Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1135: Nam nhân không thể nói mình không được

Phật Ma nhìn chằm chằm Thần Chủ, xem ra gã đã lấy được viên đan dược đó.
Mọi chuyện hợp lý, Thần Chủ bế quan lâu như thế là vì luyện hóa viên đan dược kia.
Mặt Thần Chủ không biểu tình, không hề dao động, nhưng tim rớt cái bịch. Cửu Hoang nói đây là hàng kém chất lượng, nhưng sao gã không cảm nhận được gì? Gã bế quan đã lâu, luyện hóa đan dược giúp thực lực của gã tăng lên.
Thần Chủ thầm cười lạnh, Cửu Hoang Thần Sư muốn dùng lời nói dối làm tê liệt trái tim đau đớn vì đánh mất đan dược sao?
Du Vân cười to bảo:
- Ha ha ha! Cửu Hoang, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn đang tự an ủi mình? Nói cho ngươi biết, ngươi chẳng những mất người mình yêu nhất, đan dược mà ngươi cực khổ vất vả luyện chế ra cũng thành vật của người khác, cuộc đời ngươi thật thảm.
Thanh Oa lắc đầu nói:
- Sai rồi, tuy đan dược kia là kiệt tác cao nhất của ta nhưng nó chỉ là hàng kém, chưa hoàn thành. Ta quên nói, không thể nuốt vào đan dược kia, tuy sẽ tăng lên thực lực nhưng không thể đánh phá bình chướng Chúa Tể nhất thế, ngược lại khiến tu vi ngừng lại tại chỗ, suốt đời không thể tiến bộ.
- Vì lúc luyện chế viên đan dược này lý luận của ta là phá rồi lại lập, không phá thì không xây được, ổn cố cảnh giới Chúa Tể nhất thế, không có gì phá được. Nhưng sau này thiếu tài liệu, có suy nghĩ chưa thông nên tạm dừng lại, không luyện chế tiếp. Không ngờ, thật không ngờ có người nuốt nó vào.
Thanh Oa không biết nên nói cái gì.
Du Vân kinh ngạc kêu lên:
- Không thể nào! Ngươi nói với Vu Yên là đã luyện chế thành công đan dược kia!
Thanh Oa tội nghiệp nhìn Du Vân:
- Ngươi ngốc hả? Nam nhân đều sĩ diện, nhất là ở trước mặt nữ nhân, cố gắng dỗ dành, lừa dối, chẳng lẽ nói mình không làm được?
Lúc này đừng nói sắc mặt của Du Vân khác lạ, Thần Chủ giữ im lặng cũng mất bình tĩnh.
Gã đã ăn vào đan dược, trong thời gian bế quan đúng là tu vi của gã đã tăng lên, có cảm giác sẽ đột phá Thần Chủ nhưng mãi không vượt qua được.
Dùng đan dược rồi Thần Chủ vẫn không xuất quan, luôn dốc lòng tu luyện, có phát sinh chuyện quái dị.
Bế quan thời gian dài như vậy, trừ lúc ăn vào đan dược là đột phá tu vi ra, thời gian sau chẳng chút tiến bộ.
Nên nghe Cửu Hoang giải thích làm tim gã rớt cái bịch, không biết nói thật hay giả, xem xét tình huống đoạn thời gian bế quan thì có vẻ đúng thật.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Cốt Vương, kêu các ngươi tiếp tục giẫm lên mà sao ngừng rồi?
Hắn không để bụng mấy chuyện nhỏ này.
Rất nhanh, Du Vân tiếp tục kêu thảm thiết.
Thần Chủ nhìn Du Vân chịu hành hạ, còn là thủ đoạn ti tiện và tàn nhẫn nhất thì không kìm chế được nữa.
Thần Chủ gầm lên, xông vào Lâm Phàm:
- Phật Ma, cùng ta ra tay!
Thần Chủ khác với những người khác, hình như không thích chơi hiệu ứng.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Đến hay lắm, thích cậu nhóc chơi cứng như ngươi!
Trận đánh hôm nay khiến người vô cùng sung sướng, Lâm Phàm chỉ muốn nói rằng: Các vị ở đây đều là rác rưởi, không phục thì đánh bản phong chủ này.
Lâm Phàm hét to:
- Thần Chủ, nếm thử quả cầu thế giới của ta!
Lần đầu đánh nhau, hắn nên tặng quà gặp mặt.
Phật Ma định theo sau lưng Thần Chủ trực tiếp trấn áp Lâm Phàm, nhưng khi nghe được được bốn chữ ‘quả cầu thế giới’ thì sợ đến rụng trứng, quay đầu chạy về.
Thần Chủ nhìn qua đuôi mắt thấy Phật Ma rút lui thì rất khinh thường nói:
- Phế vật!
Nhưng cảnh tượng tiếp theo làm Thần Chủ ngây người, kinh kêu:
- Cái gì?
Chỉ thấy tiểu tử này triệu hồi ra thế giới trong người, sức mạnh mang tính hủy diệt sôi trào.
Phật Ma nhắc nhở:
- Thần Chủ, mau tránh ra, tiểu tử này rất khủng khiếp! Hắn muốn kích nổ thế giới trong người!
Đến tận bây giờ Phật Ma vẫn không hiểu sao đối phương làm được.
Mỗi người chỉ có một thế giới trong người, làm gì có vô cùng tận thế giới được.
Thần Chủ nghe Phật Ma nhắc nhở thì ngạc nhiên, phát hiện quả cầu thế giới đằng sau tiểu tử này đã nứt rạn, lực lượng khủng khiếp từ khe hở tuôn ra ngoài.
Định làm cái quái gì?
Bùm!
Thần Chủ mới thắc mắc thì quả cầu thế giới đã nổ.
Lực lượng kinh khủng trùng kích, bao trùm hết thảy.
Phật Ma lùi nhanh:
- Tiểu tử này có thể đánh đàng hoàng được không?
Dù vậy làn sóng mãnh liệt ập đến làm Phật Ma cảm giác thân thể chịu đựng áp lực rất lớn.
Kích nổ thế giới không phải nói đùa, nếu ở trung tâm vụ nổ thì muốn sống cũng khó khăn.
Phật Ma không giật mình như lần đầu, bình tĩnh rất nhiều, y đã gặp qua nhiều lần, thói quen rồi.
Tội cho Thần Chủ, chưa gặp cảnh này bao giờ, có lẽ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lòng Ma Tổ nặng trĩu, không hiểu ra sao:
- Tiểu tử này.
- Khụ khụ!
Từ dòng chảy ngược hư không vụ nổ phát ra tiếng ho sặc sụa.
Một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thần Chủ cách rất gần phạm vi quả cầu thế giới nổ, người rách như xơ mướp, khóe môi dính máu nhưng không đáng lo:
- Chết tiệt!
Bộ dạng này làm gã mất hết mặt mũi.
Vừa tới nơi này, còn chưa trấn áp tiểu tử kia đã gặp sỉ nhục như thế, không thể chịu đựng được.
Thần Chủ lạnh lùng nói:
- Khốn kiếp! Nhưng cũng tốt, tự nổ chết khỏi phải rơi vào tay ta, chịu đủ tra tấn.
Mái tóc dài xõa xuống có mùi khét, Thần Chủ luôn chú trọng hình tượng đang rất khó chịu.
Phật Ma nhắc khéo:
- Thần Chủ đừng khinh thường, hắn không chết.
Nếu là lúc trước Phật Ma sẽ nói tự nổ thế giới, chết tốt lắm, nhưng trải qua vài lần mới biết tiểu tử này có vấn đề.
Người khác tự nổ thế giới là đi bán muối luôn, nhưng tiểu tử này vẫn khỏe như vâm.
Thần Chủ không tin, cho rằng Phật Ma quá khoa trương:
- Cái gì? Phật Ma, ngươi đang nói giỡn với ta hả?
Phật Ma hỏi lại:
- Thần Chủ cho rằng ta đang đùa?
Thần Chủ nghiêm túc hơn, nhưng vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Không lâu sau.
Lâm Phàm chui ra từ khe đất phía xa:
- Tiếc rằng không nổ chết ngươi, nhưng cũng tốt, thực lực của ngươi không tệ, lợi hại hơn Phật Ma nhiều.
Đừng thắc mắc rằng hắn thích khe hở, chỉ vì không còn cách nào, không thể trần truồng xuất hiện trước mắt công chúng, rất ảnh hưởng hình tượng.
Lâm Phàm đã nhìn ra, thực lực của Thần Chủ lợi hại hơn Phật Ma nhiều, nhưng chênh lệch không quá lớn, không mạnh hơn bao nhiêu, chứ không thì tình huống vừa rồi đã chẳng xảy ra.
Phật Ma ra vẻ ‘thấy chưa, hắn thật sự không chết’.
Mặt Thần Chủ tràn đầy ngạc nhiên, dường như không ngờ tiểu tử này lành lặn xuất hiện.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng giật mình, hiện tại đánh một trận đã tay nào. Đừng căng thẳng, ngươi có thể yên tâm, bản phong chủ tuyệt đối sẽ không tự nổ thế giới, mới rồi hù xíu thôi, thuận tiện nhìn xem ngươi có đủ mạnh không.
Mắt Lâm Phàm bắn ra tia sáng khiến người rùng mình, hình như sắp xảy ra chuyện không tốt.
Thần Chủ biểu tình cực kỳ khó xem hỏi:
- Hù ta một chút? Nếu không đủ mạnh thì sao?
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Nếu không đủ mạnh thì . . . thôi, dù sao ngươi đã chết, không liên quan bản phong chủ.
Thần Chủ phực cháy lửa giận:
- Khốn nạn!
Phật Ma sẽ không khoanh tay ngồi đợi đối phương trướng lớn lợi thế, nếu không hợp sức với Thần Chủ trấn áp tiểu tử này thì có lẽ về sau không có cơ hội nữa.
- Đi chết đi!
Thoáng chốc Thần Chủ ra tay, Phật Ma theo sát phía sau.
Phật Ma cảnh giác đối phương, đề phòng đối phương tiếp tục kích nổ thế giới. Đến bây giờ y vẫn không hiểu đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì mà vẫn sống sót sau khi kích nổ thế giới.
Bùm!
Lâm Phàm và Thần Chủ va chạm, làm hắn bất ngờ là cái tên này đấu cứng với hắn, sức mạnh bùng nổ ngang không thua gì hắn.
Sắc mặt Càn Võ của Thánh Địa Sơn rất khó coi.
Thần Chủ từng giả trang làm người bình thường, che giấu tung tích đến Thánh Địa Sơn học công pháp.
Khi Thần Chủ bộc phát ra tiềm lực kinh người, Thánh Địa Sơn cho rằng gã là kỳ tài, hết sức bồi dưỡng, cung cấp công pháp tốt nhất. Không ngờ người này là Thần Chủ Thần Đình, đả kích lớn đến Thánh Địa Sơn.
Lúc ấy Thánh Địa Sơn giấu diếm chuyện này, nhưng thế hệ trước không ai không biết. Cường giả Thánh Địa Sơn chuyên dạy cho Thần Chủ khi biết mình nuôi kẻ vô ơn thì vô cùng xấu hổ, cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông, tâm ma bất ngờ bộc phát, bế tử quan, đã mấy vạn năm không bước ra cấm địa.
- Lợi hại!
Lâm Phàm phấn khởi, không ngờ tu vi ngạnh công của Thần Chủ đến trình độ này, khiến người thoải mái vô cùng.
Nhưng đối phương rõ ràng không phải chủ tu ngạnh công, trong người ẩn chứa lực lượng cường đại hơn.
Lâm Phàm siết chặt nắm tay đấm vào mặt Thần Chủ.
Mắt Thần Chủ bắn ra tia sáng vàng, tốc độ nhanh hơn Lâm Phàm nhiều.
Bốp!
Lâm Phàm gặp trọng kích rớt xuống dưới, té cái rầm xuống đất.
Rầm!
Lâm Phàm vọt lên từ mặt đất, chiến ý hừng hực xông vào Thần Chủ:
- Ha ha ha, lợi hại, thật lợi hại! Ngươi khiến người hưng phấn hơn Phật Ma nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận