Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1138: Quê nhà bị xốc

Ma Tổ cũng không biết nên nói cái gì.
Bá đạo, vẫn bá đạo như vậy.
Thực lực của tiểu tử này vượt sức tưởng tượng.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử, hắn ở lại thì sao? Chỉ có chiến đấu không ngừng nghỉ, giờ mục đích của chúng ta đã hoàn thành rồi, uy hiếp bốn thế lực lớn, sau này bọn họ muốn chọc chúng ta sẽ phải đắn đo kỹ.
Lâm Phàm bất mãn:
- Uy hiếp có ích lợi gì? Bản phong chủ muốn đánh tơi bời bọn họ, đánh một trận tốt hơn các cách khác.
Ma Tổ không muốn nói chuyện.
Tiểu tử này quá tự tin, xem tình huống vừa rồi rất khó trấn áp nhóm Phật Ma.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ài, làm hỏng việc. Ma Tổ, ngươi quá nhát.
Hắn nhìn về phía Thanh Sơn Khâu, dục vọng trong lòng chưa tan biến, dứt khoát lao tới chỗ Thanh Sơn Khâu.
Rất nhanh.
- A! Cứu mạng!
- Chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng!!!
Lâm Phàm bắt lấy các Chúa Tể bên Thanh Sơn Khâu, đánh một trận nhừ tử, tiếng la hét liên hồi vô cùng thê thảm.
Có người phun máu không ngừng, mặc cho đối phương đánh.
Không phải bọn họ không muốn đánh trả mà vì cảnh tượng vừa rồi đã hù sợ bọn họ.
Nữ Đế chết rồi.
Bọn họ mất trụ cột không biết nên làm gì.
- Thần sư cứu mạng, chúng ta không phải thật lòng phản bội ngài!
Vào lúc này bọn họ tự nhiên nhớ đến Thanh Oa.
Thanh Oa là chủ nhân cũ của Thanh Sơn Khâu, chủ nhân soán vị đã chết thì đương nhiên phải tìm kiếm chủ nhân cũ che chở.
Nhưng Thanh Oa được Cốt Vương tâng bốc đã bay lên mây, đâu quan tâm thứ khác.
Người Thánh Địa Sơn cau mày, nhìn người Thanh Sơn Khâu bị đánh thê thảm, bọn họ suy nghĩ có khi nào sẽ đến lượt mình không?
Bây giờ kinh hoàng nhất là Du Vân.
Nhìn thấy Thần Chủ vứt bỏ mình, dứt khoát rời đi, Du Vân thê lương rít gào:
- Đừng! Cứu nhi! Phụ thân cứu nhi với!!!
Thanh Oa đột nhiên nhìn chằm chằm vào Du Vân, không ngờ tên này là nhi tử của Thần Chủ, đúng là chuyện lạ.
Không đúng, nó chưa từng nghe Thần Chủ hợp thể với ai.
Lâm Phàm đánh xong tất cả người Thanh Sơn Khâu, tâm tình rất vui thích, cũng lục soát sạch người của họ, gom hết tài phú vào túi.
Phát tài làm giàu bằng cách ăn cướp là thoải mái nhất.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của hắn, nói sao thì hắn là người làm ăn.
Càn Võ Thánh Địa Sơn thấy đám Chúa Tể Thanh Sơn Khâu bị đánh đến ám ảnh tâm lý, khẽ thở dài:
- Đi thôi.
Các Chúa Tể Thánh Địa Sơn nghe câu này thì thở phào nhẹ nhõm.
Rời đi là tốt nhất, đánh nhau với tên khủng bố kia thì họ có mấy cái mạng để chơi với đối phương?
Từ khi nào dân bản xứ vực ngoại giới đáng sợ đến thế?
Thật không dám tưởng tượng.
- Chờ một chút, ai bảo các ngươi đi?
Lâm Phàm mới trừng trị Thanh Sơn Khâu xong, thấy Thánh Địa Sơn muốn đi thì không cho phép. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
Nhóm Phật Ma đi được là vì hắn bị Ma Tổ níu chân, chờ xong xuôi mọi việc, đừng nói Phật Ma chủ động tìm tới, hắn sẽ tự mình tìm tới cửa.
Thần Chủ cũng vậy, không chạy thoát được.
Hiểu thấu thực lực của đối phương rồi thì sợ gì nữa.
Chỉ có một chữ.
Đánh!
Càn Võ hỏi:
- Lâm phong chủ muốn sao?
Trong lòng phực cháy lửa giận nhưng lão không dám lộ ra ngoài mặt.
Làm một trong những người quản lý Thánh Địa Sơn, Càn Võ có quyền cao chức trọng, thực lực mạnh mẽ, nhưng lão không cho rằng mình lợi hại hơn Phật Ma, Thần Chủ.
- Đánh ngươi.
Dứt lời, Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Càn Võ, đấm vào khuôn mặt già của đối phương.
Rầm!
Càn Võ nặng nề va chạm mặt đất, bị đánh rụng mấy cái răng.
Người Thánh Địa Sơn xoe tròn mắt. Chuyện gì vậy? Nói đánh liền đánh? Đừng quá đáng vậy được không?
- Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Nếu không phải thực lực của bản phong chủ đủ mạnh, rất có thể người hôm nay bị đánh quỳ xuống đất là bản phong chủ. Tiếc rằng bản phong chủ luôn rất mạnh, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm nói hơi kiêu ngạo, cũng rất ngông cuồng.
Càn Võ nhịn đau gượng dậy:
- Ngươi đừng quá đáng!
Lâm Phàm cười nói:
- Quá đáng? Bản phong chủ quá đáng vậy đấy, ngươi làm gì được? Nói cho các ngươi biết, hôm nay không ai trong các ngươi đi được!
Càn Võ tức điên:
- Ngươi . . .!
Tiểu tử này rất đáng ghét, có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là kỳ tích, sao không ai chơi chết hắn luôn đi.
Mới rồi giao đấu, không đúng, lão bị đánh, lão cảm giác lực lượng của đối phương rất mạnh, không đối kháng lại được.
Các Chúa Tể Thánh Địa Sơn thấy Càn Võ bị đánh thì giận mà không dám nói gì.
Không thấy được Càn Võ dù ăn đòn cũng chỉ dám mắng bằng miệng, kêu đối phương đừng quá đáng chứ không dám chửi nặng tiếng nào sao?
Tu luyện ngạnh công là phải thẳng tiến không lùi, không sợ hãi.
Người khác trấn áp thì mình vẫn cứng xương, bất khuất không sợ, đấu tới cùng với đối phương.
Hết cách, người ta cũng tu luyện ngạnh công, ai quan tâm xương cứng của ngươi, không phục thì một cước đạp nát, bảo đảm không nói nhảm câu nào.
Càn Võ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, theo ta thấy hình như ngươi tu luyện công pháp có cùng nguồn gốc với Thánh Địa Sơn đúng không?
Lâm Phàm đang định tiếp tục đánh đối phương no đòn, nghe câu này thì khựng lại, hình như đúng thật.
Công pháp thăng cấp của hắn đều là của Thánh Địa Sơn, trong trữ vật giới chỉ còn nhiều món chưa kịp tu luyện, đúng là có sâu xa.
Hắn còn đánh tơi bời người giữ công pháp Hán Tôn.
Thôi vậy, ai kêu hắn là người thân thiện nhất cõi đời, biết tri ân báo đáp, thôi thì nương tay, không đánh quá ác vậy.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Ngươi nói không sai, Thánh Địa Sơn có chút liên quan với bản phong chủ, các ngươi là người của Thánh Địa Sơn thì bản phong chủ tự nhiên sẽ không chém giết các ngươi. Yên tâm, bản phong chủ sẽ nhẹ tay, không đập nát các ngươi.
Trên đời này khó trả nhất là ân tình.
Càn Võ vốn cho rằng đối phương sẽ thu tay lại, nhưng nghe lời này thì ngây ra. Nói gì vậy? Tóm lại vẫn muốn đánh lão?
- Ngươi . . .
Càn Võ chưa kịp nói gì đã cảm giác mặt đau nhói.
Rầm!
Thân thể Càn Võ như vòng lửa xoay tít rồi đập mạnh xuống đất.
Người thường thấy thủ lĩnh nhà mình bị người đánh, họ là tiểu nhân vật đương nhiên không sợ cường quyền, liều mạng với đối phương, bảo vệ uy danh của Thánh Địa Sơn.
Nhưng từ khi thấy cách chiến đấu của đối phương thì bọn họ vứt bỏ ý nghĩ này.
Người ta dám khiêu khích cả Thần Chủ thì sợ gì ai, đừng đùa, ráng nhịn đi.
Cốt Vương cảm thán, rất hâm mộ:
- Ghê gớm, quá ghê gớm, Lâm gia đúng là thần tượng trong lòng của lớp chúng ta. Vốn tưởng trở thành cường giả Chúa Tể đỉnh là có thể vô pháp vô thiên, nhưng ai ngờ đó là đi vào cấp độ nguy hiểm hơn, nếu có thể bá đạo như Lâm gia thì tốt biết mấy.
Thanh Oa ngồi xổm trên đầu to của Cốt Vương, cười xấu xa nói:
- Muốn bá đạo giống vậy hả? Dễ thôi, chờ khi nào ta rảnh sẽ cho ngươi tăng lên thực lực.
Cốt Vương giật nảy mình:
- A? Cửu Hoang gia, ta biết đền đáp ơn tái tạo của ngài như thế nào đây?
Thanh Oa được tâng bốc rất dễ chịu, bình tĩnh phất tay như đang nói: Không sao, việc rất nhỏ.
Ma Tổ thở dài, mặc kệ Cốt Vương nịnh ai, gã không biết nên nói cái gì với tiểu tử Lâm Phàm.
Hắn làm như vậy là phá vỡ bốn thế lực lớn hình thành vòng kiểm soát từ lâu, rất kinh người.
Phương xa vọng lại giọng nói:
- Dừng tay!
Thần Vũ Đế vội vàng mà đến, khi thấy Càn Võ bị người đánh tơi bời thì hưng phấn sắp vỗ tay, nhưng ngẫm lại mình cũng là người của Thánh Địa Sơn nên ra tiếng ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận