Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1150: Ngày tai nạn của Phật Ma Tháp

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
Đạo Đức Chi Chủ kêu thảm:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Đúng là gặp quỷ, Đạo Đức Chi Chủ không tin được mình sẽ bị người nhấn trên mặt đất đánh tơi bời.
Từ khi có được thần thuật viễn cổ thì lòng tự tin của gã tăng vọt, cho rằng mình là cường giả tuyệt thế tung hoành thiên địa, sẽ không còn bị khuất nhục như ngày xưa nữa.
Nhưng bây giờ.
Ha ha!
Khuất nhục lần nữa ập đến, khiến Đạo Đức Chi Chủ không có chút ý nghĩ chống cự.
Phật Ma thấy Đạo Đức Chi Chủ bị tiểu tử kia đè dưới đất, mặt y không lộ biểu tình gì nhưng lòng dâng trào sóng thần.
Phế vật, thật sự là phế vật.
Còn bảo là lấy được thần thuật viễn cổ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, tu luyện tới bây giờ mà bị hạ ngay trong một nốt nhạc, còn mặt mũi nào?
Lâm Phàm nhấn cổ Đạo Đức Chi Chủ, đấm vào trán của đối phương:
- Không đánh không được, nhà ngươi hơi láo, vừa rồi tính đạo cái gì hả?
Một đấm đánh Đạo Đức Chi Chủ sắp văng não ra khỏi óc, nổ đom đóm mắt, đã ngu người.
- Ta . . .
Binh!
Đạo Đức Chi Chủ vừa định nói chuyện lại bị đấm vào trán, lời muốn nói kẹt trong miệng không nhả ra được.
- Đừng nói nhảm, ăn đòn đi. Yên tâm, sẽ không đánh chết ngươi, nhưng sẽ cho ngươi vĩnh viễn nhớ giờ phút này, dù trăm ngàn năm về sau hễ ngươi nhớ đến Lâm Phàm này hoặc nghe được tên của bản phong chủ sẽ như chó nhà có tang, vĩnh viễn sống trong khủng hoảng.
Lâm Phàm từng đấm đánh vào đầu của Đạo Đức Chi Chủ.
Xung quanh im ắng.
Người Phật Ma Tháp không nhúc nhích, đám đệ tử sợ ướt quần.
Bọn họ bảo vệ Phật Ma Tháp, nhưng nhìn kẻ cùng hung cực ác này đè người bí ẩn ở dưới đất thì họ sợ chết khiếp.
Đây còn là con người sao?
Ma Tổ vịn trán, gã phục rồi.
Vị trí người cuồng nhất thế gian tạm thời cho tiểu tử này ngồi vậy. Có lẽ sẽ có ngày hắn sẽ phát hiện quá cuồng vọng cuối cùng không tốt, sẽ bị đủ thứ người nhằm vào, gây thù hằn khắp nơi, sẽ có cảm giác hai đấm khó địch lại bốn tay.
Lâm Phàm xách Đạo Đức Chi Chủ lên:
- Phù.
Đạo Đức Chi Chủ rướn thẳng cổ, mắt nhắm chặt không chút phản ứng.
Lâm Phàm nói:
- Giải quyết xong. Phật Ma, giờ đến lượt các ngươi, ngươi có thể cùng tám Đại Tôn ra tay, đệ tử Phật Ma Tháp cũng có thể cùng tiến lên, bản phong chủ không có ý kiến.
Phật Ma xanh mặt, bị đối phương dồn ép đến mức này đã không còn mặt mũi nào.
Nếu người khác nói lời như vậy thì đã sớm không biết chết như thế nào.
- Tiểu tử, chúng ta cùng ra tay!
Ma Tổ cười, có cảm giác đang cười trên nỗi đau của người khác:
- Phật Ma, gió đổi chiều, tuy Phật Ma Tháp mạnh nhưng trong mạnh vẫn có người khác mạnh hơn. Gặp được tiểu tử này xem như Phật Ma nhà ngươi xui.
Mặt Phật Ma lạnh băng, bộ dạng phách lối của Ma Tổ làm y rất khó chịu.
Tiếc rằng tình huống hiện tại không chiều theo ý của y.
Phật Ma nghiêm nghị nói:
- Ma Tổ, ngươi sẽ hối hận.
Đi đến trình độ như bây giờ, Phật Ma sẽ không bị những lời khiêu khích của Ma Tổ chọc tức xông lên.
Ma Tổ cười nói:
- Ha ha, đợi lát nữa ta cùng tiểu tử này liên hợp lại thì ngươi nghĩ Phật Ma Tháp các ngươi có thể ngăn cản được sao?
Cơn giận đọng trong ngực Ma Tổ đã tan biến, lát nữa gã sẽ báo thù.
Lâm Phàm cảm giác một mình hắn có thể chơi chết tất cả người Phật Ma Tháp, nếu để Ma Tổ ra tay, thừa dịp hắn không chú ý bị gã chơi chết vài người thì lỗ to.
Lâm Phàm vung tay tự quyết định:
- Ma Tổ, ngươi không cần ra tay, giao đám người này cho ta.
Mục đích đến Phật Ma Tháp vì đánh một trận với Phật Ma, nếu có thể hoàn toàn trấn áp đối phương thì càng tuyệt.
Nếu không trấn áp được cũng chẳng sao, coi như đi ra du lịch.
Ma Tổ ngây người nhìn Lâm Phàm:
- A?
Coi thường Phật Ma Tháp người ta dữ vậy?
Hành vi này hoàn toàn là không thèm để người ta vào mắt, Ma Tổ cảm thấy tiểu tử này không xem Phật Ma Tháp như con người.
Lâm Phàm nói:
- A gì mà a, tóm lại là vậy, ngươi ở bên cạnh nhìn, không cần nhúng tay.
Hai người giao lưu với nhau không thèm tránh mặt ai.
Mặt Phật Ma đen như cục than.
Láo quá, hoàn toàn không để Phật Ma Tháp bọn họ vào mắt.
Ma Tổ thở dài, còn nói gì được? Tiểu tử này đã nói đến mức đó rồi thì gã đành ngồi xem kịch vậy.
Tám Đại Tôn cũng vậy, cảm thấy nhục nhã. Bọn họ là Đại Tôn của Phật Ma Tháp, dưới một người, trên vạn người, cả giới tùy ý bọn họ tung hoành.
Nhưng bây giờ bị người ta đánh tới cửa nhà, còn dùng câu trả lời có sức sát thương cực lớn nhục nhã bọn họ.
Các ngươi nói xem ai mà chịu đựng được?
Dù bọn họ là con lừa trọc nhưng không đến cảnh giới mắt điếc tai ngơ, nói thẳng ra bọn họ đều xuất gia giữa đường, nếu không vì thần thuật viễn cổ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên thì bọn họ không thèm làm hòa thượng.
Lâm Phàm ngoắc đám người Phật Ma:
- Được rồi, đừng chần chừ, lên mau, bản phong chủ sắp hết kiên nhẫn.
Phật Ma nhìn Đạo Đức Chi Chủ nằm ngay đơ trong hố sâu, chau mày.
Vĩnh Hằng Đại Tôn lại gần hỏi:
- Phật Ma, bây giờ nên làm gì?
Vĩnh Hằng Đại Tôn tu luyện đạo Vĩnh Hằng, ngưng tụ Vĩnh Hằng Chi Luân, thần uy khó lường, nhưng bất lực khi đối mặt với tiểu tử này, không có cả năng lực trấn áp đối phương.
Phật Ma khẽ thở dài:
- Xem ra chỉ có thể đánh một trận.
Chuyện đến mức này thì không thể tránh được nữa, cứ lùi bước mãi thì cơ nghiệp mấy vạn năm của Phật Ma Tháp sẽ sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
Tám Đại Tôn mặt nghiêm túc hơn.
Lâm Phàm thở dài thườn thượt:
- Thôi dẹp, các ngươi không đến thì bản phong chủ lên.
Trong khoảnh khắc khí thế tăng vùn vụt, Lâm Phàm biến mất tại chỗ, lao về phía đám người Phật Ma Tháp.
Vĩnh Hằng Đại Tôn quát khẽ:
- Bày trận!
Đệ tử Phật Ma Tháp lên tiếng:
- Rõ!
Các đệ tử biết việc của mình là gì, dạt ra bốn phương tám hướng. Bọn họ tu luyện bí pháp Phật Ma Tháp, chắp tay trước ngực, sau đầu hiển hiện vòng sáng màu vàng.
Ma Tổ nghiêm túc hơn:
- A?
Thủ đoạn của Phật Ma Tháp rất huyền diệu, dù là gã cũng không thấy rõ ràng.
Tình huống xung quanh hơi là lạ.
Ma Tổ lẩm bẩm:
- Xem ra tiểu tử này đã buộc Phật Ma Tháp đến đường cùng rồi.
Có thể làm đến bước này đã là nghịch thiên.
Lâm Phàm lơ lửng trong không trung nhìn bốn phía:
- Hơi thú vị, cũng tốt, để bản phong chủ nhìn xem năng lực của các ngươi!
Lâm Phàm không ra tay ngay, hắn để đối phương tâm phục khẩu phục, dùng hết thủ đoạn, rồi khi lên đỉnh điểm hắn mới trấn áp bọn họ, cảm giác kia rất sảng khoái.
Phật Ma một mình gánh vác một phương, tám Đại Tôn chiếm cứ bát phương, vầng sáng sau đầu chói mắt như mặt trời, phạn văn quấn quanh người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người tất cả đệ tử Phật Ma Tháp bắn ra cột sáng vàng rực rỡ lên tận trời, đánh vào hư không, sau đó hình thành màn sáng lan tràn bốn phía, bao trùm mọi thứ xung quanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh viễn cổ truyền đến.
Nghe âm thanh hình như cách rất gần, nhưng không biết vì sao cảm giác rất xa xôi.
Cảnh sắc khác lạ hiện ra.
Vô số Kim Thân Phật Đà lơ lửng trên không trung, nhiều phật khí tỏa sáng chói mắt.
Lâm Phàm cười nói:
- Lợi hại, thật sự là lợi hại, uy thế này khiến người hưng phấn. Được rồi, chắc đủ rồi, bản phong chủ đến đây, đừng làm bản phong chủ thất vọng!
Bùm!
Hư không dưới chân Lâm Phàm nổ tung.
Chốc lát sau, có tiếng hét thảm thiết.
Lâu Vọng Đại Tôn, một trong tám Đại Tôn chợt cong lưng như con tôm, hé môi phun búng máu.
Đầu Lâm Phàm đụng vào bụng đối phương, một kích này làm Lâu Vọng Đại Tôn cảm giác xương toàn thân như đứt gãy.
Lâu Vọng Đại Tôn tức giận, hai tay đè xuống:
- Đáng ghét, trấn áp!
Phật Đà xung quanh xòe tay ra chộp lấy Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu, không lùi bước mà lao vào Phật Đà.
Lâu Vọng Đại Tôn rống to:
- Tiểu tử, ngươi thật quá càn rỡ, hôm nay Phật Ma Tháp dồn hết lực lượng tháp độ sức với ngươi một phen!
Lâm Phàm tung chân đá:
- Nói nhảm nhiều quá!
Lồng ngực Lâu Vọng Đại Tôn lõm vào.
Vang tiếng nổ điếc tai.
Lâm Phàm và Phật Đà đầy trời va chạm kịch liệt, nguyên Phật Ma Tháp rung bần bật.
- Phụt!
Đệ tử Phật Ma Tháp hộc máu, tinh khí thần của họ dung hợp vào các Phật Đà, giờ Phật Đà va chạm với Lâm Phàm thì sức mạnh kia truyền vào người họ.
Phật Ma thầm giật mình:
- Lực lượng thật kinh khủng!
Y bóp đầu ngón tay, chữ Vạn màu vàng bay ra, được nguyện lực chúng sinh của Phật Ma Tháp cung cấp năng lượng tỏa ánh sáng vàng chói lòa nhất.
Phật Ma khẽ quát:
- Trấn!
Chữ Vạn ập đến, bắn ra ánh sáng bao trùm Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, lộ ra ý cười:
- Đến hay lắm!
Nhưng giờ không phải lúc đánh nhau với Phật Ma, Lâm Phàm muốn trấn áp toàn bộ Phật Ma Tháp, sau này từ từ xử Phật Ma sau.
- Đáng ghét, muốn chạy?
Phật Ma như phát hiện ý đồ của Lâm Phàm, đâu chịu để hắn vừa ý.
Đáng tiếc.
Lâm Phàm đã đặt quyết tâm, nháy mắt xuất hiện trước mặt Vĩnh Hằng Đại Tôn.
Vĩnh Hằng Đại Tôn hết hồn, vung hai tay, Vĩnh Hằng Chi Luân xoay tròn, bộc phát ra uy thế kinh người.
Lâm Phàm quát lớn:
- Nằm xuống cho bản phong chủ!
Đánh nhau dựa vào nắm đấm, hắn tung cú đấm.
Bùm!
Nắm đấm và Vĩnh Hằng Chi Luân va chạm.
Hai loại sức mạnh đụng vào nhau, hư không trực tiếp vỡ nát, trống rỗng ma sát ra lôi đình.
- Sao có thể như vậy?
Vĩnh Hằng Đại Tôn thấy Lâm Phàm lấy thân thể va chạm với Vĩnh Hằng Chi Luân thì mừng rỡ, nhưng ngay sau đó tái mặt.
Răng rắc!
Vĩnh Hằng Chi Luân nứt rạn.
- Không!!!
Bốp!
Lâm Phàm đấm xuyên qua Vĩnh Hằng Chi Luân trúng lồng ngực Vĩnh Hằng Đại Tôn.
- Bản phong chủ đánh Phật Ma của nhà ngươi khóc la thì ngươi là cái thá gì?
Vĩnh Hằng Đại Tôn bị đánh rớt xuống đất, ọc bãi máu, mắt lóe tia kinh hoàng.
Không thể nào, sao lực lượng của tên này kinh khủng dữ vậy? Vĩnh Hằng Chi Luân cũng bị đánh nát.
Phật Ma giận dữ:
- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!
Phật Ma không ngờ đám người Vĩnh Hằng không đỡ nổi một chiêu của tiểu tử này.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng gấp gáp, chờ bản phong chủ xử hết người ở đây rồi sẽ đánh với ngươi.
Hắn đổi hướng, tiếp tục lao về phía Đại Tôn khác.
Hôm nay nhất định phải đánh đã tay mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận