Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1134: Trẻ nhỏ dễ dạy, đập hắn một trận

Lâm Phàm phất tay:
- Đừng như vậy, Cốt Vương, để ở trong lòng là được rồi.
Cốt Vương hùa theo:
- Đúng đúng! Sao có thể dùng những tục ngữ như thế hình dung người điệu thấp như Lâm gia, đây là nhục nhã Lâm gia!
Ma Tổ nhìn hai người này, thật sự là tiện đến hết chỗ nói.
Lâm Phàm sẽ không rung động vì nghe nịnh, trong lòng hắn sáng như gương, biết hết ai nói thật, ai nói giả.
Thánh Địa Sơn nói đều là thật, nhưng hắn không chấp nhận.
Cốt Vương nói cũng đúng thật, nhưng hắn thản nhiên tiếp nhận, vì không có lời giả dối nào.
Càn Võ sắc mặt có chút khó coi, là một trong những người chấp chưởng Thánh Địa Sơn vậy mà bị phản bác ngay trước mặt mọi người thì tâm trạng kém cỏi là phải.
Lão đã buông xuống mặt mũi, khen ngợi đối phương, nhưng đối phương không thèm để bụng, không nể nang gì.
Lâm Phàm nhìn thẳng vào người của bốn thế lực lớn:
- Đừng nói nhảm với bản phong chủ nữa, ai còn nói nhảm là một đấm đánh nát. Bản phong chủ hỏi các ngươi đến đây là muốn làm cái gì?
Nữ Đế đã chết.
Một Chúa Tể Thanh Sơn Khâu vội nói:
- Lâm phong chủ, hiểu lầm rồi, chúng ta tới nơi này không phải vì chúng ta muốn như vậy mà do bị uy hiếp. Chúng ta trở về ngay đây!
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Chúa Tể này, trong ánh mắt sợ hãi của đối phương, hắn siết chặt năm ngón tay tung cú đấm đánh nát thân thể đối phương.
- Lão tử nói rồi, ai còn nói nhảm với lão tử sẽ đánh nát người đó. Hãy nói ra mục đích của các ngươi, để bản phong chủ xem có thể thỏa mãn các ngươi không.
Rào rào!
Giọt máu rơi ào ào, máu của Chúa Tể vàng óng, ẩn chứa lực lượng rất mạnh.
Đối với người bình thường thì những giọt máu này có tác dụng to lớn.
Giờ phút này, mọi người đều ngạc nhiên.
Từ khi nào cường giả Chúa Tể đỉnh như con kiến, nói bị đập nát liền bị người đập nát nhừ? Không có chút khe hở chống cự?
Ma Tổ hâm mộ nhìn Lâm Phàm, trong lòng có chút cảm xúc.
Gã là Ma Tổ nhưng không kiên cường được như tiểu tử này, rất kinh người.
Đông Dương Đế cười lớn:
- Đại ca lợi hại!
Trái tim của gã sắp nổ tung.
Kiếm lời, lời to.
Đông Dương Đế không ngờ thực lực của đại ca cường đại đến vậy, gã là tiểu đệ của đại ca thì về sau còn có ai dám khi dễ gã?
Dù không vì đồ vật của thương thiên thì đời này Đông Dương Đế quyết nhận đại ca này, ai cũng không thể ngăn cản gã.
Phật Ma tức giận quát:
- Lâm Phàm, ngươi quá càn rỡ!
Giết người trước mặt y, còn nói ra lời bá đạo như vậy, hoàn toàn không thèm để y vào mắt.
- Nói nhảm nhiều quá, đánh nát ngươi!
Lâm Phàm nói xong biến mất tại chỗ, lao thẳng vào Phật Ma, trông bộ dạng như muốn liều mạng.
Xôn xao!
Càn Võ không ngờ tiểu tử này nói được thì làm được.
Vốn tưởng Chúa Tể của Thanh Sơn Khâu bị đập nát là vì hắn thấy thực lực của đối phương yếu, định giết gà dọa khỉ, uy hiếp tứ phương.
Nhưng rồi Phật Ma mở miệng, hắn không chút do dự xông lên đánh.
Rất là . . .
Bùm!
Hai người phát sinh đại chiến, Lâm Phàm điên cuồng nhào vào Phật Ma.
Thực lực của hai người sàn sàn như nhau, nếu bắt buộc phải chỉ rõ khoảng cách thì Lâm Phàm kém hơn Phật Ma chút xíu, nhưng nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua.
Phật Ma tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi đang khiêu chiến nguyên thượng giới!
Lâm Phàm khinh thường nói:
- Khiêu chiến thì cứ khiêu, chẳng lẽ sợ các ngươi? Có ngon thì lên hết cho bản phong chủ, một tên lên thì đánh nát một tên, nhìn xem bản phong chủ có thể đánh các ngươi quỳ xuống xin tha được không!
Lửa giận đốt cháy Phật Ma, đời này y chưa từng thấy ai láo đến thế.
Ma Tổ nhìn mọi chuyện diễn ra, kinh thán:
- Lợi hại.
Cốt Vương nói:
- Ma gia, Lâm gia chắc chắn lợi hại rồi, chỉ riêng thực lực này chỉ cần một chốc là đánh một vạn người như ta.
Ma Tổ không muốn nói nhiều, Cốt Vương đã quen thói nịnh cường giả:
- Cốt Vương, ngươi đừng tự coi nhẹ mình như thế. Bây giờ tiểu tử này khí thế như hồng, tăng vọt đến mức nhất định, đã có hơi hướm vô địch, nếu không ai trấn áp thì sẽ thẳng tiến không lùi, không ai có thể ngăn cản được nữa.
Cốt Vương nói:
- Ma gia, dùng từ tự coi nhẹ mình lên người ta thì không đúng, ta mới cảm thấy Ma gia hơi tự coi nhẹ mình. Ma gia là Ma Tổ, dám đi Phật Ma Tháp, cũng có phong thái vô địch.
Ma Tổ lắc đầu:
- Ta kém xa, bốn thế lực lớn tụ hợp khiến ta cảm giác hơi khó giải quyết, tay chân bị gò bó. Tiểu tử này không nể mặt ai, một người chống lại bốn thế lực lớn, đây mới thật sự là phong thái vô địch.
Trong khi Lâm Phàm và Phật Ma đánh túi bụi thì hư không bỗng chấn động, một bàn tay lực lượng to lớn chộp về phía Du Vân hình như muốn đưa y đi.
Lâm Phàm đột nhiên quay đầu, hét lớn một tiếng:
- Chó chết! Muốn cướp người trước mặt bản phong chủ? Nằm mơ!
Lâm Phàm đánh lui Phật Ma, xông về phía bàn tay to.
Bùm!
Nắm đấm va chạm với bàn tay to phát ra chấn động kịch liệt, thiên địa đều bị xé rách tan tác.
Sâu trong hư không truyền đến tiếng rên khẽ:
- A?
Lâm Phàm cau mày, người bí ẩn này hơi bị mạnh, bàn tay lực lượng còn nguyên vẹn không sứt mẻ, hắn cứ nghĩ nó nên tan vỡ mới đúng.
Phật Ma quát lớn:
- Thần Chủ, đã tới rồi thì mau ra đây! Chẳng lẽ bốn thế lực lớn chúng ta bị một dân bản xứ vực ngoại giới đè đầu sao!?
Phật Ma không ngờ Thần Chủ Thần Đình đến, đây là niềm vui kinh người.
Thực lực của Thần Chủ ngang ngửa với y, đều là cảnh giới Chúa Tể nhất thế. Tuy vạn năm không gặp, nhưng chắc Thần Chủ không yếu đi bao nhiêu.
Giờ phút này.
Hư không vỡ ra khe hở, một con đường đế hoàng trải dài, một bóng người chậm rãi bước tới, thần uy vô biên tràn ngập bốn phía.
Thần Chủ bế quan không ra lúc này xuất hiện vì đến cứu Du Vân.
Dù đầu óc của Lâm Phàm xơ cứng nhưng hắn cũng cảm giác có chút vấn đề.
Thần Chủ mở miệng, giọng nói hùng hậu, không giận mà uy, người thường khó thể ngăn cản:
- Lâm phong chủ, Thần Đình không muốn đối địch với ngươi, xin hãy giao ra Phó Thần Chủ. Sau này Thần Đình sẽ nhận lỗi ngày hôm nay.
Du Vân chịu đủ tra tấn nhìn thấy người đến thì trong lòng dâng lên hy vọng.
Lâm Phàm liếc qua:
- Ngươi là ai? Ngươi đòi mang đi liền cho đi sao? Ngươi là cái thá gì?
Ma Tổ nghiêm túc hơn, lâu rồi gã không gặp Thần Chủ, lần gặp mặt trước đã qua lâu lắm rồi.
Lúc này hơi thở của Thần Chủ hơi khác với trước kia.
Thanh Oa cũng giống vậy, nó đã gặp Thần Chủ nhiều lần, khó đối phó, bây giờ gặp lại, nó đột nhiên phát hiện hơi thở trong người Thần Chủ hơi quen thuộc.
Thần Chủ nói:
- Ta là Thần Chủ Thần Đình, xin Lâm phong chủ cho chút mặt mũi.
Khuôn mặt uy nghiêm không chút dao động, hình như lời nói ra là mệnh lệnh.
Sáu Đại Vương có thể hoạt động đều đứng sau lưng Thần Chủ.
Lâm Phàm nói:
- Được chứ, quỳ xuống, dập đầu ba cái, hô một tiếng gia gia thì sẽ cho ngươi mang gian phu này rời đi.
Lời thốt ra khiến hiện trường lần nữa xôn xao.
Bá đạo.
Thần Chủ vừa kinh vừa giận, sắc mặt thay đổi ngay:
- Làm càn!
Lâm Phàm bất khuất quát:
- Làm càn! Tưởng chỉ có mình ngươi có giọng to hay sao? Hôm nay hoặc là ngươi đánh chết bản phong chủ, mang theo gian phu rời đi, nếu không thì bản phong chủ sẽ đập nát ngươi, để ngươi cùng gian phu bị giẫm trứng!
Phật Ma nhếch môi cười, trẻ nhỏ dễ dạy.
Chọc giận Thần Chủ chẳng khác nào khuyến khích gã cùng Phật Ma ra tay giết tiểu tử này.
Phật Ma đâm thọc:
- Thần Chủ, tiểu tử này rất cứng rắn, nếu không lấy ra chút thực lực sẽ khiến người cho rằng Phật Ma Tháp và Thần Đình chúng ta dễ ăn hiếp.
Có Thần Chủ ở đây, tâm tình của Phật Ma tốt hơn nhiều.
Chẳng lẽ hai người hợp sức vẫn không bắt được đối phương hay sao?
Không trông cậy vào Thánh Địa Sơn được rồi.
Thần Chủ lạnh lẽo nhìn Lâm Phàm, lửa giận trong lòng bị gợi dậy.
Gã vốn định giải quyết chuyện này trong hòa bình, nhưng xem tình huống bây giờ thì chuyện này không thể nào.
Thanh Oa bỗng kêu lên:
- Thì ra là thế! Thần Chủ, ngươi ăn vào vật cất chứa quý giá của ta, đan dược đẳng cấp vượt qua thần đan!
Thanh Oa nhìn về phía Du Vân:
- Ngươi hại ta là vì đan dược kia?
Thanh Oa vốn thấy lạ vì sao Thần Chủ phát ra hơi thở quen thuộc như vậy, thì ra bên trong trộn lẫn đan dược mà nó luyện chế, dù qua đã lâu nhưng vẫn tiết ra hơi thở.
Du Vân cười gằn:
- Ha ha ha! Không sai, Cửu Hoang, ngươi muốn đánh vỡ cảnh giới Chúa Tể nhất thế nên mới luyện chế ra viên đan dược đó, tiếc rằng không có phúc hưởng dụng!
Người xung quanh ngây người.
Hại Cửu Hoang thảm như vậy là vì một viên đan dược do Cửu Hoang luyện chế?
E rằng viên đan dược này không đơn giản.
Thanh Oa tức giận nói:
- Thật ra đan dược kia là hàng kém, chưa hoàn thành. Chết tiệt, không ngờ mọi chuyện là vì nó!
Thanh Oa là thần sư mạnh nhất thượng giới, thủ đoạn luyện chế đan dược cực kỳ cao. Thứ đại biểu thành tựu cao nhất của nó là luyện chế ra đan dược đánh vỡ cảnh giới Chúa Tể nhất thế, nhưng chỉ riêng vật liệu đã rất quý giá.
Dù là Thanh Oa cũng phải góp nhặt vô số năm nhưng vẫn không kiếm được đầy đủ, đành liên tục luyện chế, bổ sung từ từ.
Phật Ma đổi sắc mặt.
Cửu Hoang Thần Sư luyện chế đan dược thì đơn giản được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận