Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1152: Liên quan gì đến ngươi

Lâm Phàm nghe được tin tức là ai đó khốn khổ trong thượng giới đột nhiên lấy được thần thuật viễn cổ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, từ đó bay vọt lên trời.
Có một điều khiến người rất nghi ngờ.
Bọn họ lấy được công pháp có tên quen thuộc vô cùng, Lâm Phàm luôn cảm giác có gì đó kỳ kỳ.
- Không lẽ Nguyên Tổ Thâm Uyên thông hướng thư viện Trái Đất?
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Lâm Phàm, không rõ tình huống cụ thể thế nào.
Phật Ma hét to một tiếng, giang hai tay rồi duỗi thẳng trước ngực:
- Tiểu tử, tất cả lực lượng của Phật Ma Tháp đều ở đây, ngươi chịu chết đi!
Phật Ma hiện thực hóa phật môn bắn ra ánh sáng vàng chói lòa, phong cảnh, kiến trúc trong cánh cửa đều ngưng tụ thành thực chất, tiếng phạn âm càng vang vọng thiên địa.
Ma Tổ mặt biến sắc kêu lên:
- Nguy hiểm!
Gã không ngờ nội tình của Phật Ma Tháp mạnh đến vậy.
Nếu để gã đỡ chiêu này thì gã cảm giác mình sẽ rất nguy hiểm.
Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn hư không, không phải không thèm để bụng mà là hoàn toàn phớt lờ, hắn bị cảnh tượng trong cánh cửa hấp dẫn.
Lâm Phàm đang tìm kiếm nhân vật ở bên trong, tìm Như Lai Phật Tổ trong thần thoại. Nhưng hắn nhìn một vòng mà không thấy, chính giữa vạn phật hiện ra một đài sen màu vàng, bên trên trống rỗng không có ai.
Vì thiếu đi một người làm Lâm Phàm cảm giác nội tình trong Phật quốc hơi kém.
Bùm!
Phật môn bắn ra luồng sáng vàng vượt qua tất cả, hình như thời gian, không gian đều tan biến vào giây phút này.
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, khi luồng sáng vàng bắn tới thì hắn không phản ứng lại, ngón tay không kịp nhúc nhích đã bị luồng sáng vàng bao trùm.
Ma Tổ muốn ra tay nhưng không kịp:
- Tiểu tử, chơi lớn rồi.
Đúng như Lâm Phàm suy nghĩ, thủ đoạn cuối cùng của Phật Ma rất mạnh, không cho người kịp phản ứng.
Ma Tổ là Chúa Tể nhất thế mà không phản ứng lại với luồng sáng vàng, khỏi tưởng tượng cũng biết tốc độ kia nhanh cỡ nào.
Ánh sáng vàng quá chói lòa, mọi người không mở mắt ra được.
Nhưng không phải uy thế hủy thiên diệt địa, phá hủy mọi thứ xung quanh mà như ánh mặt trời chiếu xuống đất, sẽ không phá hỏng thứ gì, nhưng khiến người không thể coi thường.
Qua hồi lâu.
Khí thế trên người Phật Ma tan biến, khóe môi chảy máu, nhưng y nở nụ cười:
- Tiểu tử, đến lúc này thì chống mắt xem ngươi còn có thể có bản lãnh gì?
Phật Ma không nghi ngờ một kích này không thể chơi chết tiểu tử kia, dù không giết được hắn cũng sẽ làm hắn bị thương nặng.
Dù là Ma Tổ nếu trúng một kích này đều sẽ chết không chỗ chôn, nhưng chiêu này hao tổn tinh lực tinh thần rất lớn, cũng cần thời gian ngưng tụ.
Ít khi nào Phật Ma có đủ thời gian ngưng tụ tất cả lực lượng để thi triển.
- Phụt!
Tất cả đệ tử Phật Ma Tháp cùng hộc máu, hơi thở uể oải ngồi dưới đất.
Mới rồi bọn họ đã hao hết lực lượng cuối cùng.
Nhưng nhìn tà ma biến mất không còn bóng dáng, bọn họ nở nụ cười.
Thành công! Không uổng phí!
Phật Ma nhìn chằm chằm vào Ma Tổ, nói:
- Ma Tổ, nhìn thấy chưa, tiểu tử này đã chết, nếu ngươi muốn ra tay thì cứ đến đây, Phật Ma Tháp còn sức đánh một trận!
Tuy hơi thở của Phật Ma uể oải rất nhiều nhưng có cơ hội đánh lui Ma Tổ khi đang trên địa bàn Phật Ma Tháp.
Ma Tổ sắc mặt nghiêm túc, không nói gì, gã cảm ứng hơi thở xung quanh.
Tiểu tử này đúng là biến mất không thấy, không cảm nhận một mẩu cặn nào.
Không lẽ chết thật rồi?
Không thể nào.
Nếu là khi mới quen thì Ma Tổ sẽ tin tưởng, nhưng quen biết hắn đã lâu, tiểu tử này quậy không biên giới, rất cuồng vọng, nếu hắn dễ chết như vậy thì đã chết từ sớm, sao có thể chờ tới bây giờ.
Nhưng đám người Phật Ma không hiểu rõ Lâm Phàm, chắc chắn đối phương đã chết rồi.
Yên Ma Đại Tôn thở phào nhẹ nhõm:
- Rốt cuộc chết.
Tiểu tử này quá khó chơi, tập hợp tất cả lực lượng của Phật Ma Tháp, khó khăn lắm mới chơi chết hắn được, rất hãi hùng.
Đột nhiên một hơi thở quen thuộc lần nữa tràn ngập trong hư không.
Các Đại Tôn đều vui mừng.
Phật Ma bỗng mặt biến sắc, trán chảy mồ hôi, con ngươi co rút, biểu tình không tin nổi.
Phật Ma lẩm bẩm:
- Không thể nào!
Một giọng nói quả nhiên vang lên:
- Phật Ma, giỏi đấy, chiêu này lực lượng rất mạnh, vượt qua Chúa Tể nhất thế. Phật Ma Tháp một trong bốn thế lực lớn quả nhiên mạnh mẽ, nội tình thâm sâu khủng khiếp.
Lâm Phàm xuất hiện cười tươi rói, quần áo sạch sẽ, trên người không có một vết trầy, như thật sự không bị gì.
Gặp quỷ.
Phật Ma chỉ vào Lâm Phàm, đã nói không ra lời, trong mắt tràn ngập kinh sợ, không tin nổi:
- Ngươi . . . ngươi . . .
Tám Đại Tôn có hai người bị Lâm Phàm đánh gục, hai Đại Tôn kia thấy khuôn mặt của hắn thì sợ hãi chạy vắt giò lên cổ.
- Cứu mạng, cứu mạng!!!
Hai người phóng lên tận trời, chật vật chạy trốn, không dám ở lại đây.
Các đệ tử Phật Ma Tháp nhìn cảnh này, tâm thần run rẩy.
Chạy.
Hai vị Đại Tôn vứt bỏ Phật Ma Tháp, chạy nhanh hơn thỏ.
Lâm Phàm mặc kệ hai người, hắn nhìn Phật Ma.
Phật Ma giãy dụa, hơi thở gắng gượng trong lòng bỗng tan biến, y như anh hùng cô đơn:
- Thua rồi, ngươi thắng, sau này Phật Ma Tháp sẽ tránh ngươi, sợ ngươi.
Khi Phật Ma nói ra lời này thì Ma Tổ sợ ngây người, ánh mắt đổi khác nhìn Phật Ma.
Gã không ngờ Phật Ma sẽ nói lời như vậy.
Lâm Phàm nói:
- Đừng quậy, mục đích bản phong chủ đến đây rất đơn giản, đánh tất cả người Phật Ma Tháp các ngươi từ trên xuống dưới một trận tơi bời. Nhưng ngươi yên tâm, hôm nay tâm tình của bản phong chủ tốt, sẽ không giết người.
Phật Ma hết hồn, mắt tóe lửa:
- Phật Ma Tháp ta đã nhận thua rồi mà ngươi còn muốn nhục nhã chúng ta hay sao?
Quá đáng, rất quá đáng.
Lâm Phàm nói:
- Phật Ma, đừng như vậy, mục tiêu của bản phong chủ là đánh khắp Phật Ma Tháp không địch thủ, đánh xong liền đi, tuyệt đối không ở lâu hơn.
Phật Ma rống to:
- Không thể nào!
Lâm Phàm liếc Phật Ma, mặc kệ đối phương, trực tiếp đánh người.
Giây lát vang tiếng hét thảm.
Một Đại Tôn thấy Lâm Phàm đi tới thì xoe tròn mắt, khi người ta đến gần sát thì gã cười tươi, nụ cười khờ như đang nói đại nhân đừng làm vậy.
Nhưng gã hứng lấy một đấm đánh bầm dập.
Phật Ma tức giận lao vào Lâm Phàm:
- Đáng ghét, không thể tha cho ngươi!
Y nhận thua đã làm Phật Ma Tháp mất hết mặt mũi, nhưng đối phương muốn đánh tơi bời tất cả người của Phật Ma Tháp, đây là muốn làm họ mất hết sĩ diện dưới thời của y sao?
Lâm Phàm xách một Đại Tôn, quay đầu nói:
- Ma Tổ, giao cho ngươi, ngăn hắn lại, đừng quấy rầy bản phong chủ làm việc!
Sau đó Lâm Phàm một đấm đánh Đại Tôn này rụng răng.
Ma Tổ cười to bảo:
- Ha ha ha, tốt! Phật Ma, mâu thuẫn giữa chúng ta đã được một thời gian, hôm nay kết thúc cũng tốt.
Ma Tổ không chút do dự ra tay ngay, công bằng gì đó chỉ dành cho đồ đần nghe.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng của ngươi mới là chính nghĩa trên đời.
Lâm Phàm kiểm soát sức mạnh hơi ổn, đánh xong một người liền thu hết trữ vật giới chỉ trên người đối phương, vô tình ném người ta đi.
Hành vi này rất mất trí phát cuồng.
Phật Ma bị Ma Tổ đè đầu đánh, ngoái đầu nhìn Phật Ma Tháp, thấy đệ tử bị đối phương túm trong tay đánh đập thì khóe mắt y chảy máu.
Ma Tổ vừa nói vừa trấn áp Phật Ma:
- Phật Ma, lo cho bản thân mình đi, tiểu tử kia muốn đánh các ngươi thì không ai ngăn được.
Ma Tổ thầm nghĩ tiểu tử kia là loại người gì mà ghê gớm vậy.
Phật Ma đánh ra chiêu kia đủ để kinh thiên động địa, dù là gã cũng không cách nào ngăn cản. Nhưng tiểu tử đó bình yên như không, không trầy trụa gì.
Nghĩ mãi mà không rõ, thật sự khó hiểu.
Phật Ma quát lớn:
- Ma Tổ, khinh người quá đáng!
Dù hơi thở uể oải nhưng Phật Ma đánh trả phát ra ánh sáng rực rỡ xé rách thiên địa.
Ma Tổ muốn mắng người, lại bảo ta khinh người quá đáng, chẳng lẽ ngươi không rõ ràng rốt cuộc là ai khinh người quá đáng sao?
Quay đầu lại nhìn xem người nào đập tơi tả Phật Ma Tháp các ngươi đi, tên kia mới là hung thủ thật sự khinh người quá đáng.
Toàn Phật Ma Tháp chìm trong sợ hãi, người bị Lâm Phàm đánh thì lòng tràn ngập hãi hùng.
Bọn họ ngửi mùi của Lâm Phàm là run bần bật, vã mồ hôi như tắm.
Thấy người thật càng khủng hơn, sợ tới mức vừa bò vừa lăn hoặc là ôm đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng đối phương.
- Đừng nói khinh người quá đáng, bản Ma Tổ nói rồi, gió đổi chiều, Phật Ma Tháp của ngươi có thể tung hoành vạn năm nhưng rồi sẽ xuống dốc. Hôm nay ngươi nhìn xem có ai trong Phật Ma Tháp ngăn được bước chân của hắn không? Ngươi nên cảm thấy may mắn, may mắn những kẻ bị ngươi giam giữ vạn năm trời không đến, nếu không thì ngươi nghĩ toàn Phật Ma Tháp được vài người sống sót?
Ma Tổ nói sự thật.
Bị Phật Ma Tháp trấn áp vạn năm tích lũy oán khí chắc chắn sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó e rằng nguyên Phật Ma Tháp chỉ có một mình Phật Ma sống sót, nhưng cũng không chắc. Có lẽ vào phút suy yếu thế này y sẽ bị một đám người tiêu hao dần đến chết.
Lâm Phàm thu gặt thoải mái, tốc độ cực nhanh, hầu như đều đã dẹp xong.
Mục tiêu sau cùng của hắn là Phật Ma, đánh phục y thì sau này Phật Ma Tháp một trong bốn thế lực lớn mới không gây uy hiếp nữa.
Nghe tên của hắn sẽ sợ ướt quần, thấy người thật sẽ hì hục đào hang chôn mình.
Lâm Phàm thả tay ra, Yên Ma Đại Tôn mặt mũi bầm dập, đầu ù đặc nhũn người từ từ dán mặt đất, không nhúc nhích, dường như đã chết.
Lâm Phàm nói:
- Phật Ma, hiện tại đến lượt ngươi. Ma Tổ, dừng tay đi.
Phật Ma trừng mắt Lâm Phàm:
- Đồ khốn nạn! Phật Ma Tháp đã nhận thua, vì sao còn muốn làm như vậy?
Lâm Phàm thản nhiên phân tích:
- Ngươi đừng tức giận như vậy, chiến đấu thì hoặc là ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, ai thực lực yếu sẽ ăn đòn. Phật Ma, ngươi không hiểu đạo lý này sao? Như những nhân viên của bản phong chủ, thực lực yếu bị các ngươi trấn áp vạn năm dài, nếu thực lực mạnh thì người bị trấn áp sẽ là Phật Ma nhà ngươi.
Lúc này có giọng nói từ xa vọng lại:
- Nói rất đúng, thực lực yếu thì nên bị đánh. Nhưng tiểu huynh đệ hùng hổ dọa người như thế có phải là hơi quá đáng không?
Lâm Phàm không biết là ai, cảm giác nói lời này có chút phách lối, hắn trả lời thẳng thừng:
- Liên quan gì đến ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận