Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1130: Ai là gian phu, tự bước ra

Nhóm: Thánh Thiên Tiên vực
----------------------
Phật Ma trợn mắt hốc mồm, không thể tin được:
- Cái gì?
Tiểu tử này rút phật mâu ra và trông như không bị gì?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Con ngươi Phật Ma bỗng co rút, phật mâu bị đối phương ném trả.
Bộp!
Phật Ma vươn tay chộp lại phật mâu, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Vượt sức tưởng tượng, phong ấn cũng vô dụng.
Trong lúc Phật Ma suy nghĩ những điều này thì Lâm Phàm xông vào trong đám người, trực tiếp chơi lớn, vô song bộc phát, quét ngang hết thảy.
Ầm!
Ầm!
Cường giả Chúa Tể của bốn thế lực lớn gặp trọng kích, ọc máu điên cuồng, bọn họ vốn không đánh lại, nhất là thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn như vậy, không đỡ đòn nổi.
Phó Thần Chủ mặt âm trầm quát khẽ:
- Phật Ma, còn đứng ngây đó làm gì, liên hợp lại!
- Được rồi!
Phật Ma lúc đầu khinh thường Phó Thần Chủ, nhưng gặp tình huống như hôm nay thì không còn cách nào.
Tổn thất nặng nề.
Thật không ngờ vẻn vẹn một người mà làm họ khốn đốn như vậy, càng làm Phật Ma thấy hóc búa.
Người thứ nhất sụp đổ là cường giả Chúa Tể Thanh Sơn Khâu:
- Không đánh, ta không đánh nữa!
Gã đứng yên tại chỗ nhìn Lâm Phàm một đường giết tới, sớm đã bị hù sợ choáng váng.
Cường giả Chúa Tể đỉnh rất mạnh, nhưng vẫn chỉ là con người, con người thì sẽ biết sợ.
Chúa Tể Thanh Sơn Khâu hét to:
- Đồ điên, ngươi là đồ điên!
Gã thấy tận mắt đối phương không tránh né bất cứ thế công nào, một vị vương của Thần Đình chém nhát đao mà đối phương không lùi bước, bị chém trúng vai. Trong ánh mắt đắc ý của đối phương, hắn vươn hai tay trực tiếp bóp nát đầu của đối phương.
Đến bây giờ, trong đầu của Chúa Tể Thanh Sơn Khâu còn đọng lại hình ảnh máu bắn tung tóe.
Đang lúc gã sợ hãi thì mắt xuất hiện một bóng dáng.
Đôi mắt bắn ra tia sáng đỏ như mắt ác ma in sâu trong tinh thần của gã.
- Không!!!
Ầm!
Lâm Phàm một đấm đánh vào cằm của đối phương.
Răng rắc!
Hàm răng vỡ vụn thành cặn phun ra.
Hai tay Chúa Tể Thanh Sơn Khâu ôm cằm, đầu gối gấp khúc quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó.
Lâm Phàm không thèm nhìn đập xuống đầu đối phương.
Đầu Chúa Tể Thanh Sơn Khâu lõm sâu, đập xuống đất, bị khảm dưới đất, ọc từng bụm máu.
Cường giả Chúa Tể đỉnh không dễ chết như vậy, phục hồi thân thể nhanh hơn trong tưởng tượng nhiều.
Nữ Đế Thanh Sơn Khâu cách khá xa, mắt lóe tia kinh hoàng:
- Sao hắn có thể khủng bố như vậy!?
Nữ Đế Thanh Sơn Khâu cảm giác người này có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng một chốc không nhớ ra.
Nữ Đế Thanh Sơn Khâu vụt ngẩng đầu, phương xa bộc phát ra lực lượng kinh khủng.
Ánh sáng vàng, thần quang bắn ra bao trùm mảnh thiên địa này.
Phật Ma tức giận quát:
- Lâm Phàm!
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, trong mắt càng điên cuồng hơn, hắn bỏ lại Chúa Tể trước mắt, xông thẳng vào Phật Ma.
- A!
Chúa Tể đứng trước mặt Lâm Phàm hai chân run cầm cập, không biết có phải nhìn lầm không, hình như đũng quần hơi ẩm ướt.
Có lẽ nhìn lầm rồi.
Phật Ma hét lên:
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, hôm nay Phật Ma này sẽ trấn áp ngươi hoàn toàn! Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên!
Một đóa sen phật màu vàng đất tỏa hơi thở viễn cổ bay ra từ người Phật Ma, hàng vạn tia phật quang bắn ra tràn ngập trong thiên địa.
Tất cả mọi người bị phật quang bao phủ đều cảm giác hơi thở hủy diệt phủ kín trong lòng họ.
Đây là uy khủng bố.
Hậu chiêu thật sự khi Chúa Tể nhất thế nổi giận thật.
Ma Tổ nghiêm túc nói:
- Quả nhiên Phật Ma có hậu chiêu, thứ này vốn để dành đối phó với ta.
Phó Thần Chủ khẽ quát:
- U Minh Huyền Thuật!
Giữa trán mặt nạ hiện ra một con mắt màu xám, khi mắt mở ra thì hơi thở hoang vu diệt tuyệt tràn ngập trong hư không.
Thanh Oa đi theo tiết tấu của Lâm Phàm vụt ngẩng đầu nhìn nam nhân đeo mặt nạ:
- Là hắn!
Thanh Oa không tin được lẩm bẩm, như rơi vào trạng thái thẫn thờ:
- Hắn, đúng rồi, là hắn.
Hai loại sức mạnh mang tính hủy diệt nháy mắt bắn vào người Lâm Phàm.
Lâm Phàm không sợ hãi chút nào, dù hai loại lực lượng cho hắn cảm giác rất khủng bố nhưng vẫn không khiến hắn lùi bước.
Trong khoảnh khắc, Lâm Phàm giơ tay chộp lấy một luồng lực lượng, đó là Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên.
Khi bàn tay Lâm Phàm chạm vào Phật Liên, có tiếng xèo xèo, Phật Liên tràn ngập sức mạnh mang tính hủy diệt khiến bàn tay chớp mắt thành xương trắng.
Phật Ma nở nụ cười, nhưng giây sau nụ cười tan biến.
Lâm Phàm giơ tay khác lên đánh vào Phật Liên.
Ầm!
Chấn động bộc phát.
Phật Liên đung đưa.
Phật Ma tức giận chỉ tay:
- Tự tìm cái chết!
Phật Liên rực cháy ngọn lửa màu đen rất âm trầm lạnh lẽo, dây lửa kéo đến chỗ Lâm Phàm, chớp mắt hắn đã bị lửa đen bao vây.
U Minh Huyền Thuật của Phó Thần Chủ Thần Đình bộc phát, chùm sáng bắn vào người Lâm Phàm.
Răng rắc!
Thân thể Lâm Phàm nứt rạn, chỗ vết rách có luồng sáng hủy diệt mông lung sắp bắn ra.
Phó Thần Chủ cười to bảo:
- Ha ha ha, Phật Ma, hắn chết chắc!
Lâm Phàm vẫn bình tĩnh như không, hắn cầm Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên của Phật Ma đập liên hồi, mỗi lần đập xuống là Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên sẽ rung rinh.
Phật Ma có linh cảm không may, giật mình kêu lên:
- Nguy rồi!
Khi Phật Ma thấy Lâm Phàm rút cây kiếm ra thì tinh thần rung lên, đã đoán trước sẽ xảy ra chuyện cực kỳ tồi tệ.
Kiếm chém xuống, đường kiếm chồng chất chém xuống Phật Liên.
Phật Ma kinh hoàng, điên cuồng muốn thu Phật Liên về:
- Không!!!
Điên, đúng là điên rồi!
Xoẹt xoẹt!
Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên bị một kiếm chém thành hai nửa.
- Không thể nào!
Phụt!
Phật Liên bị tổn hại, Phật Ma không kìm được phun búng máu.
Lâm Phàm ngửa đầu, thân thể rạn nứt đến cực hạn.
Bùm!
Ánh sáng hủy diệt bắn ra bao phủ toàn thế giới.
Phó Thần Chủ cười to, vô cùng sung sướng:
- Ha ha ha ha ha ha!
Rốt cuộc chơi chết tên đó.
Phó Thần Chủ nhìn Phật Ma hộc máu thì càng phấn khởi hơn.
Phó Thần Chủ nói:
- Kết thúc rồi, hết thảy đều kết thúc.
Ma Tổ biểu tình cực kỳ khó xem, chết rồi? Sao tiểu tử này chết được?
Ma Tổ không nghi ngờ uy lực U Minh Huyền Thuật của Phó Thần Chủ, kỳ bảo quỷ dị trong Nguyên Tổ Thâm Uyên có lực lượng hủy diệt.
Cốt Vương ngây người:
- Sao có thể như vậy? Ma gia, Lâm gia sẽ không chết chứ?
Ma Tổ không nói gì, bởi vì gã cũng không biết tình huống như thế nào, tiểu tử kia thật sự đã chết rồi sao?
Lúc này, Phật Ma sắc mặt âm trầm đáng sợ. Nhìn Bát Hoang Diệt Thế Phật Liên bị chém thành hai nửa mà lòng đau nhói.
Phật Ma nhìn Phó Thần Chủ, tức giận nói:
- Tại sao ngươi không ra tay sớm hơn một chút hả?
Phó Thần Chủ lạnh nhạt nói:
- Phật Ma, việc này sao có thể trách ta chứ? Ta cũng cần tích lũy mới được, cần thời gian.
Phật Ma giận run người, bậy bạ, toàn nói xạo.
Nhưng bây giờ còn có thể nói gì đây?
Sau cùng, Phật Ma đưa mắt về phía Ma Tổ, quát hỏi:
- Ma Tổ, ngươi còn chiêu gì nữa không?
Ma Tổ đang suy tư là tiểu đệ này đã chết rồi chưa, nghe Phật Ma hỏi làm gã ngạc nhiên, chiêu gì? Từ đầu tới đuôi gã đã sử dụng chiêu thức gì đâu?
Ma Tổ không nói nhiều:
- Các vị, hy vọng mọi người đừng lùi bước trong trận chiến ngày hôm nay, liều mạng với họ đi!
Gã bị phong cách của Lâm Phàm xúc động, trốn tránh không phải là cách, chiến một trận nhìn xem ai có thể sống đến cuối cùng.
Cốt Vương nắm chặt song đao:
- Lâm gia đã chết quang vinh, chết rung động, chết khiến người tâm phục khẩu phục. Cốt Vương này mà không chém chết mấy Chúa Tể chôn cùng Lâm gia thì ta chết không nhắm mắt!
Đông Dương Đế ở trong đám người là oan nhất.
Đại ca, sao vội vã ra đi? Từ khi nhận nhau đến bây giờ chưa qua bao lâu, ta chưa lấy được lợi gì đã kết thúc vậy sao?
Đông Dương Đế muốn bỏ đi, nhưng đã thề sẽ cùng tiến lùi.
Làm sao bây giờ?
Tàn đời rồi.
Bà lão Thanh Hòa nói:
- Tuyết Cơ, đừng nhìn nữa, tiểu tử kia đã chết.
Công nhận tiểu tử này lợi hại, buộc bốn thế lực lớn đến mức này.
Xưa nay chưa từng có, có lẽ về sau cũng không có ai.
Dù là Ma Tổ cũng làm không được điểm này.
Đáng tiếc hắn quá cứng rắn, nếu mềm mỏng một chút thì sẽ có tương lai tươi sáng.
Đột nhiên!
- Mợ nó, vừa rồi phát sinh chuyện gì?
Giọng nói hơi quen tai.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Lâm Phàm đi ra từ khe hở trong lòng đất, hắn sờ đầu suy nghĩ.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cảm giác thoải mái vô cùng. Phật Ma, thủ đoạn không tệ, hôm nay không chết không về, đợi lát nữa tiếp tục đánh! Còn các ngươi nữa, đừng hòng đi đâu, chơi với bản phong chủ đến khi thỏa mãn mới thôi!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Cốt Vương hưng phấn hét lên:
- Lâm gia, ta biết ngay ngươi sẽ không chết!
Gã cảm thấy Lâm gia là thần tượng của mình.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Cốt Vương nói hay lắm, có ánh mắt.
Cốt Vương nịnh nọt không biết xấu hổ là gì:
- Đương nhiên rồi, Lâm gia là ai chứ? Lần đầu tiên gặp là biết ngay Lâm gia không phải người chết sớm, chắc chắn sẽ làm ra sự nghiệp lừng lẫy ở thượng giới, sao có thể bị mấy tai nạn cỏn con này tổn thương được!
Phó Thần Chủ ngây người, không dám tin.
- Không thể nào! Tiểu tử này bị vậy mà không chết?
Phó Thần Chủ dám thề U Minh Huyền Thuật đã tiến vào người đối phương, hắn tan rã trước mắt họ rồi mà sao vẫn sống nhăn răng?
Phật Ma tức giận nhìn Lâm Phàm, hận không thể chơi chết đối phương.
Nhưng đã đến mức này, Phật Ma biết nếu tiếp tục thì bọn họ mãi mãi chịu thiệt.
Lâm Phàm cực kỳ bình tĩnh, dục vọng chiến đấu dần tan biến.
Còn về khi nào lại dấy lên dục vọng chiến đấu thì chờ lần sau sẽ biết.
- Hôm nay bản phong chủ có ba chuyện, chuyện thứ nhất đã hoàn thành, đó là đánh một trận với các ngươi. Không tệ, có chút năng lực, nhưng vẫn hơi yếu, bốn thế lực lớn chỉ có thế là cùng.
Câu này thốt ra chọc giận bốn thế lực lớn, muốn chửi Lâm Phàm thúi mặt nhưng bị câu tiếp theo hù sợ nuốt ngược lại lời muốn nói.
Lâm Phàm nói:
- Ai dám nói bản phong chủ càn rỡ thì bản phong chủ nhắm trúng kẻ đó đập chết luôn, không phục thì thử xem!
Đám người há mồm lập tức ngậm miệng.
Lâm Phàm nhìn thẳng bóng dáng phương xa:
- Được rồi, chuyện thứ hai là Thanh Sơn Khâu Nữ Đế, đứng ra cho bản phong chủ! Không bước ra thì lát nữa sẽ tập trung đánh ngươi.
Dù không thấy nhan sắc nhưng dáng người đúng là rất tuyệt, hèn gì Thanh Oa nhớ mãi không quên.
Đôi mắt của Thanh Sơn Nữ Đế tràn ngập giận dữ nhìn thẳng Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười, nhìn thoáng qua tất cả mọi người:
- Tự giác một chút, ai là gian phu mau chạy ra đây, đừng lãng phí thời gian.
Hiện trường xôn xao.
Thanh Oa ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, dường như không kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận