Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1143: Thảm! Thật sự là thảm!

Trong đường hầm.
Du Vân tựa lưng vào hàng rào đường hầm, hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, bị trói ở nơi đó, hai chân giang rộng, cổ chân bị đồ vật cố định không thể nhúc nhích.
Sắc mặt Du Vân nặng nề, cúi đầu, tóc dài che lại gương mặt. Nghe phương xa có tiếng động, Du Vân hơi ngước đầu liếc qua.
- Làm gì ồn ào vậy?
Du Vân bị nhốt ở đây lâu, trong lòng luôn ôm hy vọng được người cứu vớt, nhưng mấy ngày trôi qua chẳng có chút động tĩnh, làm y hơi tuyệt vọng.
Nhưng Du Vân vẫn chờ đợi, phụ thân tuyệt đối sẽ không quên y.
Du Vân nhìn qua đuôi mắt thấy Cốt Vương tới gần thì rùng mình.
Trong thời gian này đám người kia không quan tâm y, dù là Thanh Oa căm thù y nhất và Khương Sinh cũng ít khi tìm y.
Nhưng Cốt Vương dường như đã bị nghiện, mỗi ngày sẽ tới giẫm mấy lần.
Hành vi này tạo thành ảnh hưởng rất tồi tệ cho Du Vân, y bị tra tấn rên rỉ, chỉ muốn tự tử.
Cốt Vương rất nhiệt tình nói:
- Nào nào, chỗ này, các ngươi nhìn xem người này có phải là Phó Thần Chủ Thần Đình không, tuyệt đối không lừa già dối trẻ!
Làm cường giả Chúa Tể đỉnh mà gã hết sức khách khí với mấy kẻ yếu này, làm bọn họ vinh hạnh không dám nhận, cảm giác đây mới đúng là người làm ăn, rất thân thiện.
Bọn họ dần không còn sợ hãi nữa, tự nghĩ mình là khách thật sự.
Du Vân sợ hãi, linh cảm sắp xảy ra chuyện xấu:
- Chuyện gì xảy ra?
Rất nhanh.
Một đám người đến trước mặt Du Vân.
Cốt Vương ở trên cao nhìn xuống nhìn Du Vân, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía đám khách nhân thì cười tươi nói:
- Các vị nhìn xem có phải lừa các vị không, đây là Phó Thần Chủ Thần Đình.
Đám người nhìn không chớp mắt, ánh mắt kia như đang quan sát món đồ, nhìn trân trân đến thẫn thờ.
Đám người kêu lên:
- Đúng rồi.
- Phó Thần Chủ Thần Đình, khí thế kia tuyệt đối không sai.
- Thì ra là thật, khiến người hưng phấn quá đi!
Nếu là trước kia thì họ không có bản lĩnh đứng ở trước mặt Phó Thần Chủ.
Xem bộ dạng hiện tại của Phó Thần Chủ vô cùng thê thảm, bị trói lại như chịu ngược đãi, hai chân giang rộng hơi kỳ kỳ.
Cốt Vương cười nói:
- Nên mới bảo các ngươi rất may mắn, sao? Đi qua đường hầm có đáng giá không?
- Đáng giá, rất đáng giá!
- Không ngờ có cơ hội như vậy, cho dù chết rồi thì hậu nhân của ta cũng sẽ cảm thấy tự hào vì ta!
Bọn họ từ vạn dặm xa xôi đến đây, khi trông thấy Phó Thần Chủ thì mọi thứ đều đáng giá.
Nếu là trước kia thì không thể tưởng tượng được.
Du Vân linh cảm không may:
- Cốt Vương, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt của đám người kia rất lạ, dường như sắp xảy ra chuyện đáng sợ.
Cốt Vương cười nói:
- Phó Thần Chủ Thần Đình tôn kính, ta không muốn làm gì, những khách nhân này muốn làm chút việc vui với ngươi, ví dụ như giẫm trứng của ngươi. Công nhận giá trị của ngươi cao thật, chớp mắt có nhiều người nghe tiếng tìm đến, không dám tưởng tượng.
Du Vân mặt biến sắc, sau đó tức giận gầm nhẹ:
- Các ngươi dám!
Y là Phó Thần Chủ Thần Đình, y không tin những người này dám làm gì mình.
Cốt Vương lười quan tâm Du Vân, láo quá, đã là tù nhân thì nên giết cho rồi. Nhưng Lam gia có trí tuệ, nghĩ ra cách như vậy, tận dụng phế vật hết mức, có thể bộc phát ra uy thế như vậy, rất lợi hại.
Bị Du Vân đe dọa, người chuẩn bị qua đường hầm giẫm trứng đều hơi sợ.
Du Vân dù gì là Phó Thần Chủ Thần Đình, uy danh hiển hách, bọn họ làm gì có can đảm giẫm lên dù đã bắt được cơ hội?
Cốt Vương nhíu mày nói:
- Các vị, cơ hội hiếm có, ai muốn lên đầu tiên?
Hiện trường có chút yên tĩnh.
Đám người mới rồi hơi kích động bỗng chốc yên tĩnh, hiển nhiên bị tiếng quát của Du Vân hù sợ.
Cốt Vương hỏi lại lần nữa:
- Ai trong các ngươi lên trước?
Mợ nó, tất cả đều nhát cáy vậy sao? Có gì to tát đâu, dù tên này là Phó Thần Chủ nhưng chẳng lẽ y có thể trốn thoát khỏi chỗ này sao?
Đừng nhát vậy chứ, đã đến rồi mà không thử nghiệm một chút thì có lỗi với bản thân.
Cốt Vương đang định hành động thì một giọng nói tức giận, dường như tích trữ thật lâu vang lên:
- Để ta!
Một nam nhân vạm vỡ bước ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Du Vân, hình như có thù sâu như biển.
Quả nhiên, có người dám bước ra đầu tiên, người xung quanh đều lui ra.
Bọn họ đều đang nghĩ nếu đạp xuống sẽ có hậu quả thế nào?
Nếu bị Thần Đình biết thì tàn đời.
Cốt Vương reo lên:
- Tốt, gan dạ, lớn gan lắm, ngươi rất may mắn trở thành người đầu tiên được đường hầm tặng kèm quà, cho ngươi giẫm hai lần!
Có người dẫn đầu thì chuyện tiếp theo không thành vấn đề.
Nam nhân vạm vỡ cảm kích ôm quyền với Cốt Vương, sau đó bước tới trước mặt Du Vân.
Nam nhân vạm vỡ bừng bừng lửa giận:
- Chắc ngươi không biết ta là ai, cũng không biết ngươi đã làm gì với tông môn của ta, dù sao tất cả rất nhỏ bé với ngươi, thậm chí không bằng một hạt cát trong mắt của ngươi. Nhưng ta mãi mãi không quên ngươi được!
Du Vân thấy nam nhân vạm vỡ thì rất là khinh thường, một con sâu tu vi yếu đến tội mà thôi.
Du Vân gầm nhẹ:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết ta là ai không? Phó Thần Chủ Thần Đình! Nếu ngươi dám làm gì ta thì sẽ chết không chỗ chôn.
Uy hiếp từ cường giả Chúa Tể đỉnh khiến người xung quanh đều có chút e ngại.
Nam nhân vạm vỡ cười phá lên, cười hơi điên cuồng:
- Ha ha ha! Chết không chỗ chôn có gì đáng sợ? Trước khi chết có thể lăng nhục ngươi tơi bời đã quá đủ!
Nam nhân vạm vỡ nói xong tới gần Du Vân.
Du Vân đổi sắc mặt:
- Ngươi dám . . .!
Du Vân chưa nói hết câu, nam nhân vạm vỡ gầm lên đạp trứng.
Phụt!
Tiếng vỡ vụn.
- Oa!
Đám người do dự khi thấy nam nhân vạm vỡ thật sự xuống chân thì hét lên, nhìn chằm chằm vào đũng quân của Du Vân, có máu chảy ra.
Nam nhân vạm vỡ chưa ngừng lại, tiếp tục đạp.
Mọi người cảm giác cả người ớn lạnh, đũng quần lạnh lẽo, dù chân không giẫm lên người họ nhưng nhìn thôi đã rùng rợn.
Du Vân gào thê lương, cảm giác đau đớn này còn hơn bị người cầm dao chặt thành hai khúc.
Cốt Vương cho lời bình chính xác, phân tích rõ ràng từng hành động của nam nhân vạm vỡ:
- Tốt, một cước này giẫm tốt lắm, xem ra vị tiểu huynh đệ này tràn đầy tức giận với Du Vân, độ mạnh, góc độ, đều rất hoàn mỹ. Tiểu huynh đệ thấy thoải mái không? Phó Thần Chủ Thần Đình, cường giả Chúa Tể đỉnh bị một cước đạp vỡ trứng, việc này nếu đổi lại là ta thì khoác lác cả đời cũng chê ít.
Đám người vây xem trong đường hầm thấy cảnh này thì sôi trào máu nóng.
Mợ nó!
Tuy Du Vân là Phó Thần Chủ Thần Đình, địa vị cùng thực lực đều khiến người sợ hãi. Nhưng nhìn nam nhân vạm vỡ nhỏ yếu dám đạp nát trứng của Phó Thần Chủ, bọn họ nghĩ rằng vậy thì chúng ta sợ cái gì?
Nam nhân vạm vỡ nhìn bộ dạng thê thảm của Du Vân, gã cười lớn như trút ra oán hận, lửa giận trong lòng.
Nam nhân vạm vỡ giơ chân lên, nhìn Du Vân:
- Ta muốn cho ngươi biết có thù thì rồi sẽ có ngày nhận lại.
Du Vân dữ tợn nhìn chằm chằm vào nam nhân vạm vỡ, rất muốn nuốt sống đối phương:
- Chết tiệt, đồ khốn!
Cốt Vương không quan tâm tiểu tử này và Du Vân có mối thù gì, trong lòng vô cùng vui vẻ, có người dám ra tay sẽ kéo theo cảm xúc.
Cốt Vương hỏi:
- Tiểu huynh đệ, cảm giác thế nào?
Nam nhân vạm vỡ gật đầu:
- Thoải mái, tâm tình tốt rất nhiều.
Cốt Vương nói:
- Vậy là tốt rồi, còn một lần nữa, lát nữa nhớ giẫm cho đã, nhớ nhìn kỹ Phó Thần Chủ Thần Đình, sau khi đạp rồi bảo đảm không hối hận.
Đám người xung quanh đều chờ đợi, bọn họ đã nhìn kỹ, đến đây rồi không thể trở về tay không.
Huống chi xem tình huống hiện tại thì dù là Phó Thần Chủ Thần Đình cũng chẳng đáng sợ, chưa chắc ra khỏi đây được.
Đời này có thể giẫm lên trứng của Phó Thần Chủ Thần Đình là đã mãn nguyện.
Rất nhanh.
Tiếng kêu thê thảm vang vọng trong đường hầm.
Du Vân tức giận, nói sao thì y cũng là Phó Thần Chủ Thần Đình, cường giả Chúa Tể đỉnh, bây giờ lại bị một đám con kiến nhục nhã. Trái tim y rỉ máu, thậm chí muốn tự tử.
Khi mọi người rục rịch muốn hành động, Cốt Vương mở miệng nói:
- Các vị cứ yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị người khác biết. Còn về hắn, có thể sống sót là vì bản thân còn chút giá trị, muốn đi ra ngoài là chuyện không thể nào. Đừng sợ hãi, không cần căng thẳng, cứ lên đi.
- Đừng cướp, ta muốn làm người thứ hai!
- Chết tiệt, hối hận quá đi, biết trước thì mới rồi đã không nhường!
- Tại bị danh hiệu của tên này hù sợ, nếu biết trước thì ta đã bất chấp!
Cốt Vương cười vui vẻ, sau đó nhìn thoáng qua Du Vân, một kẻ đáng buồn. Gã phục sát đất trí tuệ của Lâm gia, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được, rất kinh người.
Lâm Phàm cười nói:
- Thấy chưa? Đã có người vào đường hầm, còn nhiều như vậy. Việc làm ăn của chúng ta sẽ liên tục không ngừng, tương lai càng ngày càng nhiều người tới.
Ma Tổ bội phục đầu óc của tiểu tử này, rất nhanh nhạy, nghĩ ra được cách tàn nhẫn tột độ người thần đều giận.
Bội phục, phục đến không nói nên lời.
Chỉ có thể nói:
Quá dữ.
Phương xa, Thanh Oa bị Khương Sinh quấn quýt nổi cáu muốn đánh chết người.
- Biến!
- Biến!
- Biến!
Đây là chữ Thanh Oa nói nhiều nhất sau khi trở về từ Nguyên Tổ Thâm Uyên.
- Ma Tổ, nơi này tạm thời giao cho ngươi, ta phải trở về một chuyến, ta cũng mang đi một ít tài phú.
Đường hầm tạm thời không cần hắn, bốn thế lực lớn đã kết thúc, nhổ tận gốc Thanh Sơn Khâu rồi.
Nếu nói có vấn đề thì còn Thần Đình và Phật Ma Tháp, Thanh Sơn Khâu thì miễn bàn, chắc sẽ không đến kiếm chuyện.
Thanh Oa hét to một tiếng:
- Chủ nhân chờ ta với!
Nhưng Thanh Oa định chạy trốn lại bị Khương Sinh tóm lấy:
- Cửu Hoang, nơi này rất tốt, đừng đi.
Lâm Phàm mặc kệ Thanh Oa, trực tiếp biến mất trong đường hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận