị đấy, nhưng đừng láo!
Hai đấm giã nhanh liên hồi, không thấy rõ bóng dáng.
Từng đợt lực lượng trùng kích ngưng tụ, không theo kịp tốc độ khuếch tán.
- A!
Uy thế mãnh liệt chợt khuếch tán.
Những người chuẩn bị vào đường hầm tuy cách khá xa nhưng bỗng hét thảm thiết.
Âm thanh đâm thủng màng nhĩ của họ, trùng kích chấn động cơ thể họ sắp tan rã.
Hai nắm tay của Lâm Phàm đan vào nhau đánh xuống:
- Phá cho ta!
Bốp!
Ánh sáng vàng nứt rạn li ti.
Phật Ma hơi biến sắc mặt:
- A?
Y không ngờ tiểu tử này phá Bất Động Minh Vương Thân của mình.
Lâm Phàm tung cú đấm cuối cùng, ánh sáng vàng vỡ vụn thành các đốm sáng tan biến trong thiên địa.
Phật Ma mặt không biểu tình, bờ môi mấp máy. Giây sau, Phạn Âm Thiên Long bay ra khỏi môi Phật Ma, quấn quanh người Lâm Phàm.
Tiếng ù ù như con muỗi vỗ cánh.
Phật Ma đã nghiêm túc, khi Lâm Phàm đến gần thì thi triển đòn mạnh nhất của Phật Ma Tháp, âm thanh độ hóa.
Dù là ai, bao gồm Ma Tổ, ở khoảng cách gần như thế dù không bị độ hóa cũng sẽ thẫn thờ một lát, đó là khoảnh khắc tốt nhất để trấn áp.
Bốp!
Lâm Phàm phá vỡ ánh sáng vàng của Phật Ma, nắm đấm gần sát khoảnh khắc hóa thành bàn tay tát vào mặt đối phương.
- Kêu ù ù điếc tai, làm gì vậy hả? Bị ngươi làm bực mình.
Thế giới yên tĩnh.
Phật Ma ngậm miệng, đầu hơi nghiêng, khóe môi chảy máu.
- Cái gì?
Ngay sau đó, hiện trường bạo động.
Tất cả mọi người xoe tròn mắt nhìn.
- Nếu mới rồi không nhìn lầm thì hình như Phật Ma bị đối phương tát một cái?
- Hình như vậy.
- Trời ạ, tiểu tử này làm bằng cách nào?
Người của ba thế lực lớn đều sững sờ.
Sự cường đại của Phật Ma có thể nói là rất khủng bố, vậy mà bị đối phương cho ăn tát ngay trước mặt mọi người, cái này đau còn hơn bị đấm.
Ma Tổ trợn mắt hốc mồm, suýt rớt cằm.
Gặp quỷ.
Không thể nào!
Mới rồi Phật Ma dùng tiếng phạn độ hóa, vậy mà tiểu tử này không bị gì, còn đánh trả trước mắt bao người, đúng là đáng sợ.
Ma Tổ cười phá lên, cười vô tâm vô phế:
- Ha ha ha ha ha ha! Phật Ma, ngươi làm bản Ma Tổ cười chết mất, bị tiểu tử này tát trước mặt mọi người, mặt mũi Phật Ma Tháp của ngươi đã hoàn toàn tan thành mây khói. Sau này người ta nói lên Phật Ma chỉ biết nhắc đến Phật Ma bị tát trước mặt công chúng chứ không phải Phật Ma thực lực khủng bố.
Ma Tổ đâm dao quá sâu, giọng to điếc tai như sợ có ai không nghe thấy.
Tám Đại Tôn của Phật Ma Tháp giật nảy mình, biểu tình khác nhau, nhưng đều tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đôi mắt Phật Ma đỏ ngầu:
- Khốn nạn!
Dù phật tâm cứng rắn cũng vỡ vụn vào phút này. Phật tâm cái quái gì, y chỉ cảm thấy mặt đau rát, đây là nhục nhã.
Phật Ma vụt ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta muốn ngươi chết!
- Vạn Phật Chi Nộ!
Phật Ma rít gào, phát ra uy thế khuấy động phong vân.
Lâm Phàm cười, ngay sau đó thế giới quanh hắn thay đổi, hai luồng sáng vàng và ám tràn ngập thế giới, hiển nhiên bị Phật Ma chuyển đổi thiên địa.
Oong!
Tiếng phạn hùng hồn chấn động.
Bốn phương tám hướng hiển hiện từng Phật Tôn to lớn hai màu vàng ám, số lượng càng ngày càng nhiều, hoàn toàn phủ kín Lâm Phàm.
- Kẻ ác phải đền tội!
Vô số Phật Tôn đột nhiên mở hai mắt ra, hai tay to lớn đè ép Lâm Phàm.
Bên ngoài thì thấy hư không chỗ Phật Ma mông lung, loáng thoáng thấy bóng dáng của y. Bóng dáng Lâm Phàm đã bị sương mù che khuất hoàn toàn.
Cốt Vương bị thực lực của tiểu huynh đệ làm giật mình, nhưng không quên giúp tiểu huynh đệ:
- Ma Tổ, chúng ta có nên ra tay không?
Ma Tổ ngăn lại:
- Đừng nóng vội, nhìn tình huống đã. Tiểu tử này tràn đầy tự tin thì chắc chắn có sức mạnh nào đó, không ngờ ta nhìn lầm. Việc người khác không dám làm vừa không thể làm nhưng hắn làm được.
Tuyết Cơ nhìn trân trân, đã bị giật mình.
Thật mạnh.
Thật bá đạo.
Đây mới thật sự là nam nhân.
Đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, sương mù vỡ tan.
Cả người Lâm Phàm đẫm máu xuất hiện, cầm búa và kiếm Địa Hoàng, hét to một tiếng:
- Phật Ma, lão tử đánh chết ngươi!
Lúc nãy trong thế giới bí ẩn Lâm Phàm hắn bị một đám Phật Tôn đánh bầm dập, cuối cùng nổi giận chém hết cả đám.
Kiếm Địa Hoàng dung hợp đá quý rất mạnh.
Ma Tổ giật mình kêu lên:
- Trời ạ, tiểu tử này bá đạo như vậy sao?
Đã vượt qua tưởng tượng của gã, mạnh đến đáng sợ.
Hắn có thể đấu với Phật Ma đến tận bây giờ.
Người Phật Ma rực cháy lửa giận, trong lửa lơ lửng từng hình tròn giống thế giới.
Đầu ngón tay bắn ra, thế giới trong lửa giận bay ra, rơi xuống người Lâm Phàm.
Bùm!
Lâm Phàm dừng bước, cất búa và kiếm Địa Hoàng vào trữ vật giới chỉ, áp lực trên người bỗng biến nặng.
Ma Tổ thấy Lâm Phàm không né tránh ngược lại dùng sức mạnh thì muốn chửi thề:
- Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút, đây là thế giới Phật Ma ngưng tụ, một thế giới có sức nặng bằng một giới! Đừng cố chống đỡ, mau né tránh!
Có biết cách chiến đấu không vậy? Có thể né tránh một chút không?
Lâm Phàm quay đầu quát:
- Ngậm miệng, ta chiến đấu chưa bao giờ có chuyện tránh né lùi bước! Nam nhân là phải cứng rắn đỡ đòn, thế giới có đáng gì, gánh cho ngươi xem!
Mắt Phật Ma lạnh băng:
- Không biết tự lượng sức mình, trấn áp!
Vù vù vù vù vù!
Từng hạt thế giới đè lên người Lâm Phàm, với Chúa Tể khác thì có thể gánh trọng lượng của một thế giới đã rất giỏi.
Ầm!
Lâm Phàm nhíu mày, bàn chân giẫm hư không, đã mở chiến trường viễn cổ thì sẽ không lùi bước.
Răng rắc!
Hư không dưới lòng bàn chân hắn vỡ vụn, không chịu nổi trọng lượng của thế giới.
Từng thế giới chồng chất lên nhau.
Người Thánh Địa Sơn xem ngây ngốc.
- Lợi hại, quá lợi hại, cứng rắn gánh nhiều thế giới như vậy, lực lượng của hắn rốt cuộc cường đại đến mức nào?
- Các ngươi có phát hiện không? Hắn chỉ mới là Thế Giới cảnh nhưng chống lại Chúa Tể Phật Ma đến tận bây giờ, hay con đường ngạnh công mà hắn đi không phải con đường chúng ta biết?
Phương xa, Tuyết Cơ nhìn Lâm Phàm cứng rắn gánh thế giới, tay ngọc siết chặt, đầu ngón tay đâm vào thịt, máu chảy ra nhưng nàng không hay biết.
Liễu Châu Hùng thấy bàn tay Tuyết Cơ chảy máu thì kinh kêu:
- Tuyết Cơ, tay của nàng chảy máu, mau . . .
Tuyết Cơ không quay đầu lại mắng:
- Biến, đừng làm phiền ta!
Tuyết Cơ tiếp tục nhìn đăm đăm, tim đập nhanh căng thẳng theo.
Trái tim Liễu Châu Hùng tan nát, chán ghét nhìn Lâm Phàm, thầm cầu nguyện: Bị đè chết, bị đè chết.
Phật Ma rống to, vung cánh tay:
- Tiểu tử, đi chết đi!
Các thế giới còn lại đều rơi xuống.
Sức nặng mười giới đột nhiên đè lên người Lâm Phàm.
Răng rắc!
Lâm Phàm không lùi bước, nhưng xương trong người vang tiếng vỡ vụn.
- Tốt, đánh sảng khoái, trận chiến này đánh thoải mái! Ha ha ha ha ha ha!
Vèo!
Kiếm Địa Hoàng phá không bay ra đâm vào người Lâm Phàm.
- Cái quỷ gì?
Tất cả mọi người sững sờ, không hiểu tại sao Lâm Phàm làm như vậy.
Đang yên lành bỗng dưng lấy kiếm ra làm gì? Hơn nữa hướng tấn công không phải nhằm vào Phật Ma.
Phập!
Kiếm Địa Hoàng đâm xuyên thân thể Lâm Phàm, thủng một lỗ máu.
Đám người rớt cằm.
Gặp quỷ.
Sau đó đám người hai mặt nhìn nhau, thiệt tình không xem hiểu.
Giở trò gì vậy?
Máu tuôn như suối từ lỗ máu.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Phật Ma, cất tiếng cười điên cuồng, sau đó gầm nhẹ:
- Thiêu Đốt!
- Đẫm Máu Chi Ma!
Hắn từng rút trúng buff này nhưng ít khi sử dụng, giờ vận dụng nó.
Trong lỗ máu bắn ra máu đặc, máu tưới toàn thân, Lâm Phàm phát sinh biến đổi.
Đôi mắt hắn dần chuyển màu đỏ, huyết khí trong người bắt đầu sôi trào, làn da bốc hơi huyết khí, hoa văn trên người càng thêm quỷ dị.
Đám người Thánh Địa Sơn kinh ngạc nói:
- Đây là đang thiêu đốt khí huyết trong người.
- Hắn đang liều mạng.
Bọn họ là chuyên gia tu luyện ngạnh công, nhất là đến cảnh giới cỡ này thì khí huyết trong người rất hùng hậu. Nhưng thiêu đốt khí huyết trong chiến đấu là không sáng suốt.
Đặc biệt là chiến đấu đỉnh cao, tốc độ thiêu đốt khí huyết cực kỳ nhanh, sơ sẩy một cái là đốt hết khí huyết sau đó tiến vào thời kỳ suy yếu.
Bởi vậy trừ phi đến thời kỳ bất đắc dĩ, ít ai điên cuồng không hạn chế thiêu đốt khí huyết trong khi chiến đấu.
Cách tác chiến của Lâm Phàm làm họ giật nảy mình.
Lâm Phàm khẽ quát:
- Trọng lượng mười giới quá nhẹ, Phật Ma, ngươi còn có bản lĩnh gì khác không?
Lâm Phàm một tay chộp một hạt thế giới ném về phía Yên Ma Đại Tôn.
Yên Ma Đại Tôn đang xem kịch hay, còn bình luận, đột nhiên con ngươi co rút kinh kêu:
- Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận