Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1131: Gà bay trứng vỡ (1)

Gian phu?
Rất nhiều người đều đang suy nghĩ tiếp theo sẽ đối phó với tên này thế nào đây.
Phật Ma và Phó Thần Chủ liên hợp vẫn không trấn áp được, chứng minh thực lực của đối phương đã khủng bố kinh người.
Đối phương đột nhiên nhắc đến gian phu khiến nhiều người thắc mắc.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thanh Sơn Nữ Đế.
Đối phương đang hỏi nàng, vậy chuyện này chắc chắn liên quan với nàng.
Người biết sự thật thì hơi mặt biến sắc.
Việc này là tuyệt mật, ít ai biết, nhưng sao tên này biết?
Thanh Sơn Nữ Đế cảm nhận ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, mặt nàng càng lạnh băng, tức giận quát:
- Ta thừa nhận thực lực của ngươi cường đại nhưng ngươi không thể ngậm máu phun người, tát nước bẩn lên người của ta! Nếu không thì dù Thanh Sơn Khâu bị ngươi diệt vong cũng phải chiến đến cùng với ngươi!
Lâm Phàm cười khẽ, càng tràn ngập coi thường:
- Ha ha ha! Thanh Oa, ra đây.
Thanh Oa đã hóa đá giữa các Chúa Tể, nó không biết kẻ bỏ mạng muốn làm gì.
Đông Dương Đế nói:
- Lên đi.
Thanh Oa nhìn trái phải, trong lòng hơi bối rối, căng thẳng, càng nhiều là sợ hãi.
Nhưng không hiểu sao Thanh Oa vẫn nhảy lại gần Lâm Phàm.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi biết hắn là ai sao?
Thanh Sơn Nữ Đế và Thanh Oa ánh mắt giao nhau, không lộ vẻ rung động gì nhưng đáy mắt lóe tia né tránh:
- Không biết.
Hai chữ ‘không biết’ như búa tạ gãi vào trái tim nhỏ của Thanh Oa.
Dù nó biến thành con ếch nhưng sao thê tử không nhận ra nó được chứ?
Thanh Oa bật khóc, tim đau nhói, cảm thấy tuyệt vọng:
- Vu Yên, ta là Cửu Hoang!
Xôn xao!
Khi Thanh Oa báo ra danh hiệu của mình thì mọi người giật nảy mình.
Cửu Hoang Thần Sư.
Hầu như người nào ở thượng giới đều biết danh hào này, nhất là thế hệ trước sống đến bây giờ đều quen biết Cửu Hoang Thần Sư.
- Cái gì? Hắn là Cửu Hoang Thần Sư?
- Nghe đồn chết rồi mà sao biến thành bộ dạng này?
Bên ngoài đồn Cửu Hoang Thần Sư vì luyện chế đan dược làm ra chuyện khiến người đều giận, nhưng không ai tin, đều là lời nói của một bên lừa dối người khác.
Thanh Sơn Nữ Đế hơi hoảng, không biết làm sao ứng đối chuyện này.
Thanh Oa chưa bao giờ nghĩ gặp lại nhau sẽ như vậy.
Từng trong vùng đất mạo hiểm Vạn Quật, Thanh Oa ngày nhớ đêm mong, tưởng tượng nhiều cảnh khi họ gặp lại nhau, ví dụ như ôm nhau khóc rống.
Cảnh tượng lúng túng hiện giờ khiến Thanh Oa cảm thấy mình thật dư thừa.
Sắc mặt Thanh Sơn Nữ Đế thay đổi, khó tin nói:
- Cửu Hoang, thật là ngươi sao? Ta vẫn cho rằng ngươi đã chết. Mà sao ngươi thành ra thế này? Ta đau lòng quá.
Lâm Phàm tức giận quát:
- Đau khỉ mốc! Dẹp tài diễn kịch vụng về của ngươi đi, đừng làm bẩn mắt của bản phong chủ, không thì đánh ngươi bây giờ!
Còn đau lòng, kịch ba xu, diễn kịch vụng về.
Thanh Sơn Nữ Đế bị quát nạt á khẩu không trả lời được, biểu tình cực kỳ khó xem.
- Cửu Hoang, ngươi hiểu lầm ta, ta thật sự không biết ngươi ở đâu. Dù ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ thì ta cũng sẽ không . . .
Đáng tiếc lời còn chưa nói hết lại bị đánh gãy, nhưng lần này không phải Lâm Phàm ngắt ngang.
Lô Cương bay ra từ giấy vàng:
- Câm mồm! Đồ nữ nhân ti tiện, ngươi cấu kết với người khác, phản bội thần sư, hại thần sư ra nông nỗi này mà bây giờ còn giả vờ giả vịt, thật sự cho rằng tất cả mọi người giống như ngươi sao?
- Thần sư tu luyện công pháp có sơ hở, trăm năm một Đại Luân Hồi, ngày luân hồi đó sẽ có thời kỳ suy yếu trong một nén nhang, khi ấy thần sư chỉ có tu vi Đế Thiên cảnh.
- Cho đến nay thần sư không để ai biết sơ hở này, nhưng ngươi ngoại lệ, thần sư xem ngươi là người duy nhất kiếp này nên nói thời gian suy yếu cho ngươi biết. Ngày đó ngươi nói với thần sư là muốn đi ngắm biển hoa trên đỉnh Bắc Hải. Thần sư tìm cho ngươi, trên đường trở về vừa lúc là thời kỳ suy yếu. Nếu ngươi không tiết lộ cho người khác thì thần sư sẽ biến thành như vậy sao?
Lô Cương tức giận kể ra, càng nói càng cảm thấy không đáng thay thần sư.
Lô Cương biết đời này thần sư đã phế, thần hồn hoàn toàn dung hợp với thân thể con ếch, đừng mơ có được cuộc sống mới.
Người xung quanh nghe được bí ẩn này cũng rất giật mình.
Theo bọn họ biết thì thần sư rất mạnh, bước vào cảnh giới Chúa Tể nhất thế sớm hơn bất cứ ai, hơn nữa thuật luyện đan càng vô địch thế gian.
Cho nên được người gọi là thiên kiêu nhất thượng giới.
Không ai ngờ thần sư tu luyện công pháp sẽ có sơ hở này.
Lâm Phàm tiếc nuối, Thanh Oa thật sự không thông minh, tin tưởng người khác dễ vậy. Nên mới bảo nữ nhân rất nguy hiểm, tin tưởng nói cho đối phương biết chuyện bí ẩn như vậy chẳng khác nào tự sát.
Thanh Sơn Nữ Đế bị nói á khẩu không trả lời được, không phản bác lại được.
Nàng đã nhận ra người kia là ai, người hầu của Cửu Hoang, Lô Cương.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, rất hoàn mỹ, tiện nhân, nhanh khai gian phu ra, nghe đồn là Phó Thần Chủ của Thần Đình, có đúng không?
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Phó Thần Chủ, như đang nói:
Trời ạ, thì ra gian phu là ngươi.
Phó Thần Chủ dù chột dạ vẫn ra vẻ tức giận quát:
- Đừng ngậm máu phun người!
Cảm xúc Thanh Oa hụt hẫng, nó nhìn về phía Phó Thần Chủ, khổ sở nói:
- Du Vân, không ngờ người phản bội ta lại là ngươi.
- A?
Biểu tình dưới lớp mặt nạ của Phó Thần Chủ thay đổi, dường như không ngờ Cửu Hoang nhận ra mình.
Thanh Oa lắc đầu nói:
- Du Vân, tháo mặt nạ của ngươi xuống đi. Là ta đưa U Minh Huyền Thuật cho ngươi, và cả U Minh Chi Nhãn nữa. Ngươi nói với ta không muốn yếu ớt như vậy, nhưng thiên phú không cao, ta xem ngươi như bằng hữu nên tặng bảo bối lấy từ Nguyên Tổ Thâm Uyên cho ngươi, hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Không ngờ ngươi phản bội ta.
Nhìn thấy thê tử khiến Thanh Oa rất vui vẻ, nhưng biết người phản bội mình là bằng hữu tốt ngày xưa thì lòng nó lạnh lẽo.
Cảm giác xung quanh tràn ngập ác ý.
Người xung quanh xì xào bàn tán, chỉ trỏ Phó Thần Chủ Du Vân.
Vở kịch gay cấn đây, không ngờ còn có tình tiết như vậy.
Phật Ma cũng bị bất ngờ, tuy biết chút chuyện nhưng không quá rõ ràng, chẳng ngờ bên trong còn có chuyện như vậy.
Nghe nói U Minh Chi Nhãn là Cửu Hoang lấy từ Nguyên Tổ Thâm Uyên tặng lại cho Du Vân làm Phật Ma hâm mộ.
Quá rộng rãi.
Đồ vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên đều là bảo bối, không cái nào bình thường. Người thường đều biết được một món đồ là sẽ bay vọt lên trời.
Cửu Hoang biết rõ là bảo bối nhưng vẫn rộng rãi tặng cho người, thật khiến người bội phục, và phải nói bị hỏng não.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Thanh Oa, không ngờ ngươi rộng rãi như vậy.
Thanh Oa ủ rũ nói:
- Tàm tạm.
Lâm Phàm vỗ Thanh Oa, nói:
- Được rồi, yên tâm, giao chuyện này cho bản phong chủ.
Lâm Phàm nhìn Du Vân và Thanh Sơn Nữ Đế, lạnh lùng nói:
- Rất tốt, gian phu cùng tiện nhân đều ở đây, chuyện tiếp theo càng đơn giản. Lúc bản phong chủ và Thanh Oa mới quen, nghe chuyện của nó thì bản phong chủ đã nói chắc chắn sẽ báo thù cho nó. Hai ngươi cho tiểu đệ của bản phong chủ đội nón xanh tức là không thèm để bản phong chủ vào mắt, hôm nay bản phong chủ phải trừng trị các ngươi!
Du Vân biến sắc mặt nói:
- Phật Ma, hợp sức với ta!
Phật Ma lặng im, suy nghĩ mình nên làm sao đây.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Ai dám giúp đỡ hai tên gian phu và tiện nhân này thì đừng trách bản phong chủ không cho các ngươi cơ hội sống sót. Dù phải dây dưa lâu thì bản phong chủ quyết chơi chết các ngươi tại đây, không tin cứ lên đi, một người sống sót được thì bản phong chủ theo họ của các ngươi!
Mọi người giật nảy mình, đều bị chấn động.
Lâm Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ.
Du Vân hết hồn, quát lớn:
- Ngươi tưởng ta dễ ăn hiếp vậy sao? U minh . . .!
Ầm!
Bốn chữ U Minh Huyền Thuật chưa thoát khỏi môi Du Vân đã cong lưng ọc bãi máu.
- Thực lực của ngươi rất yếu, không dựa vào cái thứ này thì ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Tưởng bản phong chủ sẽ cho ngươi thời gian phát huy chiêu thức cũ à?
Một đấm trấn áp.
Đơn giản nhẹ nhàng.
Bộp!
Lâm Phàm túm tóc Du Vân giộng xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận