Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1144: Âm khí trong tông môn rất nặng

- Khốn nạn!
Thần Chủ Thần Đình một bàn tay đập xuống mặt bàn, mặt bàn lập tức chia năm xẻ bảy.
Thần Chủ Thần Đình luôn tìm kiếm Khôi Lỗi lão tổ, muốn chém giết rồi cướp lại đồ vật bị mất, nhưng rồi một tờ báo xuất hiện trước mặt lão, cơn giận luôn tuôn trào.
Phó Thần Chủ Thần Đình bị ngược đãi trong đường hầm, ai đi vào đường hầm đều có thể đạp nát trứng của y.
Nội dung rõ ràng không ẩn giấu.
Du Vân là nhi tử của Thần Chủ Thần Đình, nhưng ít ai biết chuyện này, giờ lão bị tát sưng mặt.
Thần Chủ Thần Đình muốn bứng ổ đường hầm, nhưng nhớ lại tiểu tử kia khó chơi, khiến Thần Chủ cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Vực ngoại giới.
Viêm Hoa tông.
- Ủa?
Lâm Phàm không trực tiếp tiến vào tông môn mà lơ lửng trong hư không, nhìn chăm chú tông môn, hắn cảm giác có chút không thích hợp.
Lâm Phàm cau mày, hắn không nhìn lầm:
- Sao cảm giác hơi thở trong tông môn hơi bị âm trầm?
Lâm Phàm đến cửa sơn môn, hai vị đệ tử trông giữ sơn môn Từ Đại Pháo đứng nghiêm tại chỗ, khi thấy hắn thì kích động mếu máo.
Lâm Phàm giả vờ bình thường chào hỏi với họ, nhưng phát hiện có luồng khói đen bốc lên từ đỉnh đầu của họ hòa vào hư không.
Từ Đại Pháo cung kính chào:
- Sư huynh khỏe.
Lâm Phàm hỏi:
- Ừm, gần đây tông môn có phát sinh chuyện gì không?
Từ Đại Pháo lắc đầu nói:
- Không, gần đây tông môn vẫn luôn rất bình tĩnh, không xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm suy nghĩ, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Hắn phân tán chút thương thiên khí vận cho từng sư đệ, sư muội, dù mỏng manh nhưng khí vận đó vẫn mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều, không đến trình độ vạn tà không xâm nhưng tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì kỳ lạ.
Lâm Phàm không trực tiếp đi tìm lão sư mà đi dạo trong tông môn, mắt hắn phản chiếu các đệ tử đi ngang qua đều toát ra khói đen âm u.
Lâm Phàm muốn tìm ngọn nguồn nhưng phát hiện chúng nó ẩn giấu rất sâu, không tìm được.
Thiên Tu sơn phong.
Lâm Phàm từ bên ngoài đi vào, nhìn lão sư không rời mắt, hắn muốn xem lão sư có bị giống như vậy không:
- Đệ tử về rồi này lão sư!
Khi Lâm Phàm thấy tình huống của lão sư thì sửng sốt, trên người lão sư cũng có loại hơi thở này, nhưng mỏng manh hơn các đệ tử rất nhiều, như có như không nhưng vẫn bị nhiễm chút ít.
Thiên Tu thắc mắc hỏi:
- Đồ nhi đứng đó làm gì? Sao vậy?
Lần này đồ nhi trở về hơi là lạ, nhưng lão nghĩ đến chuyện quan trọng, ngoắc đồ nhi lại gần:
- Đồ nhi mau lại đây, vi sư có chuyện muốn nói với đồ nhi.
Lâm Phàm phản ứng lại, không để ý quá nhiều.
Mợ nó!
Dám tới quậy Viêm Hoa tông!
Vui đây.
Lâm Phàm ngồi xuống cạnh Thiên Tu, thò đầu qua hỏi nhỏ:
- Mới rồi đồ nhi bận suy nghĩ chút chuyện, sao vậy lão sư?
Nơi này là Thiên Tu sơn phong, xung quanh cũng không có ai, nhưng hai sư đồ vẫn làm bộ dạng như đang nói bí mật nhỏ.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, vi sư cảm giác tông môn gần đây không thích hợp.
Lão đang điều tra chuyện này, nhưng khoảng thời gian này không phát hiện vấn đề gì, tuy các đệ tử tông môn không xảy ra chuyện gì, lão vẫn luôn thấy kỳ kỳ.
Lâm Phàm trầm tư, sau đó hỏi:
- Lão sư, kỳ ở chỗ nào?
Biểu tình Thiên Tu nghiêm túc nói, không nói được ngọn nguồn:
- Kỳ là kỳ thôi.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, hai sư đồ cực kỳ nghiêm túc nhìn nhau.
Lâm Phàm thu về tầm mắt:
- Đồ nhi hiểu rồi lão sư.
Thiên Tu vui mừng nói:
- Đồ nhi của vi sư có khác, thông minh đúng chân truyền của vi sư.
Lâm Phàm nói:
- Còn phải nói, chắc chắn được chân truyền từ lão sư. Nhưng lão sư, đồ nhi phát hiện trên người lão sư hơi lạ, có từng đợt khói đen quấn quanh. Khi đồ nhi về thấy khói đen trên người các sư đệ, sư muội càng đậm hơn.
- Đồ nhi, tuy vi sư không nhìn thấy nhưng cảm nhận được lực lượng quỷ dị này rót vào từng người chúng ta, tuy nhiên nhóm tông chủ sư huynh không bị gì.
Thiên Tu luôn suy nghĩ chuyện này là sao? Vì sao tất cả mọi người đều có vấn đề?
Nhưng chỉ có ba người tông chủ sư huynh không bị gì.
Thiên Tu có hỏi thăm tông chủ sư huynh gần đây có gì kỳ lạ không?
Nào ngờ tông chủ sư huynh trực tiếp trả lời:
Lòng rối loạn thì tự nhiên không được bình thường.
Thiên Tu muốn tát sư huynh dính vách, nói cũng như không, chẳng mang lại tin tức hữu dụng gì.
- Lão sư, đồ nhi đi nhìn xem, lão sư cất kỹ mớ tài phú này, đều là đồ tốt, có ích cho việc tu hành.
Lâm Phàm giao thu lợi đường hầm trong khoảng thời gian này cho Thiên Tu.
Thiên Tu nhìn thấy những tài phú này thì ngây người.
Ôi mợ, đi đâu mà kiếm tiền khủng vậy, có đồ vật lão chưa gặp bao giờ.
Lâm Phàm rời khỏi chỗ lão sư, đi tìm tông chủ, từ xa nhìn thấy trên người tông chủ, Mặc Kinh Chập, Du Long không có chút khói đen.
Mợ nó, hơi không khoa học.
Ba người này không bị ảnh hưởng chút nào, đừng nói là bọn họ cảm ngộ cái gọi là bình yên mang đến rắc rối nhé?
Nhưng không thể nào.
Hắn ngửi được mùi rất âm u, nếu phải tìm tội phạm thì hắn nhớ một người.
Nàng treo cổ, rất giống hơi thở hồi lần đầu hắn gặp nàng.
Ban đêm.
Lâm Phàm đẩy ra cửa đá mật thất, hắn đi nhanh vào trong, dùng điểm tăng lên công pháp, nháy mắt sáng tạo công pháp.
Nhưng hơi xui xẻo, luôn thất bại, khiến người hơi tuyệt vọng.
Hắn không nóng nảy, cứ từ từ.
Lữ Khải Minh ngồi chờ bên ngoài, thấy sư huynh đi ra liền bước lại gần:
- Sư huynh!
Muốn nói chuyện thần kỳ thì có một việc, Lữ Khải Minh cũng khỏe mạnh, cái này càng không khoa học.
Dù là cường giả dọn nhà vệ sinh tông môn thì trên người vẫn dính hơi thở âm u, tu vi của Lữ sư đệ không cao mà sao vẫn khỏe?
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ đi nghỉ trước, ta đi dạo trong tông môn.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng.
Gã thầm nghĩ hành vi của sư huynh hơi quái dị, hình như có tâm sự gì.
Ban đêm.
Lâm Phàm đi dạo trong tông môn, hơi thở âm u càng đậm hơn vào buổi tối.
Lúc này, phương xa có một đệ tử đi tới, khi chạm mặt với Lâm Phàm thì hưng phấn chào:
- Sư huynh!
Lâm Phàm cười cười:
- Ừm.
Lâm Phàm chợt phát hiện một khuôn mặt quỷ trên vai sư đệ, mặt trắng bệch, gân xanh bò đầy trên mặt, đôi mắt đen ngòm tỏa sáng.
Hắn nghe tiếng cười âm trầm:
- Khặc khặc!
Đệ tử này không nghe âm thanh gì cả, thậm chí không có chút cảm giác.
Lâm Phàm giơ tay vỗ vai sư đệ:
- Sư đệ định đi đâu vậy?
Đệ tử thấy sư huynh vỗ vai mình thì kích động suýt nhảy cẫng lên.
Bộp!
Bàn tay xuyên qua mặt quỷ rơi xuống vai sư đệ.
Không phải thực thể mà là ảo ảnh?
Mặt quỷ thè lưỡi đỏ thắm muốn liếm ngón tay Lâm Phàm, đầu ngón tay hắn rung nhẹ, dù là Chúa Tể cũng sẽ bị ngón tay chấn vỡ.
Làm Lâm Phàm bất ngờ là không mang lại tác dụng nào.
Đệ tử được sư huynh vỗ vai siêu kích động, thấy sư huynh vẫn không dời bàn tay thì hạnh phúc muốn đi ‘trút bầu tâm sự’.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào mặt quỷ, mở miệng nói:
- Thấy bên kia có gì không?
Sư đệ quay đầu nhìn lại, ngay lúc đó, Lâm Phàm mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình nhìn thẳng mặt quỷ treo sau lưng đệ tử.
Mắt mặt quỷ bắn ra tia sáng đỏ giương nanh múa vuốt lao về phía Lâm Phàm.
- Vật nhỏ, muốn chơi với ta hả? Chơi chết ngươi!
Cảnh tiếp theo làm Lâm Phàm khó hiểu.
Mặt quỷ trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, không gây tổn thương cho hắn được.
Sư đệ quay đầu lại, nghi ngờ nói:
- Có thấy gì đâu sư huynh?
Lâm Phàm đóng lại Hữu Sắc Nhãn Tình, mặt quỷ bay ra từ lưng sư đệ lại bay trở về, treo đằng sau lưng.
- Không có gì, sư đệ đi làm việc đi.
Đệ tử này gật đầu, tinh thần phấn khởi:
- Vâng, biết rồi sư huynh.
Sau khi sư đệ rời đi, Lâm Phàm suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn bóng lưng sư đệ, hắn chìm trong đăm chiêu.
Lúc này, mặt quỷ quay đầu, khóe miệng tét ra nhe răng cười với Lâm Phàm, nụ cười khiến người sợ hãi, rất kinh dị, nhưng với Lâm Phàm thì siêu đáng yêu, muốn một đấm đập chết tươi.
- Xem ra những thứ này không có sức sát thương. Nàng treo cổ, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì? Đừng để ta biết, nếu không sẽ đập nát đầu chó của nàng!
Lâm Phàm đi dạo một vòng tông môn, quan sát bốn phía.
Hắn lại gặp một số sư đệ, dùng cách cũ thí nghiệm, quả nhiên những thứ quỷ này không thể tổn thương hắn. Hễ đóng lại Hữu Sắc Nhãn Tình thì chúng nó vẫn tiếp tục bám vào sau lưng các sư đệ, sư muội, quyết không rời đi.
Một góc nào đó.
Một lão nhân cười to bảo:
- Ha ha ha! Chân huynh có tửu lượng siêu quá, nào, chúng ta uống tiếp!
Lão là Thiên Đao Lão Nhân, từ khi bị hố đến vực ngoại giới thì lão luôn tìm cơ hội trở về, nhưng rồi gặp Chân Nguyệt, người mà lão cảm giác đao đạo không thua gì mình.
Lúc này Thiên Đao Lão Nhân muốn làm thịt người này, nhưng xảy ra một số chuyện, hai người tự nhiên thành bằng hữu tốt.
Chân Nhất ôm bình rượu rót cho Thiên Đao Lão Nhân:
- Thiên Đao gia gia, có thể không chuốc say sư phụ của ta được không?
Thiên Cầm Lão Nhân, Thiên Kiếm Lão Nhân cùng cười.
Thiên Cầm Lão Nhân tiếc nuối nói:
- Ài, ta không có cây cầm, chứ không thì lúc này có thể gảy một khúc trợ hứng.
Chân Nguyệt không mang theo đao, đã bị gã vứt ở đâu đó rồi:
- Chân Nhất, rót rượu.
Chân Nhất gật đầu, rót rượu cho sư phụ:
- Dạ!
Thiên Đao Lão Nhân cười hỏi:
- Chân huynh, đợi lát nữa chúng ta luận bàn một chút?
Chân Nguyệt phất tay nói:
- Không được, hôm nay không hứng chơi đao, đợi xem ngày mai có ý tưởng này không.
Thiên Đao Lão Nhân nói:
- Ài, được rồi, vậy chờ ngày mai xem sao. Vực ngoại giới này thật tốt, sau này không về nữa, năm người chúng ta kết bạn đi. Tiểu tử Chân Nhất cũng khiến người ta thích, sau này theo ta học đao, học kiếm với Thiên Kiếm gia gia của ngươi, học đàn với Thiên Cầm gia gia.
Chân Nhất rót rượu, non nớt nói:
- Ta học đao với sư phụ của ta.
Lời này chọc giận Thiên Đao Lão Nhân, thật muốn dạy dỗ tiểu tử này.
Sư phụ của ngươi chỉ là Đạo cảnh, nếu không so đao ý thì Thiên Đao gia gia của ngươi một ngón tay nghiền chết sư phụ của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận