Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1132: Gà bay trứng vỡ (2)

Bùm!
Du Vân đập mạnh xuống đất, mặt nạ vỡ vụn lộ ra khuôn mặt khiến Thanh Oa tức giận.
Du Vân giãy dụa:
- Khốn kiếp!
Nhưng Lâm Phàm từ trên cao lao xuống đạp eo Du Vân.
Răng rắc!
Xương vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Một mình đánh mềm xương.
Mọi người nhìn ra thực lực của Lâm Phàm lợi hại đến mức nào.
Phó Thần Chủ Thần Đình không đánh lại hắn.
Càn Võ của Thánh Địa Sơn cảm thán, dưới Chúa Tể nhất thế chỉ là con kiến với hắn.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Sơn Nữ Đế:
- Gian phu, đợi lát nữa xử ngươi sau. Tiện nhân, lên đây!
Thanh Sơn Nữ Đế sợ hết hồn, mặt không chút máu.
Các Chúa Tể đứng sau Thanh Sơn Nữ Đế vội xúm lại che chở nàng:
- Nữ Đế hãy đi trước, để chúng ta ngăn cản!
Thanh Sơn Nữ Đế không nhiều lời, trực tiếp quay người rời đi.
Những Chúa Tể đứng ra ngăn Lâm Phàm thay nàng cảm thấy lạnh lòng, nàng quá dứt khoát, bỏ rơi họ như vậy sao.
Đột nhiên một bóng người bay vụt qua trước mắt họ.
Là Nữ Đế, nàng giết trở về.
Bọn họ phấn khởi, quả nhiên không nên hoài nghi Nữ Đế, sao nàng có thể vứt bỏ họ được, họ phải kề vai chiến đấu với Nữ Đế.
- Bên trên.
Nhưng ngay sau đó.
Bùm!
Lâm Phàm tát Thanh Sơn Nữ Đế té xuống đất, sau đó đóng lại Hữu Sắc Nhãn Tình.
Muốn chạy? Nằm mơ.
Đám Chúa Tể chuẩn bị xông lên vội thắng gấp, khựng lại giữa hư không.
Không thể nào, thua nhanh quá vậy?
Sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, đây là Nữ Đế của họ, muốn cứu nàng nhưng họ không có lá gan liều mạng với đối phương.
Bọn họ nhìn bên Thần Đình, tám Đại Vương thì có sáu Vương còn giữ sức chiến đấu. Nhưng sáu Vương né tránh ánh mắt của bọn họ, vờ như không thấy.
Chẳng lẽ vô tình vứt bỏ luôn Phó Thần Chủ bên họ sao?
Thanh Oa thấy thê tử bị chủ nhân tức giận tát một bàn tay, thê tử đau thân xác nhưng nó đau nhói tim.
Lâm Phàm bước tới trước mặt Du Vân.
Du Vân phun ra một ngụm máu tươi, cười lớn:
- Cửu Hoang, lão tử nhận thua! Nhưng ngươi mãi mãi ghi nhớ cho ta, ngươi tội nghiệp hơn ta, tự tay ta chọn thân thể này cho ngươi, thế nào? Có phải là rất dễ chịu? Ha ha ha ha ha ha!
Thanh Oa không để ý Du Vân, nó nhìn thê tử:
- Vu Yên, ta đối xử với nàng không tệ, thứ tốt gì đều cho nàng, nhưng vì sao phải phản bội ta?
Thanh Sơn Nữ Đế nhịn đau, lắc đầu khóc lóc kể lể:
- Cửu Hoang, ta không hề phản bội ngươi, ta thật sự không phản bội ngươi!
Du Vân căm tức nhìn Thanh Oa:
- Cửu Hoang, ngươi thật sự cho rằng nàng thích ngươi sao? Đừng nằm mơ. Ngươi gặp gỡ nàng như thế nào chẳng lẽ không tự biết sao? Tất cả do một tay ta sắp đặt, nửa đời sau của ngươi nằm trong kiểm soát của ta!
Lâm Phàm tức giận giơ chân đạp đũng quần Du Vân:
- Mợ nó! Cắm sừng tiểu đệ của bản phong chủ còn thấy tự hào phải không? Gian phu đáng chết!
Ầm!
Gà bay trứng vỡ.
Lâm Phàm chà chân, đạp trứng nát bấy.
Du Vân hét to:
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đám người xem không kìm được bụm thân dưới, có luồng khí lạnh chạy khắp người.
Thật là đáng sợ.
Một cước này làm mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua có ai đối xử với một người tàn nhẫn như vậy, người này còn là Phó Thần Chủ Thần Đình.
Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, ít ra cũng phải cho Thần Chủ Thần Đình mặt mũi.
- Kích thích!
Thanh Oa chìm đắm trong bi ai, nhưng nhìn thấy chủ nhân một cước đạp nát trứng của Du Vân thì ngây ra, bi ai tan thành mây khói, thay vào đó là kích thích, cảm xúc tức giận giảm bớt nhiều.
Lâm Phàm nhìn Du Vân gào rú không ngừng, tâm tình thoải mái rất nhiều:
- Đây là hậu quả dám cắm sừng tiểu đệ của ta.
Nếu không làm như vậy thì cơn giận khó nguôi ngoai.
Thanh Oa ngoan biết bao, cái gì đều xanh lè, dù khi dễ người thành thật cũng không nên làm vậy.
Thanh Sơn Nữ Đế sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sáng rơi giọt lệ như muốn Thanh Oa yêu thương nàng, bảo vệ nàng.
Lâm Phàm chú ý tới Thanh Sơn Nữ Đế lại giả vờ giả vịt muốn được Thanh Oa đồng tình, hắn cảnh cáo:
- Không cho phép ngươi rơi nước mắt cá sấu, chảy một giọt là dập nát một bên sữa!
Thanh Sơn Nữ Đế nghe lời này thì run bắn người, hút ngược giọt lệ sắp tràn ra khóe mắt.
Thanh Oa ức chế, chủ nhân nói lời này có chút thô bạo.
Một giọt nước mắt, dập một bên sữa.
Nữ Đế là thê tử của nó, tuy nàng đã phản bội nhưng dù gì vẫn là thê tử của nó, không thể chừa chút mặt mũi sao?
Lúc này, Du Vân chịu đựng đau đớn nát trứng, căm tức nhìn Thanh Oa:
- Cửu Hoang, có gan thì giết ta đi, biến ngươi ra nông nỗi này xem như ta kiếm lời, Vu Yên mãi mãi là của ta, ngươi vĩnh viễn là kẻ đáng thương nhất!
Thanh Oa bị Du Vân nói tức ngực, cũng bất đắc dĩ, to mồm với nó làm chi, nói với chủ nhân ấy, có phải nó đạp bể trứng của y đâu.
Lâm Phàm hỏi:
- Khoan đã, cho bản phong chủ hỏi chút. Nghe ngươi nói thì tiểu đệ của bản phong chủ bị ngươi gài bẫy, tiện nhân kia cũng là ngươi sắp xếp, vậy tiện nhân kia là thanh mai trúc mã với ngươi?
Du Vân tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trên mặt hiển hiện vẻ điên cuồng:
- Không sai, ngươi nói rất đúng, nàng là thanh mai trúc mã với ta, mọi thứ đều do ta sắp đặt, sao hả?
Lâm Phàm gật đầu, sau đó hỏi:
- Thanh Oa, nàng ăn ở với ngươi có phải là lần đầu tiên?
Thanh Oa trong lòng rất khó chịu, tuy không biết chủ nhân hỏi vậy có ý gì nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng thế.
Lâm Phàm nói:
- Vậy ngươi không lỗ. Nói tới nói lui thì ngươi không phải bị đội nón xanh, là hắn bị mới đúng.
Thanh Oa nghệch mặt ra, không hiểu ý của hắn:
- Hả?
Du Vân cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, hoang mang.
Lâm Phàm nói tiếp:
- Người ta chủ động tặng thanh mai trúc mã cho ngươi, lần đầu tiên cũng bị ngươi cướp mất, ngươi nói xem cho người ta chút thứ tốt thì có gì quá đáng đâu, dù sao theo ngươi lâu như vậy, nên cho chút đồ tốt.
- A?
Thanh Oa kinh ngạc, cảm giác hình như có chút đạo lý
Lâm Phàm nói:
- Bởi vậy mới nói, coi như ngươi bị hại nhưng ngươi ăn ốc, hắn đổ vỏ. Ngươi hỏi tiện nhân kia có phải mỗi lần tên này đè ả thì trong mắt ả đều xem gian phu là ngươi không?
Thanh Sơn Nữ Đế không muốn chết, cũng không đợi Thanh Oa hỏi thăm đã khóc nói:
- Cửu Hoang, ta luôn xem hắn là ngươi, ta thật lòng với ngươi!
Du Vân không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, mắt đỏ như máu, tức giận nói:
- Ngươi đang nói cái gì? Ngươi có biết mình nói cái gì không?
Lâm Phàm xen lời:
- Nghe thấy chưa? Giờ đã rõ ràng rồi chứ, được ngươi ngày đêm chăm sóc huấn luyện, tiện nhân kia đã quen kích cỡ của ngươi, gian phu này chỉ là vật thay thế ngươi thôi. Xét cho cùng ngươi cắm sừng người ta, còn huấn luyện thanh mai trúc mã của người ta tốt như vậy, cho ngươi chơi nhiều năm như vậy, còn có cái gì không vừa lòng?
Thanh Oa lẩm bẩm:
- Mợ nó, đột nhiên cảm giác dễ chịu một chút.
Không hiểu sao nghe chủ nhân nói xong tâm hồn tổn thương của nó được chữa lành.
Ngẫm lại có chút đạo lý, đúng quá chứ, cho nó chơi miễn phí nhiều năm như vậy, cuối cùng tặng lại ít đồ không quá đáng chút nào.
Người vây xem sợ hãi thán phục.
Những lời này chui vào lỗ tai của nó thật là khó coi vô cùng.
Bọn họ đột nhiên phát hiện không phải Cửu Hoang bị cắm sừng mà là nó cắm sừng Phó Thần Chủ.
Phó Thần Chủ ác thật, đưa thanh mai trúc mã cho đối phương chơi lâu như vậy.
Theo như họ biết thì Nữ Đế hầu hạ Cửu Hoang hình như cũng cỡ ngàn năm, thời gian dài như vậy tính sơ một ngày một lần, một năm ba trăm sáu mươi lăm lần, mười năm là ba ngàn sáu trăm năm mươi lần, một trăm năm, một ngàn năm, trời ạ, là ba mươi sáu vạn năm ngàn lần.
Số lượng khổng lồ biết bao, ngẫm lại đã cảm giác khủng bố.
Mọi người cùng nhìn Du Vân, thấy tội nghiệp giùm y.
Khi có người nói ra kết quả tổng số lần, hiện trường một mảnh xôn xao.
Du Vân tức ói máu, điên cuồng rít gào:
- Giết ta, ngươi có gan thì giết ta đi, Cửu Hoang!
Thanh Oa ngẫm nghĩ, vết thương lòng đã vơi bớt nhiều.
Nghĩ thông suốt thì tốt hơn hết.
Thanh Oa đâm thêm một nhát:
- Thật ra ta một ngày làm ít nhất hai, ba lần.
Lâm Phàm định trừng trị Du Vân, nghe Thanh Oa nói câu này thì cao giọng bảo:
- Một ngày ít nhất ba lần thì phải tăng gấp ba, bị cắm sừng hơn một trăm vạn lần lên đầu gian phu, ngươi còn bất mãn gì nữa?
Du Vân mặt đỏ tới mang tai, lửa giận phực cháy lên mặt, càng nghĩ càng thấy lạ, không kìm được lại muốn phun máu.
Lần này phun hơi mạnh, ít nhất bắn cao trăm trượng, độ cao nhất của Chúa Tể đỉnh.
Đó là tập hợp tức giận và nhục nhã lại, bộc phát ra độ cao khiến người khiếp sợ.
Thanh Oa gật gù, tâm tình tốt đẹp nhiều hơn:
- Hơi có lý.
Tức giận giấu trong lòng như đã vỡ đê, không ngừng giảm bớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận