Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1139: Thêm chút đặc sắc cho đường hầm

Khi thấy là tiểu tử kia đánh Càn Võ no đòn thì Thần Vũ Đế sợ ngây người.
Thần Vũ Đế mãi mãi không quên khuôn mặt quen thuộc kia, đã bị hắn lừa thảm.
Vì hắn mà đến bây giờ Hán Tôn còn ghi hận gã, mấy trăm năm sắp tới không có cơ hội vào cấm địa nữa.
Giờ gặp lại, Thần Vũ Đế không có suy nghĩ gì khác, đừng đùa, Càn Võ bị đè dưới đất đánh, gã lấy cái gì liều với đối phương?
Thần Vũ Đế cười tươi đến gần, nụ cười miễn cưỡng giả tạo:
- Tiểu huynh đệ, đã lâu không gặp.
Lâm Phàm liếc qua:
- Thì ra là ngươi, ngươi cười hơi giả tạo, không cần miễn cưỡng.
Thần Vũ Đế sửng sốt một chút, rối rít xua tay:
- Tiểu huynh đệ thích đùa, nụ cười này miễn cưỡng chỗ nào, cười thật lòng đấy chứ, tuyệt đối không trộn lẫn chút giả tạo nào!
Thần Vũ Đế nhìn sang Càn Võ, nhíu mày, lão đệ có chút nóng nảy.
Thần Vũ Đế nói:
- Tiểu huynh đệ, đều là người một nhà, dạy dỗ chút cho hắn nhớ lâu hơn thì tốt rồi.
Càn Võ bị đánh nghe Thần Vũ Đế nói lời này thì biểu tình cực kỳ khó xem.
Mợ nó.
Tên này rốt cuộc đang nói cái gì?
Không nhìn thấy lão bị đánh sao?
Chẳng những không quát lớn đối phương dừng tay còn bảo đối phương nhẹ tay chút?
Khá lắm, chờ đó cho ta.
Lâm Phàm đánh một trận cũng không đã tay lắm, hơn nữa con người Thần Vũ Đế tạm được.
Lâm Phàm nói:
- Thôi, ngươi đã đến thì nể mặt ngươi, không đánh hắn nữa, ta coi như bọn họ chết hết rồi. Nhưng người chết thì không cần vật ngoài thân, ngươi hiểu chứ?
Thần Vũ Đế bất đắc dĩ, đám người này chọc vào ai không được cứ phải dây vào tiểu tử này.
Kỳ lạ, lần trước nhìn thấy hắn thì thực lực chưa cao như vậy, sao chớp mắt đã thay đổi?
Đám người Càn Võ cũng yếu quá, bị Thế Giới cảnh đánh, cái này nói ra thì còn mặt mũi gì?
Ba chữ quy tắc ngầm ‘ngươi hiểu chứ’ nhưng gã không nghe hiểu.
Lâm Phàm mặc kệ bọn họ, hắn bước tới chỗ Du Vân.
Thần Vũ Đế thì lại gần hỏi thăm Càn Võ.
Thanh Oa thấy chủ nhân trở về thì nhào lên, về sau nó tuyệt đối sẽ không xưng hô Lâm Phàm là kẻ bỏ mạng nữa.
Chủ nhân quá tốt, không uổng công nó đi theo hắn.
Còn về lúc trước nó luôn nói xấu sau lưng Lâm Phàm là vì còn trẻ không hiểu chuyện.
Bây giờ thì khác, nó đã có hiểu biết.
Nhất là Lâm Phàm báo thù giúp làm nó cảm động sắp khóc.
Thanh Oa hỏi:
- Chủ nhân, nên làm gì với tên này?
Du Vân phản bội nó, tất nhiên nó tức giận, nhưng bây giờ đã nguôi ngoai bớt, xem y như vô hình.
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Giết hắn thì rất có lợi cho hắn, sau này coi như quà đặc biệt trong đường hầm, đi vào đường hầm sẽ được miễn phí giẫm một cước. Có lẽ với người khác thì được đạp trứng của Phó Thần Chủ Thần Đình là việc không dám tưởng tượng.
Cốt Vương lại ló mặt ra, kinh thán nói:
- Bội phục, thật sự là bội phục, Lâm gia suy nghĩ quá siêu, làm vậy thì đường hầm của chúng ta chắc chắn sẽ rất đông khách. Có lẽ người ta vì giẫm một cước mà cam lòng đi đường hầm.
Du Vân đã đứt dây thần kinh, gã vụt ngẩng đầu, tức giận nói:
- Trái tim quá độc ác! Cửu Hoang, ngươi cũng đừng đắc ý, ta biết ngươi vẫn nghĩ cách tìm về thân thể của mình. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi đừng nằm mơ, thân thể của ngươi đã bị ta ném vào Nguyên Tổ Thâm Uyên, ngươi không thể lấy được gì, làm được gì trong chỗ đó!
Bộp!
Lâm Phàm đạp một cước:
- Nói nhảm nhiều quá.
Du Vân lại rú lên như heo bị thọc tiết.
Phương xa, Thần Vũ Đế nghe tiếng hét thảm thì rùng mình, giọng nói hơi quen tai.
Khi ngước đầu lên, Thần Vũ Đế sợ ngây người, không dám tin:
- Cái gì? Đây chẳng phải là Phó Thần Chủ Thần Đình sao?
Thần Vũ Đế ngạc nhiên như gặp quỷ, nhất là thấy Phó Thần Chủ Thần Vũ Đế bị đạp nát trứng thì càng giật mình không nói nên lời.
Thần Vũ Đế nhìn chằm chằm vào Càn Võ như muốn hỏi các ngươi đã trải qua chuyện gì? Vì sao ra nông nỗi này?
- Nguyên Tổ Thâm Uyên?
Lần đầu tiên Lâm Phàm nghe về nơi này, sao cảm giác giống quê hương của mình quá.
Nguyên Tổ vực.
Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Chỉ khác hai chữ, có lẽ hắn nên đi xem thử.
Rất nhanh, nhóm Tam Thế Hồn Ma thu gom xong, bọn họ nghe theo sai khiến của Lâm Phàm lấy hết trữ vật giới chỉ từ tay nhóm người Thánh Địa Sơn.
Không cần biết có nỡ bỏ hay không, muốn sống thì phải giao tiền.
Bọn họ là người làm ăn.
Thứ gì đều có thể dùng tài phú trao đổi, bao gồm mạng sống.
Lâm Phàm nói:
- Đi, chúng ta đi Thanh Sơn Khâu.
Thanh Oa khẽ thở dài:
- Bỏ đi chủ nhân, đó là nơi đau lòng, không muốn đi chút nào.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi còn lương tâm không? Ngươi có bạn tốt đang chịu khổ ở chỗ đó, không lẽ quên người ta rồi? Ngươi quá bạc tình. Hơn nữa tiện nhân kia đã chết, chẳng lẽ chắp tay tặng người tài phú của Thanh Sơn Khâu?
Thanh Oa đột nhiên phản ứng lại:
- Đúng rồi! Chủ nhân, đi nào, chúng ta nhanh lên!
Thanh Oa phản ứng lại, nói có lý, không thể nhường lại Thanh Sơn Khâu cho người khác.
Còn về Khương Sinh thì mợ nó, sao trước kia không nhìn ra? Lát nữa gặp mặt nên giao lưu bằng giọng điệu thế nào?
Trước kia xem gã là bằng hữu, nhưng hóa ra gã muốn đè mình?
Không thể chấp nhận được.
Lâm Phàm mang theo Thanh Oa, Ma Tổ, Cốt Vương cùng đi Thanh Sơn Khâu.
Đám người Thánh Địa Sơn thì bị phớt lờ hoàn toàn.
Thần Vũ Đế thấy tổn thương, gã đã đến đây nhưng không bàn giao lại cho gã, không nói vài câu từ biệt đã quên gã luôn, làm tổn thương trái tim quá.
Trong hư không.
Có bóng người ôm ngực, nín thở.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên tắc nghẽn cơ tim, dường như sắp tắt thở.
Gã vốn muốn xem Ma Tổ bị người thế lực lớn giết chết như thế nào, không ngờ bốn thế lực lớn bị đánh bờm đầu, khác xa với tưởng tượng.
Mặt Dục Cửu Nguyên đen thui.
Vì sao ra nông nỗi này?
Gã muốn theo bước chân ông trùm tìm kiếm bí mật của vực ngoại giới, giờ chưa tìm được bí mật nhưng đã bị hù sợ.
Không thể đối đầu, phải chuồn đi thôi, sau này gặp gỡ hắn thì phải hết sức cẩn thận.
Thần Đình.
Thần Chủ lao nhanh ra khỏi đường hầm, xung quanh dần tan biến theo mảnh vỡ không gian.
Thần Chủ nhìn về phía phương xa, Thần Đình rực ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn thành rồng che phủ thiên địa.
Thần Chủ nổi giận:
- Chết tiệt!
Không ngờ có người gan to bằng trời như thế.
Thần Chủ đến cửa vào Thần Đình, nhiều xác chết nằm la liệt, tuy đã chết nhưng có điểm kỳ lạ.
Có người tổn thương nhau, lúc sắp chết đâm đối phương.
Chốc lát sau, tám Đại Vương trở về, bọn họ thấy cảnh này cũng mặt biến sắc.
Mặt Thần Chủ âm trầm đi tới trước, xác chết không ngừng tăng nhiều, tình trạng chết rất quỷ dị.
Cung điện Thần Đình bị chém thành hai nửa lơ lửng tại chỗ.
Khi đến kho cất chứa Thần Đình thì lửa giận phực cháy trong lòng Thần Chủ.
Bị cướp sạch sẽ, không chừa mẩu vụn.
Đoạn Long Đài bị đánh nát.
Âm Dương Luân Hồi Thụ bị nhổ tận gốc, chỉ để lại một cái hố to.
Những xác chết đột nhiên nhúc nhích, dường như bị lực lượng nào đó điều khiển.
Thần Chủ đã biết hung thủ là ai:
- Khôi Lỗi lão tổ, ta phải giết ngươi!
Chỉ một mình Khôi Lỗi lão tổ có năng lực này.
Trong phút chốc lực lượng dao động, những xác chết hồi sinh nháy mắt hóa thành hư vô.
Thanh Sơn Khâu.
Mấy bóng dáng xuất hiện.
Tập đoàn chính nghĩa lấy Lâm Phàm cầm đầu, mang theo lòng nhiệt tình đến giải phóng Thanh Sơn Khâu bị thế lực ác khống chế.
Lâm Phàm hỏi:
- Lại đến nơi này, Thanh Oa, có gì muốn nói không?
Thanh Oa ngồi trên đầu Cốt Vương rất thoải mái, nó nhìn Thanh Sơn Khâu, thở dài một tiếng:
- Ài, tất cả đều là thoảng qua như mây khói, quá khứ huy hoàng cũng chỉ là quá khứ, miễn bàn tới.
- Thanh Oa, giọng điệu của ngươi làm ta hơi không quen, có thể trở lại như bình thường không?
Lâm Phàm thầm nghĩ không lẽ Thanh Oa ngày xưa đã một đi không trở lại?
- Oa!
Thanh Oa đạp chân sau nhảy lên ôm chân Lâm Phàm, dễ dàng ứa ra nước mắt:
- Chủ nhân, Oa Oa thật sự là quá kích động, có chủ nhân bảo vệ Oa Oa như thế thì đời này đã đủ mãn nguyện. Oa Oa nguyện luôn đi theo chủ nhân, hô hào 666, hu hu!
Cảnh tượng cảm động lòng người này in trong mắt mọi người.
Cốt Vương bị hình ảnh tình cảm tràn trề làm cảm động rơi xuống nước mắt cá sấu.
Cốt Vương rất là cảm thán, siêu ghen tị:
- Cảm động, thật sự là quá cảm động, Cửu Hoang gia có tình có nghĩa, Lâm gia càng xem Cửu Hoang gia như con ruột của mình. Sao ta không gặp được tốt như vậy chứ? Nếu có kiếp sau thì ta sẵn sàng đổi thân phận với Cửu Hoang gia!
Thanh Oa nhìn Cốt Vương:
- Yên tâm, sẽ có cơ hội này.
Ma Tổ không muốn nhiều lời, ba tên này khiến người nhìn đau mắt.
Với tính cách trước kia của gã thì đã sớm một bàn tay chụp chết hết, nhưng không hiểu sao Ma Tổ nhớ thời trẻ của mình.
Ngoại hiệu Hận Thiên Tiểu Ma Quân không phải kêu chơi.
Ài.
Du Vân chanh chua lăng nhục Thanh Oa:
- Mất mặt chưa kìa, đường đường là Cửu Hoang mà chấp nhận làm nô lệ của người khác.
Thanh Oa lườm y:
- Ngươi thì biết gì!
- Đứng lại!
Một đám người đi ra từ Thanh Sơn Khâu, đều là thuộc hạ của Nữ Đế, dẫn đầu là cường giả Chúa Tể cảnh sơ kỳ.
Bốn thế lực lớn đi quét ngang đường hầm, là việc lớn.
Bọn họ trấn thủ Thanh Sơn Khâu để phòng ngừa có người đến đánh lén, nên cường giả bên trong đều đi ra tuần sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận