Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1147: Cái thứ này hơi thú vị

Tạm thời không ai biết tình huống bên Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Tịnh Thánh xui xẻo bị ăn đòn, y rất hoang mang, vẫn không hiểu tại sao đối phương muốn đánh mình.
Chỗ đường hầm.
Lâm Phàm rời đi Viêm Hoa tông, chuẩn bị đến thượng giới kiếm điểm một phen.
Dạo này Lâm Phàm bỗng cảm thấy Thế Giới cảnh hơi chán, cần tăng cảnh giới lên.
Cốt Vương đứng cạnh Lâm Phàm, cười tươi rói, cảm giác quá tuyệt vời:
- Lâm gia, gần đây làm ăn này đắt như tôm tươi, Du Vân đúng là có giá trị, không biết có bao nhiêu người đến đường hầm chỉ vì giẫm lên hắn.
Xem tình huống bây giờ, khách nối liền không dứt, liên tục không ngừng.
Lâm Phàm nói:
- Làm ăn được thì mới đủ no, tiếp tục cố gắng, khoảng cách trở thành con đường giàu nhất thượng giới đã không xa.
Cốt Vương mừng rỡ nói:
- Lâm gia, vậy ta có thể trở thành thứ mấy?
Lâm Phàm liếc nhìn, bình tĩnh nói:
- Chắc được thứ hai.
Cốt Vương chìm trong vui vẻ, tưởng tượng sau này thành người giàu đứng thứ hai trong thượng giới, cảm giác chắc rất sung sướng.
Thực lực mạnh thì được gì?
Nhưng nếu vừa mạnh vừa có rất nhiều tài phú, đến lúc đó xung quanh chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nịnh hót gã.
Đông Dương Đế đón khách ngoài đường hầm đột nhiên vội vàng chạy lại:
- Đại ca, xảy ra chuyện!
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
Đông Dương Đế giơ tay chỉ bên ngoài:
- Có người đột nhiên rơi ra từ đường hầm hư không, đầy rẫy vết thương, lưng bị thứ sắc bén xé mở suýt đứt làm đôi, đẫm máu, trông bề ngoài như hòa thượng, không biết có phải là người của Phật Ma Tháp không.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Đi xem thử.
Không thể nào, mới đánh nhau với Phật Ma Tháp không bao lâu mà sao có người quay lại rồi?
Bị thương nặng như thế, đừng nói là định vu oan hãm hại nhé.
Nhưng không thể nào, người Phật Ma Tháp chắc không thể làm hành vi đần độn như vậy.
Bên ngoài.
Lâm Phàm từ xa thấy người nằm ở đó, bị thương đúng là rất nghiêm trọng, đẫm máu, trông như đã chết.
Những người muốn qua đường hầm giẫm Phó Thần Chủ hơi sợ hãi đứng xung quanh.
Vì đầu trơn bóng đại biểu thế lực hơi bị khủng bố, nếu người Phật Ma Tháp tưởng bọn họ làm hại thì bi kịch.
Cốt Vương kinh thán:
- Lợi hại, vết thương kiểu này là muốn biến tên này thành da bọc xương sao?
Cốt Vương nhìn thoáng qua nhận ra ngay đối phương là cường giả Thế Giới cảnh.
Dựa theo tình huống bình thường thì cường giả Thế Giới cảnh có thể tự khép lại miệng vết thương, nhưng có lực lượng ngưng tụ trên vết thương ngăn cản máu thịt tái sinh, không cho đối phương chữa trị thương thế.
Rất kinh người.
Lâm Phàm sờ soạng mặt xác chết, xem kỹ thì hơi bị quen mắt:
- A, hơi quen.
Cốt Vương hỏi:
- Lâm gia quen biết?
Cốt Vương chuẩn bị sẵn đồ vật dùng để chữa thương, miễn Lâm gia gật đầu biểu thị nhận biết là gã sẽ chữa lành vết thương của đối phương ngay.
Lâm Phàm không nóng nảy:
- Để bản phong chủ nhìn kỹ hơn nữa, xem thử có nhìn lầm không.
Nhưng thật tiếc là hắn nhìn thật lâu vẫn không nhớ ra được đối phương là ai.
- Khụ khụ!
Tịnh Thánh ho ra máu tươi, thều thào:
- Cứu ta, cứu ta . . . ta là Tịnh Thánh Phật Tử của Đại Thiên Vân Phật Điện, ta sẽ báo đáp ngươi.
- Đại Thiên Vân Phật Điện?
Lâm Phàm ngây người, đột nhiên phản ứng lại:
- Thì ra là ngươi, từng gặp mặt một lần.
Cốt Vương hỏi:
- Cứu không Lâm gia?
Lâm Phàm không do dự:
- Cứu! Xem như từng mặt một lần, thấy chết không cứu không phải phong cách của chúng ta. Chúng ta là người làm ăn, nếu có người gặp nguy hiểm trong địa bàn của chúng ta, cần trợ giúp, chúng ta cũng nên giúp người ta, không chừng người ta sẽ vui lòng ghé thăm việc buôn bán của chúng ta. Ngươi thấy đúng không?
Cốt Vương gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Nói quá hay.
Cốt Vương hành động rất nhanh, nắm mớ đan dược nhét vào miệng đối phương, nghiên cứu lực lượng bám trên thịt.
Cốt Vương kinh thán:
- Thủ đoạn chính xác, ngăn cản chữa trị mọc thịt.
Nhưng gã không để bụng chuyện cỏn con.
Câu nói vừa rồi của Lâm Phàm không có chỗ nào ghê gớm nhưng những người định qua đường hầm đều rất ngạc nhiên, trong lòng đồng ý hành vi này của đường hầm.
Thật tốt, tuyệt vời.
Chốc lát sau, nhờ Cốt Vương chữa trị, cộng thêm dục vọng cầu sinh của Tịnh Thánh nên vết thương lành rất nhanh, da thịt khép lại, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Tịnh Thánh thấy rõ khuôn mặt của Lâm Phàm thì giật mình kêu lên:
- Là ngươi!
Tịnh Thánh mãi mãi không quên Lâm Phàm, luôn nhớ kỹ trong lòng bóng dáng kinh khủng kia.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Là bản phong chủ, đừng nói nhảm, chuyện này của ngươi là sao? Tại sao bị thương ra nông nỗi này? Đừng lừa bản phong chủ, sẽ không có kết cục tốt.
Tịnh Thánh nghe vào tai rất là hãi hùng, dường như nói dối nửa lời sẽ bị đối phương giết chết.
Tịnh Thánh nhớ lại tình huống lúc trước, suy yếu mở miệng nói:
- Ta đi Nguyên Tổ Thâm Uyên, gặp một người ở nơi đó, toàn thân bao trùm áo giáp màu đen kín mít, không biết là ai, không biết đối phương muốn làm gì. Ta hỏi đối phương là ai liền bị tấn công. Rất mạnh, mạnh khiến người sợ hãi. Hơn nữa không có dao động lực lượng, bị đối phương hố.
Lâm Phàm suy tư, Tịnh Thánh gặp người trong Nguyên Tổ Thâm Uyên?
Số xui thật.
Đông Dương Đế nói:
- Ngươi lừa ai hả? Rất ít người đi Nguyên Tổ Thâm Uyên, còn về không có dao động lực lượng thì càng không thể nào! Đại ca đừng để bị lừa, chắc chắn tên này đùa giỡn với chúng ta!
Tịnh Thánh sốt ruột nói:
- Ta lừa ai chứ? Nếu ta nói dối lừa người sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
Lâm Phàm cười cười an ủi Tịnh Thánh nóng nảy:
- Đừng gấp gáp, đừng hoảng hốt, không ai không tin ngươi, đúng rồi, bản phong chủ đã cứu ngươi, có phải ngươi nên có biểu thị gì không?
Tịnh Thánh ù ù cạc cạc.
Mợ nó, nói gì vậy? Nhanh vậy đã muốn hố ta?
Nhưng Tịnh Thánh không dám chống cự, nếu không thì trời mới biết sẽ phát sinh sự việc gì, chỉ có thể gật đầu:
- Có, có, chắc chắn sẽ có biểu thị.
Lâm Phàm nói:
- Ài, biểu thị gì đó là chuyện nhỏ, thấy ngươi bị thương nặng như vậy làm bản phong chủ đau thay ngươi. Chắc trong lòng ngươi cũng rất đau đớn, hay là đi vực ngoại giới giải sầu một chút, quên hết việc không vui đi.
Tịnh Thánh ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
Du lịch?
Quỷ mới muốn đi!
Nhưng Tịnh Thánh không dám nói ra miệng, nếu không sẽ ăn đòn nhừ tử.
Tịnh Thánh có thể kiên cường với người khác nhưng không dám cãi lại Lâm Phàm:
- Được, không thành vấn đề, sẽ đi du lịch một chuyến.
Đám người Cốt Vương cười, không uổng công cứu sống đối phương.
Tịnh Thánh nói:
- Phải rồi, có chuyện quên nói, ta cảm giác tên kia không phải người của thượng giới.
Y có linh cảm này.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Vậy là người vực ngoại giới?
Không lẽ là đám người bà già Vạn Quật? Nhưng không thể nào, dù tốc độ tu luyện của họ siêu nhanh cũng không thể đánh Tịnh Thánh ra nông nỗi này.
Không hiểu sao Tịnh Thánh có cảm giác này:
- Không phải, không phải vực ngoại giới, cũng không phải thượng giới, ta cảm giác ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Khi Tịnh Thánh thốt ra câu đó, không ai tin tưởng lời của y.
Cốt Vương nhìn Tịnh Thánh như ngắm tên ngốc.
Bảo là người ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên? Sao không nói là sinh ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên luôn đi?
Nhưng Lâm Phàm để bụng chuyện này, hắn nói:
- Cốt Vương, chiêu đãi một chút, ta cùng Ma Tổ đi xem Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Cốt Vương nói:
- Lâm gia, tên này chắc chắn miệng đầy nói bậy.
Lâm Phàm phẩy tay, không muốn nói nhiều, đối với bất cứ chuyện gì đều phải nghiêm túc, dù nó có thật hay không.
Lỡ là thật thì sao?
Sẽ khiến người sướng đến bay lên.
Nghe nói bốn thế lực lớn thượng giới rất ghê gớm, nhưng thế thì sao? Đều bị hắn đập nát.
Còn về có nhân vật ẩn giấu trong thượng giới thì Lâm Phàm đoán là có, nhưng trời mới biết họ núp ở nơi nào.
Lâm Phàm kêu gọi:
- Ma Tổ, đi, chúng ta đi Nguyên Tổ Thâm Uyên xem tình hình thế nào!
Ma Tổ rất tò mò, những gì Tịnh Thánh nói khiến người ngạc nhiên.
Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Hai bóng dáng xuất hiện.
Lâm Phàm và Ma Tổ đến nơi ngay.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi nghĩ lời của tên kia có mấy phần đáng tin?
Ma Tổ suy tư:
- Khó nói, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe có sinh linh xuất hiện ở Nguyên Tổ Thâm Uyên, có lẽ hắn nhìn lầm.
Hai người rơi xuống đất.
Ma Tổ nói:
- Nơi này từng có chấn động hư không, đúng là đã phát sinh đại chiến, còn có máu, chắc là của tên kia.
Với cường giả như Ma Tổ thì rất nhạy cảm với dao động năng lượng trong không gian, miễn không trôi qua quá lâu thì sẽ cảm giác được khác lạ.
Hai người đứng ở mép Nguyên Tổ Thâm Uyên cẩn thận dò xét, nhưng không phát hiện tình huống khác lạ gì.
Lâm Phàm đá trúng vật cứng, hắn cúi đầu xem, là một viên kim loại vỏ màu đen, rất nhỏ, chỉ bằng móng tay.
- Đây là vật gì?
Lâm Phàm cầm trong tay xem kỹ, cau mày, không nhận ra là cái gì, chẳng lẽ là người xưa để lại?
Hắn xem hồi lâu vẫn không rõ.
Lâm Phàm vụt ngoái đầu nhìn về phía phương xa, hắn cảm giác có thứ gì luôn nhìn chòng chọc vào họ, nhưng khi cảm ứng thì không nhận được chút dao động lực lượng hay hơi thở nào.
Lâm Phàm nói:
- Ma Tổ, bên kia có người.
Ma Tổ sững sờ, dường như hơi bất ngờ, nếu có thứ gì thì gã chắc chắn cảm ứng được.
Phương xa.
Sau tảng đá, đôi mắt laser màu đỏ của người bí ẩn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm cùng Ma Tổ.
- Điều tra dao động năng lượng, giá trị năng lượng ba trăm ức, đẳng cấp nguy hiểm, siêu hạng.
- Điều tra dao động năng lượng, giá trị năng lượng bốn trăm ức, đẳng cấp nguy hiểm, siêu hạng.
- Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, không thể địch lại, nhất định phải rời đi!
Mắt người bí ẩn hiển hiện một loạt số liệu, trong người phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Lâm Phàm rống to, mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình:
- Đi ra cho bản phong chủ!
Người bí ẩn vẫn không có biểu tình, nhưng tiếng cảnh báo trong người không ngừng vang vọng:
- Phát hiện mục tiêu, nhất định phải hủy diệt.
- Thành công ngưng tụ hạt chôn vùi.
Răng rắc!
Áo giáp trên thân thể người bí ẩn biến đổi, chỗ lồng ngực hiện ra một quả cầu năng lượng ánh sáng đen thui, hư không xung quanh vặn vẹo rồi tan vỡ.
- Bắn!
Lâm Phàm đang thắc mắc sao đối phương còn chưa đến thì một chùm sáng màu đen với tốc độ vượt qua tất cả bắn thẳng về phía hắn.
- A? Thứ này thú vị đây.
Lâm Phàm tiến lên, vươn tay nắm trọn chùm sáng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận