Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1145: Lâm phong chủ, tình cảm của chúng ta bền vững hơn cả vàng

Trong thời gian này Lâm Phàm tọa trấn Viêm Hoa tông.
Hắn không đi chỗ nào hết, vắt óc suy nghĩ mặt quỷ bám trên lưng tất cả sư đệ, sư muội, rốt cuộc là thứ gì.
Những thứ quỷ này muốn gì?
Là muốn hại người sao?
Nhưng trong thời gian này các mặt quỷ không hành động, chỉ bám sau lưng từng đệ tử, không làm hại ai, chẳng làm hành động gì.
Lâm Phàm tức xì khói:
- Mợ nó, nàng treo cổ, ngươi chờ đó cho ta! Bị ta tìm được là chết chắc!
Dù không chắc chắn là nàng treo cổ làm nhưng Lâm Phàm cảm thấy trừ nàng ra không còn ai nữa.
Lâm Phàm ở yên trong tông môn một, hai ngày còn chịu được, thời gian lâu, mỗi ngày nhìn mặt quỷ sau lưng đám người kia ngán muốn ói.
Hơn nữa giá trị khổ tu cũng chỉ còn lại mười mấy ức.
Không đủ lăn lộn, phải kiếm giá trị khổ tu mới được.
Trước kia nhức đầu nhất là công pháp, hiện tại công pháp không thành vấn đề, điểm cũng dễ kiếm, giá trị khổ tu càng không khó khăn.
Không còn gì để nói, hắn có thể tự tin nói với bất cứ ai rằng tu luyện là chuyện quá dễ dàng.
Đan giới.
Lâm Phàm vừa đến bên ngoài Đan giới đã hét to:
- Cửu Sắc lão tổ, có ở nhà không? Bản phong chủ đến chơi này!
Các đệ tử Đan giới đều biết đến Lâm phong chủ, làm hàng xóm với họ, tính tình không tệ. Đệ tử tông môn cũng khá tốt, đệ tử hai bên Đan giới và Viêm Hoa tông liên lạc với nhau, nhiều người trở thành bằng hữu.
Càng có người kết thành bạn lữ.
Lúc đầu Cửu Sắc lão tổ không cho phép hành vi vượt qua chủng tộc như vậy, nhưng ngẫm lại nếu chia rẽ uyên ương chọc giận tiểu tử kia thì toi đời, Đan giới có thể bị hố đến phá sản.
Cho nên Cửu Sắc lão tổ đành mắt nhắm mắt mở.
Lúc này trong đại điện của Đan giới.
Cửu Sắc lão tổ nhàn nhã nằm ở nơi đó, trong tay nắn viên đan dược tỏa vầng sáng vàng.
Cửu Sắc lão tổ càng xem càng thích, miệng ngâm nga vui vẻ:
- Hưm hừm hừm.
Giọng của Lâm Phàm bỗng nhiên vọng vào làm Cửu Sắc lão tổ hết hồn suýt lăn từ ghế nằm xuống.
Cửu Sắc lão tổ hoảng hốt hô to:
- Lạc Vân, mau, mau ngăn tiểu tử kia lại! Nhất định phải kéo dài thời gian, nhanh đi!
Lão vội vàng cất đan dược xung quanh.
Kẻ đến không có ý tốt, chắc chắn có biến cố.
Lạc Vân thần nữ thấy lão tổ hoảng hốt làm nàng buồn cười, lần đầu tiên nàng thấy lão tổ hoảng loạn trước mặt người khác.
Có lẽ chỉ mình Lâm phong chủ mới làm được.
Bên ngoài.
Lâm Phàm nghênh ngang đi vào Đan giới, đan độc quấn quanh bên ngoài không thể tổn thương hắn chút nào, hắn cảm thấy chúng nó làm kiểng thôi chứ không có gì ghê gớm.
Lạc Vân xuất hiện, hơi khom người chào:
- Lâm phong chủ.
Lâm Phàm nói:
- Ồ! Thì ra là Lạc Vân thần nữ, đã lâu không gặp, mùi thơm cơ thể vẫn mê người như vậy.
Câu này khiến Lạc Vân hơi ngượng ngùng, không ngờ Lâm phong chủ sẽ nói ra lời lả lơi như thế.
Thật ra Lạc Vân đã hiểu lầm, không phải Lâm Phàm ba hoa đùa giỡn nàng. Chỉ vì mùi đan dược kia quá mê người, làm hắn suýt không kìm lòng được.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão tổ nhà các ngươi đâu?
Hắn nhìn bốn phía:
- Kỳ lạ, nếu là trước kia thì lão tổ các ngươi đã ra nghênh tiếp, sao bây giờ không thấy một bóng quỷ?
Lạc Vân thần nữ mở miệng nói:
- Lão tổ đang ở trong đại điện chờ Lâm phong chủ.
Lâm Phàm không nói gì thêm, lao về phía đại điện.
Trong đại điện.
Cửu Sắc lão tổ ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ rất nghiêm túc, khi thấy Lâm Phàm thì cau mày, dài giọng gọi:
- Lâm phong chủ . . .
Bộ dạng của lão như gặp bằng hữu cũ lâu không gặp đã trở về, lão cười thật tươi.
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Nào, mời ngồi, biết Lâm phong chủ tới nên cố ý chuẩn bị nước trà, đều là đỉnh cấp, người bình thường không nhấm nháp.
Đúng thật, dù ở thượng giới chưa chắc có người sở hữu lá trà như vậy. Dù sao Đan giới nổi tiếng luyện đan dược, về mặt an dưỡng không ai vượt qua được.
Ngay cả thượng giới cũng không có nhiều hậu thiên linh đan, tiên thiên thần đan.
Nơi đặc biệt thì có đồ vật đặc biệt, không phải thực lực mạnh sẽ có được.
Lâm Phàm không khách khí với Cửu Sắc lão tổ, đặt mông ngồi xuống, cẩn thận liếc qua:
- Ta xem vẻ mặt của lão tổ hình như có chút căng thẳng, trán đổ mồ hôi, mới rồi đã làm gì?
Cơ mặt Cửu Sắc lão tổ ứng ngắc, cười xòa:
- Làm gì đâu, gần đây luôn nhớ lại nội dung trong Đan Giới Chi Chủ. Lâm phong chủ làm vậy là không nhân hậu, viết một hồi rồi ngừng luôn, bao giờ mới xong?
Lâm Phàm nói:
- Lão tổ nói như vậy không khác nào rủa mình chết, kết truyện thì chờ lão chết mới viết được, chứ không thì câu chuyện này viết mãi không hết.
Cửu Sắc lão tổ cố ý đổi chủ đề, không ngờ rẽ vào đường xấu.
Phi phi!
Không nên hỏi, thật đen đủi.
Truyền kỳ của lão sẽ không bao giờ có chương cuối!
Cửu Sắc lão tổ không phải kẻ lỗ mãng, tự nhiên sẽ không hỏi Lâm Phàm tới đây làm gì, có phải là có chuyện gì không?
Lão tán dóc với Lâm Phàm, vớ được chuyện gì khoác lác chuyện đó, tóm lại tuyệt đối không nhắc tới hai chữ đan dược. Lão sợ nhắc tới hai chữ này sẽ là một con đường không lối về.
Hai người khua môi múa mép đấu khẩu với nhau một lúc.
Lâm Phàm hơi nhức đầu, lão già Cửu Sắc miệng kín không kẽ hở, không lỡ lời chữ nào để hắn bắt lấy cơ hội tấn công vào, vậy thì đành giơ đao chém thẳng.
Lâm Phàm uống hớp trà rồi đặt tách xuống, biểu tình nghiêm túc nói:
- Cửu Sắc, có chuyện này cần nói.
Cửu Sắc lão tổ vốn cười vui chợt sửng sốt, cánh tay khẽ run.
Giống như tán dóc với bằng hữu, đang nói ngon trớn thì bằng hữu dừng lại, biểu tình nghiêm túc hỏi cho mượn ít tiền được không?
Tất cả đến đột ngột không kịp chuẩn bị.
Cửu Sắc lão tổ cười gượng gạo, hơi lúng túng:
- Lâm phong chủ nói đi.
Lòng lão đang rỉ máu, run rẩy, làm ơn đừng là vì chuyện kia.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Gần đây cần gấp một mớ đan dược, số lượng rất nhiều, có thể cho một ít được không?
Mặt Cửu Sắc lão tổ trắng bệch.
Quả nhiên không thể tránh khỏi, tiểu tử này trực tiếp mở miệng, không thể suy đoán hắn theo lẽ phải liêm sỉ bình thường được.
Cửu Sắc lão tổ tỏ vẻ tiếc nuối:
- Cái này . . . nói thật với Lâm phong chủ là Đan giới thật sự không có đan dược, không phải ta không cho Lâm phong chủ mà ta bất lực.
Lòng lão lạnh lẽo, biết ngay không có chuyện tốt. Mỗi lần tiểu tử này đến Đan giới đều là vì đan dược.
Lâm Phàm biểu hiện vẻ đau lòng nói:
- Lão tổ, thật ra bản phong chủ có việc muốn nói với lão. Dạo này bản phong chủ đi thượng giới, có chút sản nghiệp ở chỗ đó, thu hoạch rất không tệ. Bản phong chủ đến lấy đan dược của lão tổ thật ra trong lòng cũng hơi ngượng, vốn định cho lão tham gia vào sản nghiệp này kiếm chút tài phú, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của lão hình như không xem bản phong chủ là bằng hữu.
Cửu Sắc lão tổ nhìn Lâm Phàm, tin ngươi mới là lạ, sản nghiệp quái gì?
- Lâm phong chủ hiểu lầm, sao ta không xem Lâm phong chủ là bằng hữu được? Nhưng mà . . .
Cửu Sắc lão tổ chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm ngắt lời:
- Kiếm tài phú của Chúa Tể, mà tài phú của Chúa Tể khổng lồ còn hơn tài phú của một tông môn vực ngoại giới, thật không dám tưởng tượng. Suy nghĩ kỹ đi, không đùa với lão tổ.
Cửu Sắc lão tổ ngây người, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, không tin nổi.
Lão muốn biết Chúa Tể là cái gì vậy?
Không hiểu.
Lâm Phàm chộp lấy Cửu Sắc lão tổ:
- Được rồi, dẫn lão đi đường hầm nhìn xem.
Hắn không đợi đối phương đồng ý hay từ chối đã trực tiếp rời khỏi Đan giới.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm cùng Cửu Sắc lão tổ trở về.
Sau khi trở về biểu tình của Cửu Sắc lão tổ thay đổi hẳn, há hốc mồm không khép lại, còn chìm trong trạng thái không tin nổi.
Sau khi lão tổ và Lâm phong chủ rời đi thì Lạc Vân thần nữ luôn chờ ở đây, nhìn bộ dạng của lão tổ khiến nàng thầm thắc mắc lão tổ đã trải qua chuyện gì?
Cửu Sắc lão tổ bỗng vỗ vai Lâm Phàm, nghiêm mặt nói:
- Lâm phong chủ, tình bằng hữu của chúng ta thiên trường địa cửu, vật ngoài thân không thể hình dung hết. Mới nãy lão phu giỡn chút thôi, chỗ này của lão phu là đâu? Đây là Đan giới! Thứ khác không có chứ dư dả đan dược, không nói nhiều nữa, Lạc Vân, đi lấy năm mươi viên hậu thiên linh đan lại đây!
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Lão tổ đừng miễn cưỡng, bản phong chủ không có ý gì khác.
Cửu Sắc lão tổ rối rít xua tay, không chút do dự:
- Ôi dào, Lâm phong chủ nói vậy là sao? Cái gì gọi là miễn cưỡng? Đời của Cửu Sắc này sẵn sàng cắm dao vì bằng hữu, nhất là vì Lâm phong chủ, lên núi đao, xuống biển lửa đều không cau mày một chút, vài viên đan dược có đáng gì, không là gì so với tình bằng hữu của chúng ta. Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!
Trời ạ, mới nãy đi xem đường hầm, mớ tài phú chói mù mắt lão.
Hơn nữa có nhiều người xếp hàng, ngẫm lại liền cảm giác khủng bố.
Người khác có lẽ thiếu đan dược nhưng với Đan giới thì bọn họ không thiếu thốn đan dược, chỉ thiếu tài phú.
Rất nhanh.
Lạc Vân thần nữ bưng năm mươi viên hậu thiên linh đan trở về.
Nàng rất thắc mắc, lão tổ rốt cuộc đi xem cái gì mà khi về thay đổi thái độ hoàn toàn, nỡ đưa tặng đan dược.
Theo Lạc Vân thần nữ biết thì mớ đan dược này là mạng sống của lão tổ, đâu dễ tặng cho người khác.
Lâm Phàm vui mừng gật đầu, con người của Cửu Sắc không tệ, thật sự xem hắn là bằng hữu, không phải huynh đệ bằng nhựa.
- Lão tổ . . .
Lâm Phàm vừa muốn mở miệng nhưng bị lão tổ cướp lời:
- Lâm phong chủ, đừng gọi ta lão tổ, gọi Cửu Sắc được rồi. Quan hệ của chúng ta là gì? Hình dung bằng tình vững chắc hơn vàng cũng không đủ, gọi là lão tổ thì khách khí, cứ gọi Cửu Sắc đi. Sau này Đan giới là nhà của Lâm phong chủ, muốn tới ở lại đều được.
Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ cực kỳ nghiêm túc, như đang bảo ta không phải nói đùa, ta nghiêm túc.
Lâm Phàm nói:
- Tốt, tốt, Cửu Sắc bây giờ cũng là tu vi Đạo cảnh đỉnh rồi, ngày nào đó nếu ngươi tin tưởng có thể đột phá thì đi đường hầm báo tên của bản phong chủ ra, khiến bọn họ áp trận cho ngươi đột phá đến Đế Thiên cảnh.
Ở vực ngoại giới muốn đột phá là nằm mơ giữa ban ngày, bây giờ đường hầm bị Lâm Phàm chiếm lĩnh, tất cả không còn là vấn đề.
Cửu Sắc lão tổ thay đổi bộ dạng keo kiệt thường ngày, trở nên rộng rãi vô cùng:
- Được, không thành vấn đề.
Lạc Vân đưa đan dược đến trước mặt Lâm Phàm, vẫn rất thắc mắc.
Lâm phong chủ rốt cuộc rót thuốc mê gì cho lão tổ? Trước và sau thay đổi quá lớn, như hai người khác nhau.
Lâm Phàm cất kỹ đan dược, hắn không ở lại mà trực tiếp rời đi.
Sau khi Lâm Phàm đi, Cửu Sắc lão tổ ngẫm nghĩ, nở nụ cười:
- Tốt, thật tốt, quá tuyệt vời.
Lạc Vân thần nữ thắc mắc hỏi:
- Lão tổ, Lâm phong chủ rốt cuộc dẫn người đi xem cái gì mà sao trở về thay đổi nhiều vậy?
Cửu Sắc lão tổ cười nói:
- Cơ duyên, cơ duyên lớn! Đan giới sắp lên như diều gặp gió trong tay lão phu, mai đây lão phu sẽ nổi tiếng vạn năm trong Đan giới. Tuyệt, quá tuyệt.
Lạc Vân thần nữ vẫn hoang mang, hoàn toàn nghe không hiểu lão đang nói gì, nhìn vẻ mặt điên khùng của lão tổ thì biết chuyện này không tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận