Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1129: Lâm gia, người một nhà, đừng đánh sai

Phật Ma là người mạnh mẽ nhất mà Lâm Phàm từng gặp.
Rất thoải mái.
Chiến đấu thì phải đánh với cường giả như vậy, mấy tôm tép khác có là gì?
Yếu xìu khiến người không đánh đã tay.
Phạm vi mấy vạn dặm đã sụp đổ, cảnh tượng thảm liệt chứng minh nơi này mới phát sinh chiến đấu khủng bố đến tột độ.
Dung nham sôi trào bắn lên từ khe nứt đất đai, nhuộm thiên địa một màu đỏ.
Ù ù!
Có tiếng trầm đục từ lòng đất truyền ra ngoài.
Tám Đại Tôn của Phật Ma Tháp nhìn chằm chằm.
Bọn họ biết Phật Ma không chết, ngược lại đã thật sự tức giận.
Tiếng gầm giận dữ vọng lên từ lòng đất:
- Tiểu tử!
Mặt đất chấn động.
Ánh sáng hai màu vàng ám từ lòng đất bắn lên cao.
Phật Ma tắm trong dung nham chậm rãi trồi lên, tựa như ác ma giáng lâm.
Góc trời này nặng nề nghẹt thở, dường như thời không cũng đông lại.
Dung nham sền sệt từ từ chảy dọc xuống người Phật Ma, y không còn vẻ trang nghiêm lúc trước. Người trần truồng, hoa văn hình rồng một vàng một đen bám trên hai vai.
Hai con rồng bám trên người Phật Ma chợt mở mắt ra, cuộn người dựng lên, hóa thành hai con Phật Long dữ tợn quay quanh người Phật Ma.
Bộp!
Phật Ma đạp mặt đất, lực lượng trùng kích ra, vụt ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm:
- Hôm nay là giờ chết của ngươi.
Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, hắn giang hai tay, bùm một tiếng biến mất tại chỗ, xông hướng Phật Ma.
Một giọng nói khiến mọi người sợ hãi vang lên:
- Banh đến!
Yên Ma Đại Tôn nghe câu đó thì lùi ra sau, chạy được bao xa hay bấy nhiêu.
Yên Ma Đại Tôn bị tạc nổ ám ảnh.
Phật Ma bị đánh khùng lên thật, nhưng chợt mặt biến sắc.
Lâm Phàm triệu hồi ra thế giới trong người, hét to một tiếng:
- Phật Ma, đừng chạy, cùng nhau cảm nhận lực lượng nổ khiến người sảng khoái biết bao!
Lúc đầu Phật Ma sắc mặt rất âm trầm, không nói nhiều, muốn cho mọi người biết rằng Phật Ma đã nổi giận.
Giận thật.
Nhưng giờ phút này.
Khi thấy Lâm Phàm mang theo banh đột kích thì Phật Ma chỉ muốn nói một câu, đậu xanh rau má!
Hai con rồng quấn quanh người Phật Ma rút vào làn da, biến thành hình xăm, y lùi về, không muốn liều mạng với tiểu tử này.
Người xung quanh nhìn thấy tiểu tử này lại sắp nổ thì hóa đá.
Rốt cuộc muốn làm gì?
Có cần hung mãnh vậy không?
Ngay sau đó xảy ra việc đáng ngạc nhiên.
Lâm Phàm dừng lại, thu thế giới vào người:
- Giỡn với ngươi chút thôi, sợ dữ vậy.
Phật Ma đã bỏ chạy bỗng chốc sắc mặt khó coi, đây là nhục nhã y.
Ma Tổ cười, lần đầu tiên gã thấy Phật Ma tức giận mà bất lực như thế, thật hả dạ.
Phật Ma sắc mặt âm trầm nhìn ba thế lực lớn khác:
- Các ngươi còn muốn xem đến bao giờ? Đừng quên chúng ta đã bàn thế nào!
Tiểu tử này rất khó giải quyết.
Một mình y ra sức, người khác ở bên cạnh quan sát khiến y thấy mình chịu thiệt.
Thánh Địa Sơn không còn suy nghĩ lúc trước nữa.
Bọn họ đồng ý với Phật Ma là vì y nói giải quyết vấn đề huyết khí suy bại, nhưng bây giờ Lâm Phàm mang đến rung động lớn cho họ, như chỉ ra phương hướng giải quyết huyết khí suy bại.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng, Phật Ma nói rất đúng, các ngươi nhìn cái gì? Đến đây rồi thì đại chiến một trận nào! Bản phong chủ rất rộng rãi, sẵn lòng cho người ta cơ hội đánh hội đồng. Cùng lên đi!
Lâm Phàm ngoắc ba thế lực lớn.
Ma Tổ thấy gai mắt, láo chưa từng có:
- Tiểu tử, chúng ta tới hỗ trợ đây!
Lâm Phàm nói:
- Không cần, ta chợt phát hiện dù một mình ta cũng có thể xử hết cả đám!
Câu này hơi bị láo, ai nghe đều thấy nhột.
Cốt Vương cảm thán rằng:
- Lâm gia không uổng là Lâm gia, nói lời này bá khí, bá đạo thật.
Phó Thần Chủ Thần Đình im lặng một lúc sau lên tiếng:
- Phật Ma, chúng ta cùng ra tay bắt giữ tên này.
Phó Thần Chủ Thần Đình vốn không muốn ra tay, nhưng chợt nghĩ tới một vấn đề.
Nếu Phật Ma bắt không được đối phương thì gã lấy cái gì đối kháng lại? Khi đó chẳng những đắc tội Phật Ma còn bị tiểu tử này ghi nhớ.
Phó Thần Chủ suy đi ngẫm lại, cảm thấy nên ra tay.
Phó Thần Chủ tỏ thái độ, Nữ Đế Thanh Sơn Khâu đương nhiên cũng đồng ý.
Còn lại Thánh Địa Sơn.
Phật Ma nhìn thẳng Thánh Địa Sơn, hỏi:
- Càn Võ, các ngươi muốn xem kịch sao?
Nét mặt Càn Võ nghiêm túc, dường như đang suy nghĩ tầm quan trọng của chuyện này.
Càn Võ có ý muốn làm quen với Lâm Phàm, cùng nhau thảo luận con đường tu luyện ngạnh công. Nhưng nếu rút lui giữa đường thì không chỉ đắc tội Phật Ma, còn đắc tội Thần Đình cùng Thanh Sơn Khâu.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, gã phải suy nghĩ thật kỹ.
Lâm Phàm bẻ cổ kêu răng rắc:
- Thì thầm gì đấy, chán chết. Cùng nhau lên đi, lão tử bao trọn gói, vừa lúc nhìn xem cái gọi là bốn thế lực lớn rốt cuộc có năng lực gì. Đừng chớp mắt, tiếp theo là một mình lão tử đập dẹp cả đám, các ngươi đều bị lão tử bao vây rồi!
Lâm Phàm nói xong huyết khí sôi trào, bắt đầu từ Thần Đình, rồi đến Thanh Sơn Khâu, Thánh Địa Sơn, một trận hỗn chiến.
Tuyết Cơ ngưỡng mộ nhìn:
- Đây mới thật sự là nhân vật anh hùng cái thế.
Bà lão Thanh Hòa mặt hơi xanh, nghe Tuyết Cơ nói lời này thì không biết nên nói cái gì.
Giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều, vì trận chiến chưa từng phát sinh ở thượng giới đã bắt đầu.
Một trong Bát Vương của Thần Đình tức giận quát:
- Nhãi ranh càn rỡ, không thể tha cho ngươi!
Tiểu tử này đánh mặt Thần Đình trước mắt bao người, sao có thể bỏ qua? Dù tiểu tử này không phân cao thấp với Phật Ma, thậm chí hơi chiếm ưu thế, nhưng không thể để hắn vô pháp vô thiên như vậy.
Lâm Phàm rơi vào trạng thái điên cuồng:
- Ha ha ha, đến, đến! Tất cả đừng lười biếng, đánh, cho bản phong chủ xem thực lực của các ngươi như thế nào, đừng làm bản phong chủ thất vọng!
Bùm!
Một vương của Thần Đình bị Lâm Phàm đánh xuyên qua thân thể, máu bắn tung tóe, trợn to mắt như không ngờ vừa đụng độ đã gặp kết cục như vậy.
Lâm Phàm một đấm đánh bay đối phương.
Bầu trời chấn động.
Nhiều bóng người từ trên cao rớt xuống đất, sau đó tức giận lao lên, đến gần Lâm Phàm.
- Thánh Đình Chi Mâu!
- Vạn Nhãn Phật Giới!
- Bàn Võ Bát Phương!
Hư không bây giờ không phải nơi cho người khác đứng nữa, chiêu thức thần thông Chúa Tể không cần tiền, đều ném về phía Lâm Phàm.
Dù Thánh Địa Sơn không muốn ra tay nhưng chẳng còn cách nào.
Tiểu tử này quá điên cuồng.
- Ha ha ha, tới tốt lắm!
Người Lâm Phàm đầy vết thương, hắn không né tránh chiêu nào, chỉ có một chữ, đánh.
Máu xói mòn càng khiến Lâm Phàm điên hơn.
Đấu đơn với Phật Ma rất thoải mái, đánh hội đồng càng làm hắn sung sướng vô cùng.
Lâm Phàm giơ tay chộp, bắt lấy Minh Ngọc Vương trong Bát Vương Thần Đình:
- Chạy cái gì, tới rồi thì đừng đi đâu!
Lâm Phàm xách Minh Ngọc Vương đập lung tung.
Phụt!
Thân thể Minh Ngọc Vương bị thương nặng, máu chảy ròng ròng.
Một thần thông đánh tới.
Lâm Phàm không thèm nhìn, huơ Minh Ngọc Vương đánh về phía đối phương.
Bùm!
Minh Ngọc Vương máu thịt bầy nhầy, tròng mắt lồi ra, máu tuôn như suối.
Lâm Phàm vụt quay người, thấy Phật Ma ở phía dưới, hắn ném Minh Ngọc Vương ra.
Phật Ma đang định ra tay thì chợt nghe Thần Đình rít gào: Đó là Minh Ngọc Vương của họ, ngươi muốn làm gì?
Phật Ma đành rút tay về, biến mất tại chỗ.
Minh Ngọc Vương hôn môi mặt đất, rớt cái rầm, tứ chi vỡ vụn, đau nhức thấu óc, gã không chịu nổi hét rầm lên.
Lâm Phàm quay đầu nhìn Phật Ma, phát hiện vũ khí Minh Ngọc Vương đã mềm nhũn, không còn sức sát thương, hắn vô tình vứt bỏ gã.
- Phật Ma, đến đây, lão tử dạy ngươi làm người!
Phật Ma thầm tức giận, cũng muốn mắng người.
Tiểu tử này rốt cuộc uống lộn thứ thuốc nào mà sao luôn nhằm vào một mình y?
Nhiều người công kích, hễ tiểu tử này bắt được cơ hội là lại lao về phía y, tưởng y dễ ăn hiếp sao?
Vết thương trên người Lâm Phàm dần tăng thêm, nhưng hắn không sợ chút nào.
Người của bốn thế lực lớn trừ vài vị có thể so vài chiêu với Lâm Phàm ra còn lại rất là thê thảm, dù cả đám hợp sức cũng không đánh lại hắn.
- Cái gì?
Một cường giả Chúa Tể của Thanh Sơn Khâu cô đọng pháp tắc chi kiếm đánh lén Lâm Phàm, nhưng không ngờ sau lưng đối phương như mọc mắt, chộp pháp tắc chi kiếm vào tay rồi dùng chính nó chém gã thành hai khúc.
Cốt Vương nhìn mà máu nóng sôi sục, cầm cốt đao xông lên:
- Lâm gia, ta tới giúp ngươi!
Nhưng Cốt Vương mới đến bên cạnh Lâm Phàm, đang định nói mấy câu thì bỗng ăn một đấm rõ đau.
Binh!
Cốt Vương bị đánh rớt xuống đất, lắc lư cái đầu:
- Lâm gia, là ta, ngươi đừng đánh lầm người!
Cú đấm này rất mạnh, cho Cốt Vương cảm nhận lực lượng của Lâm gia cường đại đến mức nào.
Thật sự là không dám tưởng tượng.
Ma Tổ kéo Cốt Vương ra khỏi phạm vi chiến đấu, sau đó nhìn chằm chằm vào hư không, nghiêm túc nói:
- Đừng đi, tình huống hình như có gì là lạ.
Cốt Vương ngây người, vuốt mặt, nghi ngờ hỏi:
- Lạ? Có gì mà lạ? Chắc bọn họ còn thủ đoạn khác đối phó Lâm gia.
Ma Tổ nói:
- Ta nói là tiểu tử này không thích hợp, hình như đã rơi vào trạng thái bùng nổ.
- A?
Cốt Vương ngạc nhiên, vụt ngẩng đầu nhìn kỹ, phát hiện đúng là có gì kỳ kỳ.
Trong hư không.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm hất tóc dài, mái tóc màu đen bay bay, khi sợi tóc rơi xuống thì hắn biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã đến trước mặt một Chúa Tể. Lâm Phàm vươn tay, xoẹt một tiếng xé Chúa Tể thành hai nửa.
Mưa máu rơi tầm tã, nhuộm đỏ mảnh trời này.
Chúa Tể xung quanh thấy cảnh này sợ hãi đến toàn thân run lên, có dấu hiệu lui ra phía sau.
Nhưng đã đến mức này rồi, không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục liều mạng.
Lâm Phàm bỗng cảm giác nguy hiểm từ phía sau ập đến, nhưng hắn không lùi bước, vụt ngoái đầu.
Phập phập!
Luồng sáng vàng đâm thủng thân thể Lâm Phàm.
Phật Ma thả xuống bàn tay giơ cao, nhếch mép cười lạnh.
Ánh sáng vàng tan biến, thân thể của Lâm Phàm bị một cây phật mâu màu vàng sậm đâm thủng.
Phật Ma gầm nhẹ:
- Phong ấn!
Phạn văn trên phật mâu tỏa ánh sáng vàng rồi bay lên, bao bọc Lâm Phàm lại.
Ma Tổ giật mình kêu lên:
- Không tốt, sắp xảy ra chuyện!
Gã không ngờ tiểu tử này không hề chống cự.
Phụt!
Lâm Phàm rút phật mâu xuyên thủng người ra, trên mũi mâu còn dính một cục thịt.
Hắn ngẩng đầu, khóe môi cong lên:
- Ha ha ha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận