Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1154: Ngươi sẽ không chịu nổi một chỉ của ta (2)

Từ đầu đến cuối Ma Tổ không lên tiếng, nhìn lão nhân cưỡi lừa không rời mắt, muốn nhìn thấu bản lĩnh của đối phương nhưng không thấy gì, càng khiến gã sợ hãi.
Thượng giới từng có hạng người như vậy sao?
Không.
Tuyệt đối không có.
Hình như chưa bao giờ có cường giả cưỡi lừa.
Ma Tổ nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, thôi đi đi, thực lực của người này sâu không thể đo lường.
Lão nhân cưỡi lừa nghe được câu đó:
- Vị này nói hay lắm, tốt nhất hãy rời khỏi đây, lão phu xem như chưa từng xảy ra.
Ma Tổ có chút khó chịu.
Mợ nó, lỗ tai thính dữ, nói nhỏ vậy vẫn bị nghe được, đúng là gặp quỷ.
- Sâu gì mà sâu, với bản phong chủ thì mặc kệ sâu cỡ nào lão tử cũng đánh tới cùng.
Lâm Phàm không sợ, quay đầu nhìn lại:
- Lão tử ghét nhất là bị người khác ngăn cản làm việc.
Lâm Phàm trừng mắt Thích Tâm, khí thế bùng nổ, máu sôi trào, lực lượng ngưng tụ trong người:
- Thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng không quan trọng, đã muốn giúp Phật Ma Tháp tức là chống đối với bản phong chủ, đã đối đầu với bản phong chủ thì phải đánh tới cùng!
Ma Tổ bất đắc dĩ, không nói gì thêm, tiểu tử này quá điên cuồng.
Về sau tuyệt đối không thể đi với tiểu tử này ra ngoài làm việc.
Gặp được cường giả đều không chịu lùi, bằng vào cái gì?
Ma Tổ vắt óc suy nghĩ lão nhân cưỡi lừa rốt cuộc là ai, quá bí ẩn, thượng giới sao có thể tồn tại người như vậy?
Hay là cường giả lánh đời không ra?
Có lẽ đây là đáp án.
Lúc Ma Tổ còn tung hoành có nghe nói cường giả lánh đời trong thượng giới, nhưng chỉ nghe đồn vậy thôi, gã chưa gặp bao giờ.
Ma Tổ một trận chiến phong vân loạn, cả giới phát sinh náo động cũng không thấy những cường giả ẩn sĩ gì đó xuất hiện nên đinh ninh họ không tồn tại.
Nhưng bây giờ lão nhân này xuất hiện khiến Ma Tổ đâm ra nghi ngờ phải chăng mình đã nghĩ lầm?
Lão nhân cưỡi lừa vẫn mỉm cười nói:
- Chàng trai, ngươi còn trẻ, thế giới rất lớn, kiến thức của ngươi ít ỏi. Chỉ cần một chỉ là ngươi sẽ rõ ràng chênh lệch giữa hai ta lớn cỡ nào.
Lão nhân cưỡi lừa nói xong vươn tay, duỗi một ngón tay ra, không có chút dao động lực lượng.
Đột nhiên xoẹt một tiếng, hoa máu rơi lất phất.
Trước ngực Lâm Phàm lộ ra lỗ máu, dòng máu tuôn ra ngoài.
Lão nhân hỏi:
- Nhìn thấy không?
Ma Tổ kinh sợ, sao thế này? Gã không bắt giữ được dao động từ một chỉ này.
Khóe môi Thích Tâm cong lên, thật là tự tìm cái chết.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực, ở trong mắt lão nhân thì là người trẻ tuổi kia hoang mang, khó hiểu với lực lượng.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Ngươi nói một chỉ là như thế này hả?
Hắn giơ tay ấn mấy lỗ máu trên người:
- Có gì đâu, bình thường thôi. Được rồi, lão già, đừng đùa, ngươi phách lối như vậy, lại thích xen vào việc của người khác, thế thì đánh một trận đi!
Lâm Phàm bẻ cổ, ánh mắt trở nên sắc bén:
- Chơi nào!
Lão nhân cưỡi lừa kinh dị.
Tiểu tử này lại đâm mấy lỗ trên người mình, làm lão hoang mang.
Nhưng ngay sau đó, tiểu tử kia biến mất ngay trước mắt lão.
Có một lực lượng vụt qua mảnh hư không hỗn loạn.
Lâm Phàm không lơ là khi đối diện lão nhân cưỡi lừa, hắn dốc hết sức mạnh ra. Tuy hắn lỗ mãng nhưng không ngu đần, đánh với đối phương mà giữ sức là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Đương nhiên, không phải ngu thì sẽ bị giết chết, sao cũng được.
Lão nhân cưỡi lừa cười phá lên, thoải mái không thèm để Lâm Phàm vào mắt:
-Tốc độ thật nhanh, nếu mau hơn chút nữa thì đúng là không nhìn thấy.
Lão vẫn giơ một ngón tay lên vạch hư không, một vòi máu phun ra, vết thương sâu hằn trên ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghiêm túc hơn, thật mạnh, thiên phú rất quỷ dị.
Vết thương xuất hiện quá đột ngột, hắn không phản ứng lại, đây là một kích vượt qua hư không và thời gian sao?
Lâm Phàm xuất hiện từ hư không, cười to bảo:
-Thú vị, rất thú vị! Lão già, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng cường đại thì sao? Vẫn làm thịt ngươi!
Lão nhân cưỡi lừa nhíu mày.
Có chút quái dị.
Lão xem thấu Lâm Phàm, hắn tu luyện ngạnh công, đã đến đỉnh ngạnh công. Lão chưa gặp được vài người vượt qua tiểu tử này về mặt ngạnh công.
Không đúng, có lẽ là không.
Trước kia có, nhưng đều chết hết rồi.
Không phải bị người chém giết, mà là tu luyện ngạnh công đến chết. Mãi mãi không cách nào tưởng tượng khi tu luyện ngạnh công tới cảnh giới cao nhất thì tác dụng phụ với thân thể khủng bố đến mức nào, khi hít thở sẽ xói mòn nhiều tinh lực.
Ma Tổ nghiêm túc nói:
- Đây không phải chiến đấu cùng cấp bậc.
Áp lực quá lớn, vượt qua phạm vi hiểu biết của gã.
Ma Tổ biết cảnh giới cao nhất là Chúa Tể nhất thế.
Tu vi của Thần Chủ Thần Đình mạnh hơn mọi người nhưng vẫn trong phạm vi Chúa Tể nhất thế.
Vượt qua Chúa Tể nhất thế?
Không thể nào.
Thượng giới sẽ không xuất hiện dạng người này.
Lâm Phàm bỗng quát lớn:
- Hóa Thần Kiếm Trận!
Một luồng kiếm ý xuyên qua khung trời bộc phát từ cơ thể của Lâm Phàm, kiếm ý sắc bén cắt đứt hư không, sau đó kiếm ý lấp lóe, Tam Hoàng kiếm đột nhiên xuất hiện.
Xoẹt!
Tam Hoàng kiếm tách ra, trong hư không rậm rạp kiếm ý che khuất bầu trời, kéo dài trăm dặm.
Lâu rồi Lâm Phàm không thi triển chiêu này, bình thường hay lấy nắm đấm đánh vào mặt đối phương, hiếm khi hắn chơi kiếm.
Lâm Phàm lơ lửng:
- Cảm giác không sai, mình tựa như là kiếm tiên.
Lấy thực lực hiện giờ của hắn rất dễ khống chế thế giới kiếm ý này.
Hắn vung cánh tay lên, kiếm ý đầy trời chấn động, sau đó hóa thành một dòng lũ tràn qua, mục tiêu rõ ràng là lão nhân cưỡi lừa.
Lão nhân cưỡi lừa nói:
- Kiếm ý không tệ, cảnh giới rất cao.
Dù kiếm ý ngập trời cũng không khiến mặt lão nhân lộ chút ngạc nhiên, hình như mọi thứ đều nằm trong vòng kiểm soát.
Thích Tâm thì sợ hết hồn, kiếm ý này quá mạnh. Lúc trước gã chưa tin thực lực của đối phương mạnh hơn mình, nay xem ra sư tôn nói rất đúng.
Thực lực của đối phương đúng là mạnh hơn gã rất nhiều, nhiều lắm.
Dòng lũ kiếm ý ập đến, lão nhân cưỡi lừa vươn tay, một màn sáng hiện ra trước mặt lão.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Kiếm ý va chạm vào phát ra tiếng leng keng, màn sáng chỉ nhộn nhạo từng vòng sóng gợn.
Lão nhân vừa cười vừa nói:
- Chàng trai, môn kiếm pháp này của ngươi khá lắm, tiếc rằng mềm nhũn.
Lâm Phàm cười:
- Có thể chém chết ngươi là kiếm pháp tốt, mặc kệ nó mềm nhũn hay không.
Lão nhân cưỡi lừa lắc đầu:
- Đáng tiếc, không đủ.
Nhưng vào lúc này.
Kiếm Nhân Hoàng có tốc độ nhanh nhất trong ba kiếm.
- A?
Lão nhân cưỡi lừa bình tĩnh đối mặt tất cả, nhưng lão bỗng cảm giác màn sáng có dấu hiệu vỡ ra.
- Chuyện gì đây? Nguy rồi!
Lão nhân không dám khinh thường, lại có mấy màn sáng hiện ra, nhưng màn sáng lớp ngoài cùng vỡ vụn.
- Lợi hại, kiếm này mạnh vậy sao?
Lâm Phàm không ngờ kiếm Nhân hoàng trong Tam Hoàng kiếm mãnh liệt như hổ, dung hợp đá quý thì mạnh đến thế, trước kia toàn lấy nó cắt cổ thật là phí của giời.
Rất nhanh.
Hóa Thần kiếm trận biến mất, có chút tác dụng trong đợt tấn công rầm rộ.
Nhưng Lâm Phàm thích dùng nắm đấm đánh đối phương nhừ tử hơn.
Trải qua bước đầu thăm dò, Lâm Phàm ra kết luận rằng không đánh lại đối phương, đáp án trung thực không giấu diếm.
Nhưng dù không đánh lại thì sao? Chỉ có một chữ, đánh.
Đánh nổi hay không là một nhẽ, có đánh hay không lại là chuyện khác.
Lão nhân cưỡi lừa xem trọng hơn:
- Chàng trai, kiếm của ngươi là gì?
Lão đã coi thường tiểu tử này, không ngờ hắn có thủ đoạn này.
Lâm Phàm trả lời:
- Kiếm giết con lừa. Đừng nói nhảm, hôm nay ngươi chủ động gây sự là tự tìm đường chết.
Dứt lời, Lâm Phàm lao về phía đối phương, không đập nát đối phương thề không bỏ qua.
Có lẽ lần này hắn sẽ bị đập nát, nhưng hắn không e ngại, cùng lắm lặp lại mấy lần.
Con lừa dưới chân lão nhân nghe vậy hừ mấy tiếng, rất muốn một móng vuốt đạp chết Lâm Phàm.
Kiếm giết con lừa, tội này đáng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận