Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1153: Ngươi sẽ không chịu nổi một chỉ của ta (1)

Ma Tổ quay đầu nhìn lại, lúc này còn có người đến Phật Ma Tháp, thật khiến người ngạc nhiên.
Phương xa.
Một lão nhân nhàn nhã cưỡi trên con lừa, một thiếu niên đi theo lão.
Thiếu niên còn trẻ, khoảng mười bảy, tám tuổi, ánh nắng chiếu xuống đầu trọc phản quang, đôi mắt rất linh động, nhìn liền biết không phải người thành thật, rất khôn lanh.
Lão nhân cưỡi trên con lừa chậm rãi đi tới:
- Ha ha, tính tình của chàng trai táo bạo quá đấy.
Ma Tổ nhỏ giọng nói:
- Khó đối phó.
Lão nhân cho gã cảm giác rất quái dị.
Ma Tổ chắc chắn lão nhân này không phải người của bốn thế lực lớn.
Thượng giới ngọa hổ tàng lâu, qua lâu như vậy đương nhiên có một số lão già không hỏi sự đời nhưng tự nhận vô địch thiên hạ, gặp chuyện gì sẽ lấy thân phận tiền bối chỉ trỏ với hậu bối.
Phật Ma nhìn về phía người tới, khi thấy sa di trẻ tuổi đi bên cạnh thì mặt biến sắc, kêu lên:
- Thích Tâm!
Sa di trẻ đứng cạnh lão nhân mở miệng nói:
- Đại Tôn, đệ tử đã trở về.
Phật Ma thầm ngạc nhiên, có chút không dám tin, y không ngờ Thích Tâm sẽ trở về.
Người này rời khỏi Phật Ma Tháp nhiều năm, đã xem như đệ tử này chết rồi ai ngờ lại xuất hiện.
Phật Ma Tháp có nhiều đệ tử, Phật Ma nhớ kỹ đệ tử này đương nhiên là vì gã có thiên phú rất mạnh.
Lão nhân thản nhiên nói:
- Thích Tâm, vi sư nói không sai chứ. Tông môn của ngươi gặp nạn lớn, hôm nay trở về, vi sư giúp tông môn của ngươi vượt qua ải khó, xem như trả ân tình thay ngươi. Từ nay về sau hãy yên ổn theo bên cạnh vi sư, với thiên phú của ngươi thì bọn họ dạy không tốt, không có năng lực dạy, chỉ có vi sư mới dạy được.
Lão nói chuyện cho người ta cảm giác trên đời toàn kẻ vô năng, chỉ riêng mình lão làm được.
Thích Tâm đảo tròng mắt, thông minh nói:
- Lão sư nói đúng, trả ân tình rồi thì từ nay đệ tử và Phật Ma Tháp sẽ không còn liên quan, cũng xem như có ơn sẽ trả.
Đệ tử này khôn khéo, khiến lão nhân rất vừa lòng.
Phật Ma không biết lão nhân đi theo Thích Tâm trở về là ai, nhưng hai người bọn họ trò chuyện khiến y thầm giật mình.
Thích Tâm rời đi Phật Ma Tháp, bái người khác làm sư.
Phật Ma cảm ứng hơi thở của lão nhân, phát hiện bình tĩnh như nước, không chút dao động nào, giống như đứng trước mặt y là một lão nhân vô cùng bình thường.
Lão nhân cưỡi lừa phát hiện Phật Ma đang thử thăm dò mình thì bật cười, thả ra chút hơi thở.
Chỉ một chút hơi thở nhưng khiến Phật Ma mặt biến sắc, người run nhẹ.
Sâu thẳm như biển, không thể đo lường.
Phật Ma ôm quyền hỏi thăm:
- Xin hỏi tiền bối là . . .?
Có lẽ chỉ mình đối phương cứu được Phật Ma Tháp.
Phật Ma Tháp đã mất hết mặt mũi trước tiểu tử này, y là Phật Ma Đại Tôn của Phật Ma Tháp, xưng hô đối phương là tiền bối, dù mất mặt thì sao? Còn mặt nữa đâu mà sợ mất?
Nói đến cũng lạ, lúc trước mất mặt khiến Phật Ma tức giận sắp nổi điên, bây giờ có thể thản nhiên chấp nhận, dường như vứt mặt đi thì không còn bị giới hạn nữa.
Lão nhân cưỡi lừa cười khẽ:
- Ha ha ha! Chỉ là một lão già cưỡi lừa trên đời, không đáng giá nhắc tới.
Lão nhân càng khiêm tốn càng làm Phật Ma cảm thấy đối phương sâu không thể đo lường, khí chất tự nhiên hình thành rất khó giấu đi.
Thích Tâm là đệ tử của Phật Ma Tháp, càng là đệ tử mà Phật Ma xem trọng, thiên phú, tâm tính đều là siêu nhiên.
Phật Ma nhớ kỹ lúc Thích Tâm rời khỏi Phật Ma Tháp thì tu vi chỉ là Thế Giới cảnh, nhưng hôm nay cũng đã đạt tới cảnh giới Chúa Tể đỉnh, ngang ngửa tám Đại Tôn.
Tiến bộ rất kinh người, có lẽ nhờ lão nhân này.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Được rồi, biết mình không đáng giá nhắc tới thì còn đến đây làm gì?
Đang đánh nhau vui vẻ, hắn ghét nhất là loại người tự nhiên đến chen ngang.
- Lão già giống như ngươi là khiến người ghét nhất. Có ngựa không cưỡi đi cưỡi con lừa, muốn biểu hiện mình không giống bình thường chứ gì. Còn bảo là không đáng nhắc tới, rảnh quá thì đi mau lên, lười quan tâm lão.
Lâm Phàm nói câu này hoàn toàn không nể mặt.
Ma Tổ ôm đầu, nghệch mặt ra.
Tiểu tử, làm ơn đừng ngông quá được không? Hoàn toàn không thèm để người ta vào mắt.
Người đến bất phàm, gã là Ma Tổ nên cảm nhận được khí thế phát ra từ người đối phương.
Rất mạnh.
Không tầm thường.
Thích Tâm tuổi trẻ, đầu óc nhanh nhạy, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, tuy biểu tình bình thường nhưng lòng táo bạo.
Người gì láo ghê, nhỏ tuổi hơn ta mà phách lối như thế. Được rồi, chờ xem lát nữa ta hố chết ngươi thế nào.
Thích Tâm nói:
- Vị huynh đệ này, sao ngươi nói chuyện khó nghe vậy?
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Còn ngươi là ai?
Thích Tâm cười nói:
- Tại hạ là Thích Tâm, đã từng là đệ tử của Phật Ma Tháp, bây giờ bái vào môn hạ của sư tôn.
Lâm Phàm nói:
- À, thì ra là gia nô hai họ.
Hắn nhìn lão nhân cưỡi lừa, đồng tình bảo:
- Lão già, con mắt nhìn người của lão kém thật, vừa ý loại người như vậy. Vì mạnh lên thà vứt bỏ tông môn cũ, lao vào vòng tay cường giả, kiểu này là thấy tiền sáng mắt.
Thích Tâm biến sắc mặt nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Gã không ngờ đối phương bắt lấy điểm yếu này nói mình.
Lão nhân cưỡi lừa cười nói:
- Người trẻ tuổi, kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt. Ngươi không có thiên phú sánh bằng Thích Tâm, Phật Ma Tháp không dạy được đệ tử như vậy, để lại đây chỉ khiến ngọc đẹp phủ bụi.
Phật Ma sắc mặt khó coi.
Ý là nói Phật Ma Tháp kém sao?
Dạo này làm sao vậy? Vì sao để y gặp nhục nhã nhiều lần?
Phật Ma thầm tức giận:
- Chết tiệt!
Nhưng y không mở miệng, chú ý tình hình.
Thích Tâm không phật lòng khi nghe lão nhân cưỡi lừa nói những lời đó, thậm chí đồng ý, nói đúng lắm.
Với thiên phú và năng lực của gã mà ở lại Phật Ma Tháp là ngọc đẹp phủ bụi.
Thích Tâm vẫn giả bộ nói:
- Sư tôn, Phật Ma Tháp có ơn với đệ tử, là người dẫn đường của đệ tử, xin sư tôn đừng nói vậy, nếu không trong lòng đệ tử sẽ khó chịu.
Lão nhân cưỡi lừa gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, đồ nhi đã nói vậy thì vi sư không nói nữa.
Phật Ma thấy dễ chịu hơn chút, nhìn Thích Tâm cũng thuận mắt rất nhiều.
Ít ra còn biết nói câu tiếng người.
Thích Tâm nói:
- Đại Tôn, lần này đệ tử trở về là xin nhờ lão sư giúp Phật Ma Tháp vượt qua cửa khó khăn, trả lại ân tình đã thiếu.
Phật Ma nhìn chằm chằm vào lão nhân, đối phương giúp Phật Ma Tháp giải quyết nguy cơ lần này, nhưng thật sự có năng lực đó chứ?
Lâm Phàm nhìn lão nhân cưỡi lừa đăm đăm, cực kỳ bất mãn nói:
- Mợ nó, lão già muốn giúp Phật Ma Tháp cản đường đi của bản phong chủ phải không?
Lão nhân cưỡi lừa vỗ nhẹ mông lừa, con lừa già hừ một tiếng chậm rãi bước lên trước.
- Tiểu huynh đệ, Phật Ma Tháp là tông môn cũ của đồ nhi của lão phu, có ơn với hắn, đương nhiên lão phu không thể khoanh tay ngồi nhìn. Ngươi lùi xuống ngay bây giờ thì lão phu sẽ bỏ qua cho.
Lâm Phàm không hụt hơi chút nào:
- Bỏ qua cái đầu ngươi! Thật là từng giây từng phút cản trở mà, muốn đánh cứ đánh, nếu Lâm Phàm này cau mày một chút thì đầu người rơi xuống đất, cho ngươi làm banh đá!
Đánh nhau chứ có gì ghê gớm, dù mạnh hơn hắn thì hắn sẽ điên cuồng liều mạng. Đối phương kêu lui xuống liền lui thì còn mặt mũi nào?
Thích Tâm nói:
- Sư tôn, người này quá càn rỡ, tự nhiên không cần sư tôn ra tay, hãy để đồ nhi giữ gìn tôn nghiêm sau cùng cho Phật Ma Tháp!
Thích Tâm không biết thực lực của Lâm Phàm mạnh bao nhiêu, ngược lại Ma Tổ đứng cạnh hắn khiến gã không nhìn thấu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Nên Thích Tâm cho rằng có lẽ là người tràn ngập ma khí này đè ép Phật Ma Tháp không ngóc đầu lên được.
Khi Thích Tâm định hành động thì lão nhân cưỡi lừa giơ tay ngăn gã lại:
- Đồ nhi, ngươi không đánh lại tiểu tử này, để vi sư.
Thích Tâm lộ vẻ mặt ngạc nhiên không tin được:
- Cái gì? Sư tôn, đệ tử đã là tu vi Chúa Tể đỉnh thì sao không đánh lại hắn được?
Lời này đả kích lớn đến Thích Tâm, tuổi tác của đối phương không lớn hơn gã bao nhiêu mà bây giờ bị sư tôn nói là không đánh lại đối phương, chẳng khác nào bảo gã không bằng người ta.
Lão nhân cưỡi lừa cười nói:
- Sư tôn vốn cũng không tin tưởng, nhưng sự thật đúng là vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận