Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1128: Đây là lực lượng

Hư không dần yên tĩnh lại.
Thế giới nổ hình thành chấn động chậm rãi bình ổn.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn tình hình phương xa.
Một bóng người lơ lửng chỗ Phật Ma phía xa, tro bụi bao phủ, không thấy rõ tình huống cụ thể.
Cơn gió thổi qua, tro bụi bay mất.
Bóng dáng Phật Ma hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Bây giờ Phật Ma không còn vẻ uy nghiêm không thể mạo phạm như lúc trước nữa, bề ngoài tên ăn mày, toàn thân rách rưới, máu chảy ồ ạt.
Thế giới nổ mang đến tổn thương cực lớn cho Phật Ma, nếu không nhờ thực lực cường đại thì y thật sự sẽ chết tại đây.
Mặt Phật Ma âm trầm đáng sợ, lửa giận chiếm cứ toàn bộ phật tâm:
- Thứ chết tiệt, cũng dám làm như vậy!
Xưa nay Phật Ma chưa từng bị thương nặng như thế.
Lồng ngực của Phật Ma như đồ sứ vỡ, làn da nứt nẻ, nhưng vải áo che khuất khiến người ngoài không nhìn thấy.
Trong lòng Phật Ma biết mình bị thương không nhẹ.
Phật Ma chìm trong bực tức nói:
- Đã chết rồi? Đánh cược mạng sống làm ta bị thương, tiểu tử, coi như ngươi chết có giá trị, nhưng người liên quan với ngươi sẽ phải nhận lửa giận vô biên từ ta.
Viêm Hoa tông vực ngoại giới?
Tốt lắm, y phải giết hết tông môn này.
Ma Tổ phục sát đất:
- Tiểu tử giỏi, ghê gớm.
Gã chưa từng thấy ai tàn nhẫn với bản thân như vậy, vứt bỏ mạng sống cũng quyết liều mạng cùng đối thủ. Gã là Ma Tổ cũng không dám làm như vậy.
Cốt Vương thay đổi xưng hô với Lâm Phàm:
- Lâm gia chết rồi sao?
Trước kia gọi tiểu huynh đệ là vì gã cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn Lâm Phàm, dù gì gã có tôn nghiêm của cường giả. Nhưng hôm nay, hàng loạt hành động của Lâm Phàm làm Cốt Vương sợ suýt ướt quần, đâu dám xưng hô là tiểu huynh đệ nữa, phải gọi là Lâm gia.
Thần niệm của Ma Tổ cảm ứng hư không, càn quét một vòng nhưng không phát hiện hơi thở của tiểu tử kia.
- Có lẽ đã chết thật.
Ma Tổ thấy tận mắt, kích nổ thế giới trong người thì sao sống nổi.
Cốt Vương khẽ thở dài bi thương, sau đó loay hoay song đao:
- Ài, cuộc đời của Cốt Vương này không bội phục ai, Lâm gia xem như trong số đó. Hôm nay ta quyết không lùi bước, giết một, hai Chúa Tể để bọn họ xuống dưới với Lâm gia.
Ma Tổ ngăn lại:
- Đừng xúc động, nếu không thì tất cả đều phải thua tại đây.
Cốt Vương ngẩng cổ, lắc đầu nói:
- Ta đã nhìn lầm Ma gia, không ngờ ngươi biết sợ. Sự bá đạo của Lâm gia đã thấm trong lòng ta, đến mức này rồi mà lùi bước là hành vi hèn nhát.
Ma Tổ nghe câu này thì muốn đập chết Cốt Vương cho rồi.
Mợ nó, gã sợ bao giờ? Nhưng có việc không thể quá mù quáng.
Đám người Thánh Địa Sơn có cảm ngộ sâu sắc.
Cách chiến đấu của Lâm Phàm và thiêu đốt khí huyết cho bọn họ ích lợi lớn, dù họ là cường giả Chúa Tể.
Gặp uy thế của người thật sự thành tựu ngạnh công khiến họ thầm giật mình.
Trước kia họ vẫn cho rằng Thánh Địa Sơn là đại biểu ngạnh công mạnh nhất trần gian, nhưng nay xem ra không phải vậy.
Yên Ma Đại Tôn nén đau hỏi:
- Phật Ma vẫn khỏe chứ?
Yên Ma Đại Tôn bị thương rất nặng, gã chẳng làm gì, không đánh nhau với ai mà đã ra nông nỗi này, thật khó khiến người tin tưởng.
Yên Ma Đại Tôn cảm giác tuy đối phương đánh với Phật Ma nhưng mục đích thật sự là gã.
Phật Ma thấy Yên Ma Đại Tôn bị thương nặng như vậy thì nhíu mày nói:
- Không sao, ngươi lui xuống đi.
Chưa ra tay mà đã bị thương tới mức này, rất mất mặt.
Yên Ma Đại Tôn ngoan ngoãn lùi xuống, chuyện tiếp theo không cần gã nhúng tay vào, giao cho bọn họ giải quyết là được.
Yên Ma Đại Tôn đang lùi sang bên cạnh thì sau lưng đột nhiên truyền đến tín hiệu nguy hiểm.
Yên Ma Đại Tôn mấy lần gặp họa từ trên trời rớt xuống nên giữ cảnh giác cao độ.
Gã quay đầu lại, thấy một bóng đen to lao đến.
Bốp!
Bóng đen đập vào mặt Yên Ma Đại Tôn đem đến đau rát, mặt mũi nát bấy, máu tươi bắn tung tóe.
Yên Ma Đại Tôn hét thẳng bay cái vèo ra xa.
Lâm Phàm xuất hiện, cầm búa lực lượng đập mạnh liên hồi:
- Phật Ma, đỡ này!
Nhưng Lâm Phàm bất ngờ là Yên Ma Đại Tôn hứng búa thay Phật Ma, thật đáng tiếc.
Cốt Vương hào hứng mặt đỏ rực, tay cầm hai thanh đao run run, không phải vì sợ mà do quá hưng phấn, làm gã rất muốn tham gia chiến đấu:
- Hay! Lâm gia bá đạo!
Ma Tổ ngây người, thế này mà vẫn chưa chết, số lớn quá.
Yên Ma Đại Tôn bò dậy, trừng mắt Lâm Phàm:
- Khốn kiếp, ta đã làm gì chọc giận ngươi?
Yên Ma Đại Tôn rất muốn hỏi đây là lần thứ mấy rồi?
Đối phương không biết đếm hay sao?
Gã đã trêu vào ai? Không làm gì mà bị tổn thương đến mức này, có thiên lý, vương pháp không?
Nhưng tiếng rít gào của Yên Ma Đại Tôn rất là xấu hổ, nhạt nhòa, không ai quan tâm.
Không hiểu sao mấy Đại Tôn khác của Phật Ma Tháp lẳng lặng cách xa Yên Ma Đại Tôn. Có lẽ bọn họ nghĩ Yên Ma Đại Tôn hơi đen đủi, đừng nên đứng gần gã quá.
Lâm Phàm và Phật Ma va chạm kịch liệt, hắn đè Phật Ma ra đánh túi bụi.
Phật Ma giật nảy mình.
Tiểu tử này làm sao vậy? Rõ ràng đã hủy diệt thế giới trong người nhưng tại sao vẫn dửng dưng như không?
Lâm Phàm đập búa xuống:
- Phật Ma, đồ cặn bã, hèn nhát không dám vật lộn với bản phong chủ sao?
Phật Ma đỡ đòn, đúng là y hơn Chúa Tể đỉnh khác, nếu là Chúa Tể khác thì đã bị một búa đập nát rồi.
- Mợ nó!
Lâm Phàm xòe tay trái ngưng tụ cây búa lực lượng thứ hai, hắn khẽ quát, vung hai cây búa chém xuống Phật Ma.
Binh!
Bốp!
Tốc độ siêu nhanh, không thấy bóng dáng cây búa, nhưng khi va chạm bộc phát ra uy thế kinh thiên động địa.
Tất cả mọi người sợ hãi, nếu bị đánh trúng người chắc chết mất.
Mặt Phật Ma nghiêm túc thầm nghĩ:
- Lực lượng thật kinh khủng.
Không phải Phật Ma không muốn đánh trả mà vì đối phương tấn công quá dồn dập.
Thánh Địa Sơn có thể chiếm địa vị khá cao trong bốn thế lực lớn là vì cách chiến đấu của ngạnh công rất khó giải quyết.
Tiểu tử này gai góc hơn cả Thánh Địa Sơn.
Phật Ma rống to, chưa bao giờ thấy rắc rối như thế này:
- Tiểu tử, ta công nhận ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi nghĩ có thể bị thương ta sao? Nói cho ngươi biết, ngươi còn kém xa!
Lâm Phàm ném búa, siết chặt nắm đấm, hai tay đấm liên hồi vào Phật Ma:
- Chết tiệt!
Ánh sáng vàng ám bao phủ quanh thân Phật Ma là thứ không gì phá nổi, cho Phật Ma đứng ở thế bất bại.
Lâm Phàm khẽ quát, cơ lưng mấp máy:
- A!
Phụt!
Cơ bắp toàn thân Lâm Phàm mở rộng gấp đôi, hắn giơ cao hai tay, mắt lóe chiến ý điên cuồng.
Hai nắm đấm như hạt mưa điên cuồng đập xuống người Phật Ma.
Ầm!
Ầm!
Âm thanh trầm đục chui vào tai mọi người.
Trận chiến này làm mọi người giật mình, uy thế cường đại khiến họ cảm giác như sống trong mơ.
Phó Thần Chủ sắc mặt khó coi, gã đã nhìn ra thực lực của tiểu tử này mạnh hơn mình.
Hiện trường xáo động.
Không biết là ai hét to:
- Phật Ma nhúc nhích kìa!
Phật Ma lơ lửng trên cao bị Lâm Phàm đánh túi bụi đang dần rơi xuống, tuy tốc độ rất nhanh nhưng mắt thường vẫn thấy được.
Y đã hứng chịu bao nhiêu sức mạnh?
Lâm Phàm không dừng lại, hai đấm liên tục oanh kích, hư không xung quanh đã trở thành vùng đất hủy diệt, ai đến gần đều bị cắt thành mảnh vụn.
Trán Phật Ma ướt mồ hôi:
- Tiểu tử này . . .
Vòi rồng gió lốc quấn quanh người Lâm Phàm, mỗi cú đấm tạo thành uy thế khủng bố đến cực hạn.
Có sấm sét lấp lóe.
Có ngọn lửa đốt cháy.
Khí thế của Lâm Phàm lên đến đỉnh, trong đôi mắt dữ tợn lóe tia điên cuồng.
Lâm Phàm khẽ quát:
- Thiêu đốt, sôi trào!
Hoa văn trên người hắn tỏa sáng chói mắt, tay phải giơ cao, tia chớp từ hư không giáng xuống quấn quanh trên tay Lâm Phàm.
- Nắm đấm này bao gồm tất cả hiểu biết của lão tử với lực lượng, Phật Ma, ngươi xuống dưới đi!
Mắt mọi người phản chiếu thân hình Lâm Phàm bị lửa đỏ nóng bỏng bao bọc.
Người Thánh Địa Sơn há hốc mồm.
Bọn họ chưa từng thấy có người thiêu đốt huyết khí điên cuồng như vậy, chỉ giây lát thiêu đốt khí huyết đã bằng toàn bộ huyết khí của một cường giả Chúa Tể.
Tên này rốt cuộc là ai?
Vì sao có huyết khí hùng hậu như thế?
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- A!!!
Tay phải ngưng tụ lực lượng mạnh nhất đột nhiên đấm ra.
Phật Ma gầm nhẹ, đài sen dưới chân tan rã, hóa thành luồng lực lượng bí ẩn va chạm với cú đấm của Lâm Phàm.
Bùm!
Lâm Phàm đấm qua, người khựng lại, thời không dường như bị đóng băng.
Trong chớp mắt thời không trở lại như cũ.
Bụp!
Tiếng trầm đục như tiếng thế giới tan vỡ, ngưng tụ thành trùng kích thực chất khuếch tán nhanh.
Quả cầu ánh sáng vàng ám bao bọc Phật Ma đột nhiên rơi xuống đất, va đập mạnh làm mặt đất nứt rạn li ti, mặt đất vỡ vụn, trong phạm vi vạn dặm trời sụp đất nứt.
Vô số người xếp hàng muốn đi vào vực ngoại giới chưa kịp gào thét đã bị bốc hơi, chẳng còn dấu vết để lại.
Một số người thực lực cỡ bằng cường giả Chúa Tể cảnh cũng không chịu nổi chấn động trùng kích, họ hộc máu, sợ xanh mặt.
Đây là kiểu chiến đấu gì? Sao có thể chỉ dựa vào uy thế đã chấn bọn họ bị thương?
Không thể nào.
Lâm Phàm mình trần đứng trên cao:
- Đây là lực lượng, Phật Ma, cảm nhận được không?
Cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn kích thích mạnh thị giác của mọi người, mái tóc đen dài tận gót chân, sợi tóc bay lên theo gió. Đuôi mắt bay làn sương đỏ, đánh nhau thức tỉnh dục vọng chiến đấu tiềm ẩn trong máu tươi.
Lâm Phàm cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng.
Có người leo ra khỏi hố sâu.
Có người chịu đựng vết thương trên thân thể.
Tất cả đều ngước nhìn bóng người trên cao.
Bọn họ đã xem thường Lâm Phàm, nhưng hiện giờ không ai dám xem thường nữa.
Quá cường đại.
Thật sự là quá mạnh.
Thanh Oa chìm trong tưởng tượng với thê tử nhưng bị hàng loạt hành vi của Lâm Phàm làm giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Nó chưa từng nghĩ kẻ bỏ mạng sẽ cường đại đến mức độ này, nó đinh ninh kẻ bỏ mạng chọc đám người kia thì tiêu đời rồi.
Nhưng bây giờ không biết ai mới là kẻ tàn đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận