Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1136: Mợ nó, mắc gì xé áo của ta

Phật Ma sắc mặt hơi khó coi.
Nói thế là sao?
Ý là y không bằng Thần Chủ sao?
Đáng ghét, dù là ai thì không cách nào chấp nhận việc bị người coi thường.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phật Ma mạnh mẽ xông lên.
Lâm Phàm lấy một địch hai, đánh túi bụi với hai vị Chúa Tể nhất thế.
Hư không chẳng thể hạn chế hành vi của bọn họ, thậm chí không giữ được mình, hư không bị lực lượng cuồng bạo oanh kích nổ liên tục.
Dòng chảy ngược hư không có tính hủy diệt càn quét xung quanh, chặn đường đi của mọi người.
Cốt Vương kinh thán hỏi:
- Ma gia, chuyện này quá đáng sợ, Chúa Tể nhất thế thật sự cường đại đến thế sao?
Cốt Vương bị dao động chiến đấu của ba người làm sợ ngây người.
Ma Tổ nghiêm túc bảo:
- Không ngờ Thần Chủ che giấu sâu như vậy, thực lực đã mạnh hơn ta và Phật Ma.
Cốt Vương giật nảy mình, khó tin kêu lên:
- A? Ma gia nói đùa sao? Tên này mà mạnh hơn Ma gia và Phật Ma?
Cốt Vương quan sát kỹ Thần Chủ đánh với Lâm gia, không nhìn ra người này là cao thủ.
Phật Ma trấn áp Cốt Vương, nhốt trong nhà tù ngầm, gã cảm thấy thực lực của Phật Ma đã rất mạnh. Nhưng Ma gia nói Thần Chủ mạnh hơn mình và Phật Ma.
Cái này . . .
Ma Tổ nhìn tình hình chiến đấu trên trời:
- Cũng mạnh đấy, nhưng may mà chênh lệch không quá lớn, mạnh hơn xíu thôi. Có lẽ đan dược của Cửu Hoang thật sự có ích cho hắn.
Thanh Oa đau lòng, không hữu dụng sao được, đây là đan dược do nó luyện chế, còn là đan dược quý giá nhất.
Vào thời kỳ đỉnh cao, nó luyện chế ra thần đan số một thế gian, tuy chỉ là hàng kém chất lượng, chưa hoàn thành nhưng diệu dụng vượt sức tưởng tượng.
Lúc này tình hình chiến đấu trong hư không đã đến mức độ gay cấn.
Lâm Phàm máu me khắp người, đa số do Thần Chủ gây ra.
Thủ đoạn của Phật Ma cũng không yếu.
Lâm Phàm không hề né tránh, trong đầu chỉ có suy nghĩ là đánh người. Phật Ma ném chiêu thức hiệu ứng thỏa thích, chẳng cần động não, có chiêu thức gì cứ ném hết ra ngoài, dù sao tiểu tử này đều nhận hết.
Nếu gặp kẻ địch giống như tiểu tử này thì dễ đánh rồi.
Phụt!
Vật lộn giữa Lâm Phàm và Thần Chủ có biến đổi kinh người.
Thần Chủ một đấm đánh xuyên qua ngực Lâm Phàm, hắn bắt lấy cơ hội đấm vào đầu gã.
Âm thanh trầm đục kinh người.
Bùm!
Hai người nháy mắt tách ra.
- Lợi hại, thoải mái vô cùng!
Lâm Phàm cúi đầu nhìn lồng ngực nát, máu chảy ồ ạt. Thần Chủ siêu mạnh, thú vị hơn Phật Ma nhiều.
Phật Ma bắt lấy cơ hội rống to:
- Tiểu tử, nhận lấy cái chết!
Chữ Vạn trước ngực lơ lửng bay ra, tỏa ánh sáng kinh người hóa thành phật kiếm chém nhanh vào Lâm Phàm, tốc độ siêu nhanh đến nơi trong tích tắc.
Lâm Phàm vươn tay chộp phật kiếm:
- Hừ, nhà ngươi thật hèn, chỉ có thể ở bên cạnh đánh lén!
Phật Ma rất tức giận, nhưng giờ không phải lúc đấu võ mồm với Lâm Phàm.
Mắt Phật Ma bắn ra tia sáng lạnh, khoảnh khắc Lâm Phàm chộp phật kiếm thì y rống to, phật kiếm hóa thành vô số phạn văn dọc theo cánh tay lan tràn toàn thân Lâm Phàm.
- Khốn Thiên!
Toàn thân Lâm Phàm dày đặc phạn văn, bị bao kín.
Phật Ma cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, giờ thì ngươi còn cách gì nữa? Ngươi sẽ chịu đủ tra tấn trong Khốn Thiên Phật Ấn của ta, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng khó khăn, cuối cùng vẫn là ta trấn áp ngươi!
Phật Ma vẫn chưa học được bài học từ thất bại lần trước, luôn muốn phong ấn.
Bỗng xảy ra chuyện khiến Phật Ma không ngờ tới.
Phạn văn dày đặc trên người Lâm Phàm dường như gặp phải thứ gì đáng sợ, chúng nó không ngừng rút đi, trở lại hình dáng ban đầu, cuối cùng ngưng tụ thành một chữ Vạn.
Phật Ma trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm:
- Cái gì?
Chuyện gì vậy? Sao lại thế này?
Lâm Phàm một tay chộp chữ Vạn nuốt vào bụng:
- Phật Ma, hình như thứ này của ngươi vô dụng. Tịch thu luôn, xem như cho ngươi một bài học.
Lâm Phàm nói xong lại lao vào Thần Chủ.
Khóe môi Thần Chủ dính máu nhưng không nghiêm trọng, cách chiến đấu của tiểu tử này quá hố người, hoàn toàn là liều mạng với gã.
Phật Ma tức giận quát:
- Không thể nào! Khốn kiếp, trả đồ của ta lại đây!
Phật Ma liên lạc với chữ Vạn nhưng không được đáp lại, dường như đã bị ngăn cách.
Lâm Phàm không để ý Phật Ma, hiện tại mục tiêu của hắn là Thần Chủ, mục đích rất đơn giản, đánh phục đối phương.
Lâm Phàm quát, cơ tay phình to đấm vào Thần Chủ:
- Thần Chủ, đến đây, đừng do dự, đánh bản phong chủ nào!
Thần Chủ nghiêm túc hơn:
- Cái tên chết tiệt!
Gã không hiểu vì sao từ đầu tới đuôi tiểu tử này luôn nhằm vào gã?
Phật Ma cũng ra tay nhưng tại sao đối phương chỉ chọn tấn công gã?
Hai người tiếp tục giao đấu, Phật Ma chìm trong đau đớn mất chí bảo, càng hận Lâm Phàm thấu xương, nhiều lần tung ra thủ đoạn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Chốc lát sau.
Lâm Phàm đấm vào bụng Thần Chủ, tuy không có trận thế kinh người gì nhưng ai đều biết lực lượng của cú đấm này siêu khủng bố.
- Ha ha, Thần Chủ, không tệ lắm, hơi thú vị.
Lâm Phàm đang nói thì Thần Chủ đánh trả, đè hắn xuống đất.
Lâm Phàm không mở ra buff viễn cổ nên đánh không đã tay.
Đất Quỷ tộc đã tan vỡ, sau cuộc chiến của cường giả thì thành mảnh đất hoang, vạn vật không sinh.
Mặt đất vỡ vụn không thành hình, dung nham đỏ rực phun trào lấp kín khe hở.
Rầm!
Lâm Phàm vọt lên từ mặt đất, mục tiêu rõ ràng, đó là đại chiến đến cuối cùng với Thần Chủ.
Phật Ma vẫn đang rít gào:
- Tiểu tử, trả đồ lại cho ta!
Phật Ma hoàn toàn tức giận, điên hơn nữa là tiểu tử này hoàn toàn coi nhẹ y, không thèm đáp lại một câu.
Từ khi nào cường giả đỉnh cao của Phật Ma Tháp bị người coi khinh như vậy?
Để ý ta đi, nói với ta mấy câu.
Phật Ma rất muốn đè Lâm Phàm xuống đất đánh nhừ tử, nhưng y không dám gần sát hắn.
Y bị thế giới nổ tạo thành bóng ma, tiểu tử này hứa sẽ không kích nổ nữa nhưng y không tin tưởng.
Mặt Thần Chủ lạnh tanh, vừa đánh với Lâm Phàm vừa nói:
- Tiểu tử, ngươi rất mạnh, ta không muốn đấu với ngươi, chỉ cần để ta mang đi Phó Thần Chủ Thần Đình của ta là được, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông.
Lâm Phàm ngưng tụ lực lượng mạnh nhất, không ngừng oanh kích Thần Chủ:
- Ha ha ha! Muốn mang đi thì xem bản lĩnh của ngươi, dù ngươi không phạm bản phong chủ thì bản phong chủ vẫn muốn phạm ngươi!
Thần Chủ tức giận quát:
- Khốn nạn!
Cho tới bây giờ gã chưa từng thấy ai không nể mặt đến mức này, cũng từng có một người nhưng đã gặp kết cuộc gì? Nhìn con ếch ngu xuẩn là biết.
- Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách? Ép ta giết ngươi?
Lâm Phàm hét to:
- Đừng nói nhảm, người chết cuối cùng sẽ là ngươi! Đang chiến đấu thì lo tập trung đánh đi, khiến bản phong chủ vui sẽ có chỗ tốt cho ngươi!
Buff viễn cổ mở ra, Lâm Phàm không lùi lại nữa, huyết khí thiêu đốt, lực lượng mạnh mẽ hơn lúc trước.
Giữa Lâm Phàm và Thần Chủ có khoảng cách nhưng còn trong vòng chấp nhận được, nhất là chiến đấu bất chấp sống chết kiểu này cho hắn không chút kiêng kỵ bộc phát.
Thần Chủ thét dài:
- Ngươi đang ép ta! Tốt, hôm nay không giết ngươi thề không làm người!
Tóc đen bỗng dài ra, hư không chấn động như bị cự thú xé rách, lộ ra vực sâu hư không hắc ám đen nhánh.
Vô số pháp tắc bao trùm hư không, ánh sáng lấp lánh nhấp nháy, càng có vô số cột sáng trùm xuống.
Thần Chủ chủ động lùi lại, người phát ra uy thế kinh khủng liên kết với pháp tắc dày đặc hư không.
Nó không phải lực lượng của Chúa Tể, viễn cổ dài dòng, giống như từ thời đại nào đó xuyên qua bầu trời đến đây.
Ma Tổ giật mình kêu lên:
- Nguy rồi, lui! Mảnh khu vực này sắp tan biến!
Gã mang theo đám người bỏ chạy.
Cốt Vương mở miệng hỏi:
- Ma gia, còn đường hầm thì sao?
- Không sao, đường hầm không tồn tại trong mảnh thiên địa này nên không sao. Nếu các ngươi không chạy sẽ bị dính trúng, với tu vi của các ngươi không thể chống chọi được!
Trong khi Ma Tổ nói chuyện thì từng chồng uy áp đè xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận