Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1140: Lạnh nhạt vậy sao

Lâm Phàm mở miệng nói, lười tốn nước miếng với đám tôm tép:
- Xéo ngay.
Cường giả Chúa Tể sơ kỳ khùng lên, không ngờ có người dám tới quậy Thanh Sơn Khâu, đúng là tự tìm cái chết.
Lâm Phàm không nhiều lời, nhìn về phía Cốt Vương.
Cốt Vương ngầm hiểu, biết nên làm cái gì.
Cốt Vương gầm lên, xòe năm ngón tay chộp trứng của Du Vân.
Bụp!
Máu bắn ra nhuộm đỏ đũng quần và mặt đất.
Du Vân rú lên, không chịu nổi tra tấn mất nhân tính này.
Cường giả Chúa Tể kia ngây người, khi thấy rõ khuôn mặt gào thét thì giật nảy mình.
Phó Thần Chủ Cốt Vương, sao mà . . .
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Xéo.
Cường giả Chúa Tể ôm nhau lăn lông lốc sang bên cạnh, nằm sát đất, không dám nói nhảm một câu, run giọng hô hào:
- Cung nghênh, cung nghênh!
Thanh Oa lắc đầu nói:
- Làm mất mặt Cửu Hoang Sơn.
Nhát cáy, nhưng cũng đúng, người thế nào sẽ dạy ra loại người giống như thế, câu này rất đúng.
Lâm Phàm vẫy tay, hắn bước vào Thanh Sơn Khâu trước:
- Đi!
Lại gặp một số kẻ có mắt không tròng dọc đường đi.
Cốt Vương đã quen chiêu bóp nát trứng, độ mạnh và độ chính xác cực cao.
Du Vân được chữa lành sau đó lại nát, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đám Chúa Tể ngăn đường đi đều sững sờ, rồi nằm rạp dưới đất, không ai lao lên đánh.
Rất nhanh, đoàn người vào sâu trong Thanh Sơn Khâu.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, gật gù:
- Không sai, có núi có nước, có cảnh đẹp, rất biết hưởng thụ. Ma Tổ, ngươi tìm xem tài phú của Cửu Hoang Sơn giấu ở đâu thì cất hết đi.
Ma Tổ nhíu mày, tiểu tử này bắt đầu chỉ huy gã?
Nhưng ngẫm lại thực lực của tiểu tử này không thua gì mình, thôi vậy, chừa chút mặt mũi, nhưng không có lần sau.
Lâm Phàm hỏi:
- Thanh Oa, nhà tù ngầm ở đâu? Phải cứu bạn tốt của ngươi ra.
Thanh Oa chỉ đằng trước, đó là một tòa cung điện, nhà tù ngầm nằm bên dưới cung điện, lấy lực lượng cung điện trấn áp nhà tù, người bình thường không có năng lực thoát ra được.
Lâm Phàm tiến lên, năm ngón tay cắm xuống đất bấu chặt, gầm nhẹ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhà tù ngầm rung rinh, nguyên cung điện bị nhấc lên, sau đó hắn gồng sức ném cung điện ra xa.
Cung diện đập mạnh xuống đất bốc lên bụi mù.
Một số Chúa Tể tuần tra phía xa nghe tiếng động liền chạy tới, nhưng chưa lại gần đã bị người nằm rạp dưới đất kéo lại.
- Đừng tìm chết, trong tay bọn họ bắt Phó Thần Chủ Thần Đình, thảm lắm, bị bóp nát đũng quần.
Mấy Chúa Tể kia nghe vậy thì sợ đến tái mặt, không dám kiêu ngạo, run sợ nằm rạp tại chỗ.
Quả nhiên, khi Lâm Phàm xốc địa cung lên, mặt đất không phải hòn đá cứng rắn mà là trận pháp phát sáng, mấy góc nối với nhau hình thành một loại lực lượng phong ấn.
Phong ấn phát ra lực lượng hơi mạnh.
Thanh Oa nhìn một lúc sau khẽ thở dài:
- Quả nhiên là vậy, tu vi của Khương Sinh không đến Chúa Tể nhất thế nhưng kém không xa, thực lực của Vu Yên không đủ, Du Vân cũng vậy. Có lẽ là người khác ra tay, Du Vân, người ra tay là phụ thân của ngươi, Thần Chủ đúng không?
Du Vân đắm chìm trong thê thảm đau đớn, không rảnh nghe Thanh Oa nói cái gì.
Bây giờ y chỉ có một ý nghĩ là còn sống, chờ tương lai có cơ hội, được phụ thân cứu ra sẽ ‘báo đáp’ đám chó hoang này.
Thanh Oa lạnh nhạt nói:
- Nhưng Du Vân, theo ta được biết, Thần Chủ không có bạn lữ, đừng nói là cô đơn quá nên tìm đại súc sinh nào đó rồi sinh ra ngươi nhé.
Thanh Oa không vì đối phương hại thảm mình mà tức giận thốt ra lời độc ác, nó bình tĩnh như thể đang nói chuyện rất bình thường, chuyện này có xác suất xảy ra.
Mắt Du Vân đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Thanh Oa:
- Cửu Hoang, ngươi đừng đắc ý, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!
Du Vân không nghe phụ thân nói về mẫu thân, nhưng theo suy đoán của y thì có lẽ liên quan đến Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Nhưng không biết tình huống cụ thể thế nào.
Du Vân cũng không có hảo cảm với phụ thân, muốn cướp quyền lợi thì tốt nhất là giết chết phụ thân, tiếc rằng gã chưa hoàn thành mục đích đã ra nông nỗi này.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Thanh Oa, ta phát hiện ngươi không quan tâm bạn tốt của mình, ài, bạc tình bạc nghĩa.
Người trọng tình trọng nghĩa như hắn sao vẫn chưa nhiễm đức tính đó cho Thanh Oa được nhỉ.
Không nói nhảm nữa, lực lượng ngưng tụ trên nắm tay rồi đấm vào phong ấn.
Xoẹt xoẹt!
Phong ấn vỡ vụn, trong chớp mắt hóa thành mảnh vỡ.
Oán hận giận dữ đến cực hạn từ sâu trong phong ấn truyền ra ngoài, cùng với tiếng xích sắt va chạm.
Âm thanh tràn đầy tức giận và oán hận quát:
- Tiện nhân, đồ tiện nhân! Có thủ đoạn gì cứ tới đi, ta không sợ ngươi!
Lâm Phàm mang theo nhóm Thanh Oa tiến vào phong ấn.
Bên trong rất âm u, mùi rất gay mũi, trên vách tường có nhiều móc câu treo lủng lẳng từng bộ xương.
Thanh Oa nhìn những bộ xương trắng, đắm chìm trong hồi ức, lẩm bẩm:
- Những hài cốt này rất quen thuộc.
Lô Cương ở nhờ trong giấy vàng lên tiếng:
- Đương nhiên thần sư thấy quen rồi, đều là người đi theo thần sư. Sau khi thần sư bị hại, tiện nhân kia muốn bọn họ thần phục, không ai đồng ý, thế là bị hung hăng trấn áp, phế bỏ tu vi rồi nhốt trong chỗ này, chịu đủ tra tấn. Trôi qua lâu như vậy bọn họ hóa thành đống xương trắng, không có cả chỗ chôn xác.
Lòng Thanh Oa thương cảm, nó không ngờ sẽ ra nông nỗi này.
Thanh Oa muốn khóc, vừa thấy tự trách:
- Cho dù họ thần phục thì ta cũng sẽ không trách bọn họ, ít ra có hy vọng chờ ta trở lại.
Trước kia nó không đối xử tốt với bọn họ, đánh chửi như cơm bữa.
Có một bộ xương nó nhận biết, rất quen thuọc.
Người này tu vi không cao, nhớ có một lần nó mắng người này là phế vật, đối phương phản bác. Nó là thần sư nên giận điên lên, đánh tơi bời mấy ngày mấy đêm.
Sau khi đánh xong, lúc nói đi thấy đối phương mắt đỏ ngầu nhìn nó chằm chằm, nói mình không phải phế vật.
Thanh Oa không vui, chỉ vào đối phương nói ngươi là phế vật.
Thật không ngờ . . .
Lô Cương biết thần sư nhìn ai:
- Thần sư, thật ra con người của Giang Ngư không xấu, hắn chỉ muốn chứng minh mình không phải phế vật. Sau khi thần sư bị hại, tiện nhân kia muốn tất cả mọi người thần phục, hắn là người thứ nhất đứng ra chống cự, đời này chỉ đi theo thần sư, cuối cùng bị giết tại chỗ.
Thanh Oa im lặng không nói gì thêm.
Có việc đã xảy ra rồi thì không quay đầu lại được.
Phương xa không ngừng vang tiếng xích sắt va chạm, giọng nói tức giận như dã thú gầm gừ, dù trong tuyệt cảnh vẫn không từ bỏ chống cự:
- Tiện nhân, đã tới rồi sao còn chưa qua đây? Thế nào? Lại nghĩ ra chiêu độc ác nào? Lão tử không sợ ngươi!
Khi đám người Lâm Phàm vào chỗ sâu nhất.
Đằng trước là một bóng người tóc tai bù xù, tứ chi bị xích sắt trói lơ lửng trong không trung.
Một sợi xích đâm từ sau lưng xuyên qua trái tim ra trước ngực, hai đầu xích rũ xuống có máu vàng chậm rãi nhỏ giọt. Lồng ngực bị đâm xuyên mọc lại thịt, những giọt tâm huyết dọc theo mũi nhọn xích sắc nhỏ tí tách.
Khương Sinh chậm rãi ngẩng đầu, một con mắt đỏ rực xuyên qua khe hở tóc đen nhìn người tới, sau đó ngây ngẩn.
Đập vào mắt Khương Sinh đầu tiên là Cửu Hoang đã biến thành ếch:
- Cửu Hoang, là ngươi . . .
Thanh Oa kinh ngạc kêu lên:
- Vậy mà ngươi cũng nhận ra được?
Thanh Oa không dám tin, mắt làm bằng gì mà chính xác quá vậy.
Khương Sinh quá hưng phấn, đung đưa mạnh xích sắt:
- Cửu Hoang, thì ra ngươi không chết! Tốt quá rồi!
Con mắt đỏi máu dần tan biến, thay vào đó là đen láy phát sáng mừng rỡ nhìn Thanh Oa.
Thanh Oa nhìn Khương Sinh thảm đến không đành lòng xem:
- Ta hỏi ngươi, làm sao nhận ra ta được hay vậy? Ta đã biến thành như vậy rồi mà ngươi nhận ra được, kỳ lạ.
Lâm Phàm lườm Thanh Oa:
- Ngươi đúng là đồ bạc bẽo, người ta đã thảm vậy rồi còn hỏi sao nhận ra ngươi được. Mau thả người xuống, thiệt tình, không thể quen thân với ngươi.
Khương Sinh thấy người xa lạ này dám đối xử vô lễ với Cửu Hoang như thế thì không nhịn được:
- Ngươi là ai? Dám nói chuyện như vậy với Cửu Hoang, ngươi muốn chết sao?
Lâm Phàm nói:
- Khoan đã, thôi bỏ, chúng ta đi thôi Thanh Oa, thái độ của tên này hơi ác liệt, nhốt hắn ở đây lâu thêm chút đi.
Láo quá, bốn thế lực lớn mới bị hắn xử đẹp cũng không phách lối như vậy.
Thanh Oa gật gù, không chút chần chừ:
- Đi thôi.
Từ khi biết tên này muốn đè nó thì nó hơi sợ, nhốt thêm một thời gian cho an toàn.
Khương Sinh ngây ra.
Chuyện gì vậy? Tuyệt tình thế sao?
Dù tim của gã đã bị rút máu nhưng lúc này cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận