Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1148: Đừng nhục nhã ta

Lâm Phàm vung vẫy cánh tay, lòng thầm thắc mắc:
- A? Hơi khác với hiệu ứng bình thường.
Nhưng lúc này Lâm Phàm không rảnh nghĩ nhiều, chân giẫm mạnh làm mặt đất vỡ vụn, hắn hóa thành luồng sáng bắn về phía đối phương.
Lâm Phàm vươn tay, xòe năm ngón ra nhấn đối phương xuống:
- Cái thứ gì, lén la lén lút!
Rầm!
Người bí ẩn ngã xuống đất, bị một chưởng đè chặt dính đất.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Xúc cảm này . . .
Cảm giác hơi lạ, khác với sờ người thật.
Lâm Phàm chợt cười, năm ngón tay nhấn mạnh:
- Còn muốn chống cự?
Rắc!
Áo giáp trên người đối phương vỡ vụn.
Một kích này đủ để chấn vỡ nội tạng trong người, đương nhiên, cách cái chết còn xa. Lâm Phàm vì muốn biết rõ ràng đối phương rốt cuộc là ai chắc chắn sẽ không lấy mạng nhỏ của đối phương.
Người bí ẩn đột nhiên phun búng máu, màu giọt máu hơi lạ.
Màu trắng sền sệt, không phải máu mà càng như chất lỏng.
Lâm Phàm ngây người, ngay sau đó phát hiện trong thân thể người này không phải nội tạng mà là các loại ống sáng lấp lánh, ống giống thủy tinh.
- Cái này . . .
Lâm Phàm không tin được, cảm thấy những thứ này khá quen mắt, hình như thấy ở đâu đó rồi.
Phải rồi, trong phim ảnh.
Nhưng vào lúc này, người bí ẩn bị Lâm Phàm đè dưới đất bỗng bùng nổ năng lượng trong cơ thể.
- Gặp kẻ địch không thể chống trả, khởi động trang bị tự hủy.
- Đếm ngược.
- 1 . . .
- Tự bạo.
Bùm!
Lấy người bí ẩn làm trung tâm, một sức mạnh mang tính hủy diệt bộc phát ra.
Gió lốc năng lượng màu trắng hình thành vòng xoáy bao trùm vùng trời này.
Phương xa, Ma Tổ ngây người.
Xảy ra chuyện gì?
Nói thật thì gã xem không hiểu.
Chẳng phải tiểu tử này đã trấn áp đối phương rồi sao? Khi không bộc phát ra sức mạnh mang tính hủy diệt.
Rất nhanh, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Ma Tổ nhìn bóng dáng phía xa, kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?
Uy lực vụ tự nổ quá mạnh, không biết tiểu tử kia có bị lan trúng không? Có bị nổ choáng váng không?
Ma Tổ thấy tiểu tử kia không nhúc nhích, hình như bị thương, nhưng hắn cứ đứng im như tượng làm gã thắc mắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm bỗng thản nhiên nói:
- Ma Tổ, tên này tuyệt đối không phải người của thượng giới và vực ngoại giới, có lẽ đúng là đến từ Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Ma Tổ giật mình kêu lên:
- Ngươi có chắc không?
Lời này thốt ra từ miệng hắn có tính chất khác với Tịnh Thánh.
- Chắc chắn, bản phong chủ nói thẳng là tên này tuyệt đối không phải người của hai giới.
Lâm Phàm thấy đối phương phun máu ra không phải máu mà càng như chất lỏng, loại chất lỏng cho đối phương hoạt động.
Lâm Phàm không cách nào giải thích với Ma Tổ, rất khó nói rõ, kiến thức khác nhau thì tiếp xúc đồ vật cũng không giống. Dù nói một ngày một đêm cũng khó nói rõ ràng.
Lâm Phàm nói:
- Đừng nhìn bản phong chủ như thế, với trí tuệ của ngươi thì bản phong chủ rất khó giải thích rõ, ngươi cứ tin tên này tuyệt đối không phải người của hai giới là được.
Ban đầu Ma Tổ không có cảm giác gì, nhưng nghe tiểu tử này nói trí thông minh của gã không thể hiểu thấu thì gã hơi bị khó chịu.
Ý gì đây?
Đang nói trí thông minh của gã thấp?
Thôi, không thèm chấp nhặt với tiểu tử này.
Ma Tổ trầm tư, sắc mặt nghiêm túc:
- Nếu đúng như ngươi nói người vừa rồi ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên thì tại sao trước kia không xuất hiện? Cố tình xuất hiện vào lúc này?
Lâm Phàm nói:
- Không, tên vừa rồi không phải con người.
Ma Tổ hỏi:
- Không phải con người chứ là cái gì?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Bỏ đi, trí tuệ của ngươi khó mà hiểu dược, cứ coi nó là con người đi.
Ma Tổ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, hận không thể một bàn tay đập chết tiểu tử này. Không thể nói một câu tiếng người sao?
Lâm Phàm lại gần mép Nguyên Tổ Thâm Uyên, nhìn vào trong. Lần trước đã xem một lần nhưng không nhìn ra thứ gì, bây giờ lại nhìn lần nữa, hắn hy vọng sẽ thấy rõ ràng.
Đáng tiếc vẫn như cũ, không có biến đổi nào.
Ma Tổ cười hỏi:
- Nhìn ra cái gì không?
Vừa rồi liên tục bị tiểu tử này nói trí thông minh không cao, gã là Ma Tổ tung hoành thế gian hơi bị khó chịu, giờ nhìn tiểu tử này bất lực thì tự nhiên gã mừng thầm trong bụng.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Nhìn ra một chút.
Ma Tổ thôi đùa giỡn, thấy sắc mặt của tiểu tử này nghiêm túc hình như đã nhìn ra cái gì:
- Nhìn ra cái gì?
Lâm Phàm lắc đầu:
- Trí tuệ của ngươi không hiểu được đâu, thôi không nói.
Mợ nó!
Ma Tổ tức giận muốn nổi điên.
Nếu không phải không nắm chắc trấn áp tiểu tử này thì gã đã ra tay từ lâu.
Lâm Phàm đi hướng phương xa:
- Đi, chúng ta đi tìm chút chuyện chơi, đi ra một chuyến không thể trở về tay không.
Ma Tổ hỏi:
- Đi đâu?
Lâm Phàm không quay đầu lại:
- Đi Phật Ma Tháp, không thể nào để người ta tới mà chúng ta không đến đáp lễ lại.
Ma Tổ cười, hào hứng nói:
- Nói có lý!
Nếu là trước kia thì Ma Tổ tuyệt đối sẽ không cùng tiểu tử này đi Phật Ma Tháp, giờ thì khác rồi, thực lực của hắn rất mạnh, Phật Ma nhìn thấy hắn sẽ đau đầu như búa bổ.
Hai người bọn họ đi Phật Ma Tháp, dù không đánh chết Phật Ma cũng có thể làm y đứt dây thần kinh, muốn chết.
Hai người rời khỏi Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Dưới đáy Nguyên Tổ Thâm Uyên là vùng vũ trụ sông sao, vô cùng vô tận, không nhìn thấy bất cứ vật sống gì, hết thảy âm u, tĩnh lặng.
Nhưng trong vũ trụ sông sao nổi lơ lửng rất nhiều thứ, là thần vật khiến tất cả Chúa Tể điên cuồng.
Trong vũ trụ sông sao có một dòng lũ màu tím xoay tròn rất chói mắt, trong lũ vòng xoáy có mảnh không gian trống trải.
Mảnh không gian này giống như thế giới pha lê, không có khái niệm thời gian, mọi thứ ở đây đều giữ nguyên dạng không có thay đổi gì.
Nhiều bình đài trôi nổi trong vùng không gian này, đó là từng khối tảng đá.
Tảng đá xa xưa tồn tại lâu đời, không ai biết những bình đài tảng đá này xuất hiện từ bao giờ.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong thế giới yên tĩnh đột nhiên vang tiếng cười khiến người sợ hãi.
Phương xa, có người đứng trên bình đài, giơ cao hai tay điên cuồng rít gào:
- Đúng rồi, thật sự đúng, có hy vọng ra ngoài!
Trước mặt người này là thiết bị công nghệ cao cảm giác vượt thời đại.
Mấy bóng người đột nhiên hiện ra:
- Dược sư, chúng ta có thể đi ra chưa?
Dược sư đang cười lớn nghe câu hỏi thì ngừng bặt, trợn to mắt nói:
- Đừng gọi ta là dược sư, gọi ta là nhà khoa học!
Những người xuất hiện quanh dược sư không muốn nói chuyện.
Bị nhốt trong này đến ngu ra rồi à?
Nhà khoa học là thứ quỷ gì?
Nhưng bọn họ không nói ra, vì chính họ cũng quên mất mình bị giam ở đây bao lâu, có lẽ lâu lắm rồi.
Nếu không phải thời gian chỗ này vĩnh viễn đứng im thì dù bọn họ có thực lực ngập trời cũng khó thể mãi mãi bất diệt.
Trong thời gian vô tận, bọn họ đối mặt mảnh hư vô này, không thể tu luyện, không ra ngoài được.
Dược sư cầm cuốn sách dày đặt trên bàn lên:
- Trong năm tháng vô tận ta đã tìm hiểu huyền bí trong quyển sách thần tuyệt thế này.
Dược sư giơ cao cuốn sách thần, nét mặt điên cuồng.
Thật lâu trước kia, bọn họ đi vào đây, tìm kiếm bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên. Không ngờ ngay khi bọn họ vào trong thì Nguyên Tổ Thâm Uyên nổ, sau đó không biết qua bao lâu, họ mở mắt ra thì đã xuất hiện ở đây.
Muốn rời đi nơi này nhưng không làm được.
Lúc dược sư tỉnh lại trong tay cầm cuốn sách thần này, nhưng khi ấy gã không có hứng thú với quyển sách, chỉ muốn rời đi.
Tiếc rằng dùng đủ cách mà không ra được, dược sư đành nghiên cứu sách thần tuyệt thế, trong năm tháng vô tận giúp gã gỡ bỏ từng câu đố.
Thật lâu trước kia có một xác chết bay tới rồi trôi đi phương xa tít.
Dược sư đột nhiên tỉnh ngộ.
Xác chết.
Một cái xác chưa từng gặp qua từ bên trên rơi xuống, vậy chẳng phải là có thể rời khỏi đây, nhưng không thể là vật sống?
Vì chứng thực ý nghĩ, dược sư tiếp tục nghiên cứu. Mới gần đây gã gỡ bỏ tất cả câu đố trong sách thần tuyệt thế, đột nhiên phát hiện tu luyện không thú vị bằng cuốn sách này.
Dược sư điên cuồng nói:
- Các vị, cơ hội tới rồi! Vật không có sự sống mới rời khỏi đây được, mới nãy người sinh hóa thể lỏng của ta lên mặt đất, tiếc rằng bị người làm hỏng. Nhưng đây là hy vọng, chỉ cần lấy được hạch tâm hai giới là có thể hoàn toàn mở ra Nguyên Tổ Thâm Uyên, trở về một thể, thời đại của chúng ta cũng quay về!
Đầu óc của gã thông minh nhất, năm xưa bọn họ bị nhốt ở đây vì nghĩ sai lầm, chỉ lấy hạch tâm vực ngoại giới chứ không lấy hạch tâm thượng giới, dẫn đến Nguyên Tổ Thâm Uyên tạm dung hợp chốc lát, hố cả đám kẹt trong không gian vô tận này.
- Dược sư . . .
Dược sư tức giận nói:
- Gọi ta nhà khoa học, nếu không sẽ là nhục nhã với ta!
Gã hoàn toàn chìm đắm trong cuốn ‘Người Sinh Hóa Max’, cảm thấy xưng hô dược sư không xứng với mình, chỉ có xưng hô nhà khoa học mới thật sự phù hợp thân phận của gã.
Vì trong sách thần xuất hiện ba chữ nhà khoa học nhiều nhất.
- Tốt, tốt, nhà khoa học, là nhà khoa học.
Một bá chủ tuyệt thế viễn cổ hỏi:
- Nhưng ngươi biết hạch tâm hai giới ở chỗ nào không?
Dược sư tự tin nói
- Biết, ở thượng giới. Lúc ấy chúng ta lấy đi hạch tâm vực ngoại giới ném vào Nguyên Tổ Thâm Uyên, dù cuối cùng nổ tung thì chắc chắn nó vẫn còn ở thượng giới. Các ngươi đừng quấy rầy ta, để ta tập trung sáng tạo người sinh hóa thể lỏng max, sức mạnh của hắn có thể ứng đối tất cả. Ta thích lực lượng bí ẩn sáng thế như vậy.
Đám bá chủ tuyệt thế hoàn toàn không hiểu dược sư nói cái quái gì, nhưng tóm lại là dược sư có nắm chắc.
Miễn rời khỏi nơi này thì vùng trời này vẫn là của bọn họ.
Chí bảo chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên vốn thuộc về họ.
Phật Ma Tháp.
Lâm Phàm cùng Ma Tổ tới nơi.
Lâm Phàm nghênh ngang hét:
- Phật Ma, lão tử tới rồi, rửa sạch sẽ cái mông ra nghênh tiếp đi!
Hắn không chút nào né tránh, muốn là quậy thì phải quậy bung nóc.
Ma Tổ thầm nghĩ thật kiêu ngạo.
Trong Phật Ma Tháp, tâm tình của Phật Ma siêu khó chịu, nghe tiếng la bên ngoài thì ngây ra.
Quen tai lắm.
Là giọng của tiểu tử kia, không sai được.
Đáng ghét, dám đánh tới cửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận