Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1137: Mợ nó, mắc gì xé áo của ta (2)

Pháp tắc đầy trời đan vào nhau ngưng tụ sức mạnh cực kỳ khủng bố trên đỉnh đầu Thần Chủ.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn:
- Chết tiệt, quá đáng hết sức, đang đánh vui vẻ mà cuối cùng vẫn muốn thi triển hiệu ứng?
Lâm Phàm cực kỳ bất mãn với thứ này, nếu người thượng giới đều tu luyện ngạnh công thì tốt biết bao, khi đánh nhau sẽ rất thoải mái.
Thanh Oa ngồi trên đầu Cốt Vương ngoái lại nhìn, buồn bã nói:
- Không ngờ viên đan dược kia đưa hắn lên đến trình độ này, may mắn không luyện chế thành công, nếu không thì hắn thật sự sẽ đột phá, chúng ta đều phải chết.
Cốt Vương hỏi:
- Cửu Hoang gia, bao giờ sẽ luyện chế thêm một viên đan dược giống vậy?
Nghe nói Thanh Oa có thể luyện chế ra đan dược hung mãnh như vậy làm Cốt Vương rất hưng phấn.
Thanh Oa vỗ đầu to của Cốt Vương:
- Ngươi rất khá, đợi khi nào rảnh, ngươi cung cấp vật liệu, ta sẽ luyện chế viên đan dược tốt cho ngươi, để ngươi đến Chúa Tể nhất thế cảnh.
Đối phương bợ đít rất bùi tai, Thanh Oa ít khi có cảm giác này, từ khi biến thành ếch thì không ai tâng bốc nó nữa, nên nó đặc biệt quý trọng người trước mắt đã nịnh hót nó.
Cốt Vương mừng rỡ, nhưng vẫn làm bộ nói:
- Cửu Hoang gia nói gì kỳ, sao có thể để người vất vả vậy được.
Cách đó không xa, Tứ Dục Chi Chủ túm Du Vân lao nhanh đi, chạy một lúc hình như chưa hết hứng, đấm vào trứng của Du Vân.
Tiếng gào thét chưa từng ngừng lại.
Ánh sáng bao phủ Thần Chủ, thần thánh mà không thể xâm phạm, giơ tay nhấc chân đều có uy thế to lớn.
Mắt của Thần Chủ không còn màu cũ mà rực cháy lửa vàng đốt trời, bắn ra tia sáng nóng bỏng khiến người sợ hãi.
Thần Chủ miệt thị nhìn Lâm Phàm đứng bên dưới, môi mấp máy:
- Đi chết đi!
Ầm ầm!
Pháp tắc bộc phát ra ánh sáng lộng lẫy đến cực hạn.
Thần Chủ không hoạt động gì lớn, đơn giản bàn tay đè xuống, sông sao xoay tròn bao trùm thiên địa đè xuống Lâm Phàm.
Phật Ma đã lùi lại ngay khi Thần Chủ sắp thi triển chiêu lớn:
- Sao có thể mạnh đến vậy?
Phật Ma chẳng còn dáng vẻ vô địch lúc trước, luôn giữ kẻ cẩn trọng, đây là vì bị nổ thế giới ám ảnh tâm lý.
Lâm Phàm không né tránh, ngạo nghễ vô cùng, mái tóc đen bay theo gió.
Hắn lao lên vòng xoáy sông sao giáng xuống, vươn hai tay đỡ.
- Thần Chủ, ngươi làm bản phong chủ quá thất vọng, vật lộn cơ thể không tốt sao? Hay ngươi không cảm giác được vui vẻ? Ngươi như vậy thì mãi mãi không thể đại thành ngạnh công. Mợ nó, cái thứ gì, sao còn xé quần áo?
Lâm Phàm chống đỡ sông sao, lực xoắn bên trong kéo rách quần áo của hắn.
Hình ảnh cuối cùng là hắn ngoáy mông trắng bự, hai tay chống sông sao.
Ma Tổ rời chiến trường, bởi vì thực lực mạnh nhất nên gã không vội vã chạy trốn. Gã xoe tròn mắt như đã nhìn lầm, nhưng xem kỹ thì đúng là không lầm.
- Ha ha ha! Lợi hại, tiểu tử này trần truồng, đúng là chuyện lạ nhất trần đời!
May mắn người xung quanh đều bận rộn chạy trốn, tự nhiên không chú ý tình huống bên Lâm Phàm.
- Cảm giác lạnh lẽo không được tốt lắm.
Lâm Phàm chống đỡ sông sao, cảm giác hơi miễn cưỡng, lực lượng rất mạnh, nếu không phải mở ra buff viễn cổ thì e rằng hắn bị trấn áp thật.
Thần Chủ mở miệng nói, bắn ra ánh sáng càng chói mắt:
- Ngươi đã không có đường quay đầu, sau khi chọc giận ta thì số phận của ngươi đã định sẵn.
Sông sao như dã thú viễn cổ há to mồm máu muốn nuốt trọn Lâm Phàm.
Hai tay Lâm Phàm có dấu hiệu đứt gãy, ngay lúc vừa rồi, lực lượng khủng bố hơn bộc phát từ sông sao.
Lâm Phàm quát lớn:
- Nói vớ vẩn cái gì, bản phong chủ không nghe hiểu!
Một người khổng lồ vượt ngang thiên địa hiện ra sau lưng hắn, một chưởng vỗ vào sông sao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sông sao chấn động, bị đôi tay to oanh kích, so đấu về lực lượng.
Lâm Phàm không lùi bước, hắn muốn dùng lực lượng chặn đứng sông sao.
Thần Chủ ngây người:
- A?
Gã không ngờ tiểu tử này khó giải quyết như thế, chỉ khi đánh nhau thật mới biết thực lực của tiểu tử này rốt cuộc cường đại đến mức nào.
Phật Ma không khó chơi bằng hắn.
Phương xa bỗng có luồng sáng kim ám bắn nhanh vào lưng Lâm Phàm.
Phập!
Máu thịt bầy nhầy, luồng sáng kim ám còn đâm xuyên người Lâm Phàm.
Phương xa tít, Phật Ma nhếch mép lộ ra nụ cười âm trầm:
- Ha ha ha!
Y chờ lúc này lâu rồi, thấy tiểu tử kia bị đâm thủng làm tâm trạng của y siêu hưng phấn.
Mái tóc dài bay rối, Lâm Phàm quyết ăn thua đủ với Thần Chủ:
- Thần Chủ, đến đây! Bản phong chủ sợ ngươi chắc?
Phật Ma ở phương xa hơi xanh mặt.
Là sao?
Xem y như vô hình phải không?
Tại sao không ngoái đầu lại nhìn y, quăng một câu: Ngươi thật hèn hạ.
Sau đó y sẽ nói:
- Chiến đấu thì không hèn hạ, chỉ có kết quả.
Khiến Phật Ma tức giận là tiểu tử này không thèm nhìn y cái nào, đã bao giờ y bị người coi khinh đến mức này?
Phật Ma cười to hỏi:
- Sao rồi tiểu tử? Đau không? Ngươi đừng quên bản tôn còn đây, sao ngươi đấu với chúng ta nổi.
Một chiêu thành công khiến tâm tình của y khác biệt.
Thần Chủ vận dụng chiêu lớn muốn tiêu diệt tiểu tử này nhưng vẫn bị hắn gắng gượng chặn lại, tuy nhiên chỉ đến thế là cùng.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Thần Chủ, cái gọi là chiêu thức của ngươi chỉ có bấy nhiêu sao? Còn không bằng vật lộn.
Phương xa, Phật Ma sắc mặt càng đen hơn, đen đến mức tím bầm, siết chặt nắm tay, mắt tóe lửa.
Quá đáng, có thể nhìn y một chút không? Quyết tâm xem y là vô tình thật sự?
Thần Chủ tức giận nói:
- Tiểu tử, đừng càn rỡ, hiện tại mới bắt đầu thôi! Chết đi!
Sông sao nổ, lực lượng khủng bố bộc phát ra xé rách thiên địa. Mảnh thiên địa này cực kỳ không ổn định, thậm chí lan tràn nhiều tia sét màu đen.
Bùm!
Thiên địa xám xịt, mọi thứ trở về trạng thái hư vô.
Những người lúc trước rời xa chỗ này khi trông thấy uy thế đó thì ngẩn ngơ.
Bọn họ nghĩ điều này quá khủng bố.
Nếu mới rồi họ không chạy trốn sẽ bị kẹt trong phạm vi vụ nổ, có lẽ không thừa cặn bã.
Phật Ma rất đau khổ, cảm giác bị phớt lờ siêu khó chịu.
Thần Chủ hơi thở gấp, gã phải công nhận tiểu tử này rất mạnh, rất khó giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn chết ở trong tay gã.
Phật Ma nói:
- Có lẽ hắn còn chưa chết.
Thần Chủ kinh ngạc nói:
- A? không thể nào!
Thần Chủ không ngờ Phật Ma sẽ nói có lẽ tiểu tử kia chưa chết.
Không thể nào, uy thế như vậy trút xuống thì tuyệt đối không sống nổi.
Nhưng địa vị thân phận của Phật Ma ngang ngửa gã, sẽ không bỗng dưng nói bậy bạ, chắc có nguyên nhân gì đó khiến y kiêng kỵ.
Thần niệm quét qua xung quanh khu vực, gã không cảm giác hơi thở của tiểu tử, chết hẳn rồi, không sống sót được.
Một bóng người bước ra từ cái khe:
- Thần Chủ, ngươi thú vị lắm.
Lâm Phàm mặc quần áo tử tế, lông tóc còn nguyên, dường như trận chiến vừa rồi không gây tổn thương gì cho hắn.
Phật Ma lắc đầu, nhìn chằm chằm.
Rõ ràng đã xuyên thủng người tiểu tử này nhưng sao hắn vẫn lành lặn?
Không thể nào, có vấn đề, chắc chắn có gì đó.
Đám người chạy ra xa nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện thì giật nảy mình.
Quá kiên cường, vẫn sống đến bây giờ.
Thần Chủ mặt biến sắc, không phải giật mình vì sự xuất hiện của Lâm Phàm mà vì cấm chế Thần Đình bị người đụng chạm.
- Nguy rồi!
Lâm Phàm chưa kịp cùng Thần Chủ giằng co tiếp thì gã đã ẩn vào thời không vô tận, biến mất tăm.
Có người đang xét nhà.
Phật Ma vốn định cùng Thần Chủ tiếp tục hợp sức đối kháng Lâm Phàm thấy vậy thì ngây ra, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào vị trí Thần Chủ biến mất.
Chuyện gì đây?
Khi không bỏ chạy là sao?
- A?
Lâm Phàm đang định quát nạt vài câu với Thần Chủ nhưng chớp mắt không thấy người đâu.
Phật Ma phản ứng lại, Thần Chủ đã chuồn đi thì y còn ở lại làm gì?
Phật Ma hét to một tiếng, mang theo tám Đại Tôn rời đi:
- Đi!
Lâm Phàm thấy Phật Ma cũng muốn đi thì đâu chịu bỏ qua:
- Muốn đi? Đã hỏi qua bản phong chủ chưa?
Thần Chủ chuồn đi quá nhanh, hắn không kịp phản ứng. Phật Ma cũng muốn chạy mất ngay trước mặt hắn, sao được chứ? Nói gì cũng phải đánh một trận tưng bừng đã.
Giọng Ma Tổ truyền đến:
- Tiểu tử, đợi đã!
Phật Ma nhìn thoáng qua Lâm Phàm, dứt khoát rời đi không quay đầu lại.
Lâm Phàm hỏi:
- Chuyện gì vậy Ma Tổ? Sao thả hắn đi? Một mình bản phong chủ dư sức đập nát hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận