Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1155: Ngươi nói cái gì thế?

Lão nhân dỗ dành:
- Con lừa, con lừa, đừng hoảng hốt, lão phu báo thù cho ngươi!
Lão nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu tử, đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy thì lão phu không khách khí với ngươi!
Lâm Phàm đột ngột xuất hiện trước mặt lão nhân, năm ngón co thành nắm đấm đánh vào mặt lão:
- Đừng nói ngươi không khách khí, lão tử không khách khí với ngươi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cảnh tượng trong dự đoán không phát sinh, lão nhân vẫn ngồi trên con lừa, ngược lại Lâm Phàm bay ra ngoài, rớt cái bịch xuống đất, phun ra búng máu.
Lâm Phàm đứng dậy từ hố đất, lau vệt máu bên môi:
- Mợ nó, quên mở ra buff viễn cổ, bị người đánh bay đúng là khiến người ta khó chịu.
Lâm Phàm cười, ánh mắt càng sắc bén hơn:
- He he, lợi hại, nhưng lực lượng yếu quá.
Thứ ẩn giấu trong khí thế đang sôi trào, mặt đất xung quanh rung rinh, huyết khí sôi sục, tóc dài sau đầu bay trong gió lặng.
Lâm Phàm rống to, vung mạnh hai tay:
- Tới đây, lão tử không sợ hãi!
Bão tố càn quét thiên địa, hai chân giẫm mạnh mặt đất, hắn lao thẳng vào lão nhân.
Lâm Phàm gầm lên, hai đấm đánh tới trước:
- Vô Song!
Lão nhân ngước đầu nhìn, vỗ một chưởng. Chớp mắt phong vân biến ảo, hư không hình như phá diệt, một loại uy thế khiến mọi người đều sợ hãi bộc phát ra từ người lão.
Ầm!
Lâm Phàm gặp trọng kích, phần bụng hóp vào, vết thương rách toạc, khí quan trong bụng đều vỡ nát.
Lực lượng một kích này phi phàm, nếu là người bình thường e rằng đã chết sớm.
Lâm Phàm không lùi bước, hai đấm liên tục đánh ra, dòng lũ lực lượng chấn động:
- Lão già, sức mạnh chưa đủ, tiếp tục!
Ma Tổ đã lùi ra xa, gã phát hiện tiểu tử này điên lên thì siêu đáng sợ.
Nhưng lão già kia càng kinh người hơn.
Ma Tổ quan sát lão nhân cưỡi lừa luôn rất bình tĩnh, hình như lão chưa thi triển thủ đoạn mạnh nhất.
Trong lúc Ma Tổ suy nghĩ những điều này thì cảnh tượng kinh người diễn ra.
Lão nhân co tay lại, hư không tan vỡ nuốt chửng Lâm Phàm.
Lão nhân cưỡi lừa nói:
- Tiểu tử, xin tha đi, sẽ tha cho ngươi khỏi chết, nếu không thì chết.
Lâm Phàm trực tiếp phá vỡ hư không, phong ấn cấp thấp cỡ này như chơi bán đồ hàng.
Lão nhân biểu tình sững sờ, hiển nhiên không ngờ tiểu tử này thoát ra ngoài.
Lão chợt phát hiện hơi thở của tiểu tử này biến đổi, hình như trở nên cuồng bạo.
- Lão già, chơi nào!
Lâm Phàm kích nổ lực lượng thế giới trong người.
Lão nhân cưỡi lừa không bình tĩnh được nữa, tái mặt hét lên:
- Cái gì!?
Lão biến mất tại chỗ, vung tay lên, không gian chồng chất hình thành không gian đa duy.
Ầm ầm!
Lực lượng thế giới nổ.
Dòng lũ lực lượng khủng bố tuôn ra, càn quét mọi thứ trong thiên địa.
Lão nhân cưỡi lừa bày ra không gian đã vỡ thành vô số mảnh vụn.
Một lúc lâu sau vẫn còn sót lại uy lực vụ nổ.
Lão nhân cưỡi lừa mất bình tĩnh:
- Tiểu tử này rốt cuộc làm cái quỷ gì?
Thích Tâm thấp thỏm lo âu, uy thế vừa rồi siêu khủng bố, gã không tin nổi có người điên cuồng đến vậy. Nếu gã đánh nhau với tên này thì không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Ma Tổ bất đắc dĩ, tiểu tử này lại chơi chiêu này.
Mợ nó, sự thật là thế nào? Tại sao có thể tự bạo thế giới trong người? Thế giới trong người hắn nhiều vậy sao?
Lão nhân cưỡi lừa cảm ứng xung quanh nhưng không phát hiện hơi thở của tiểu tử đó, tức là hắn đã chết:
- Chết rồi?
Phật Ma nhắc nhở:
- Đừng khinh thường, hắn còn chưa chết.
Y đã nếm thử chiêu thức của tiểu tử này rất nhiều lần, khó thể đề phòng.
Một giọng nói vang lên:
- Ài, Phật Ma, ngươi xem kịch thì yên lặng xem đi, nhiều chuyện làm gì?
Lâm Phàm leo lên từ hố sâu, hắn lại chết, chỉ có thể trốn trong hố sâu mặc quần áo vào. Nếu trần truồng trước mắt mọi người thì biết đút mặt vào đâu?
Lâm Phàm lại lao về phía lão nhân cưỡi lừa:
- Lão già, chúng ta tiếp tục, còn chưa kết thúc!
Một lúc lâu sau, trong thiên địa lại phát ra tiếng nổ, Lâm Phàm một lần nữa biến mất.
Biểu tình của lão nhân cưỡi lừa rất bình tĩnh:
- Chết rồi?
Chốc lát sau, Lâm Phàm lại xuất hiện, cười lớn đánh về phía lão nhân cưỡi lừa.
Dần dần.
Ma Tổ nhìn ngây người, không nói nên lời, thời gian dường như không đáng giá vào khoảnh khắc này.
Ầm ầm!
Tiếng nổ tung không ngừng.
Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu nhưng dần đổi hướng.
Lão nhân cưỡi lừa từ sắc mặt bình tĩnh chuyển sang mất bình tĩnh, nét mặt cực kỳ quái dị.
Lâm Phàm lại xuất hiện lần nữa:
- Lão già, chúng ta đánh tiếp nào!
Lão nhân cưỡi lừa không thể nhịn được nữa, cao giọng quát:
- Chờ một chút!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mới nói xong thiên địa lại rung rinh, lão nhân phong tỏa không gian, nhưng bị lực lượng thế giới bao bọc không ngừng nổ.
Lão nhân cưỡi lừa mất bình tĩnh quát lớn:
- Tiểu tử này rốt cuộc làm sao vậy?
Ma Tổ nhìn thoáng qua:
- Khi ngươi đến đây xen vào việc của người khác thì ta biết rồi ngươi sẽ nổi điên. Nếu ngươi không muốn tiếp tục thì thừa dịp bây giờ chạy nhanh, chờ lát nữa hắn xuất hiện thì ngươi không chạy thoát được.
Lão nhân cưỡi lừa nghe lời khuyên thì biểu tình quái dị.
Nói gì thế?
Ma Tổ nói lời này là có ý tốt khuyên đối phương rời đi, gã cũng không hiểu tại sao Lâm Phàm không chết được.
Cứ tiếp tục thế này sẽ chỉ là vòng lặp không ngừng nghỉ.
Lão nhân cưỡi lừa kiên cường nói:
- Không thể nào! Sao lão phu có thể không đánh mà chạy?
Ma Tổ bất đắc dĩ, đã nói đến mức này, không chịu đi là chuyện của đối phương, gã đã nói hết lời, mọi lựa chọn nằm trong tay đối phương.
Lúc này, Lâm Phàm xuất hiện, tinh khí thần đã sớm phục hồi đến trạng thái dồi dào.
Lâm Phàm cười lớn, chiến ý dạt dào:
- Lão già, khá lắm, đánh đến nỗi khiến bản phong chủ hơi hưng phấn. Chúng ta tiếp tục chơi, còn sớm lắm.
Tuy Lâm Phàm bị đánh, nhưng người bình thường không hiểu cảm giác sung sướng đó, bị người đánh chỉ có cảm giác đau, nhưng với hắn là cảm giác sướng.
Nhất là bị người ta đánh bầm dập, một cảm giác rất tuyệt vời.
Nếu không phải lo lắng hình tượng thì lão nhân cưỡi lừa đã chửi thề.
Thời gian còn sớm là sao?
Lão không biết qua bao lâu, trải qua bao nhiêu lần tự nổ kinh người, nếu không phải thực lực của lão đến trình độ nhất định thì đã bị thương.
- Lại nữa!
Lão nhân cưỡi lừa còn chưa lên tiếng thì phát hiện tiểu tử này táo bạo lên, sức mạnh mang tính hủy diệt không ngừng va đập vào hư không.
Bầu trời tan vỡ, hủy thiên diệt địa.
Với thực lực hiện giờ của Lâm Phàm khi kích nổ lực lượng thế giới trong người tạo thành sóng trùng kích siêu khủng bố.
Tro bụi mù mịt che khuất bầu trời, mọi thứ xung quanh mơ hồ.
Thích Tâm thộn mặt ra.
Kinh khủng quá, làm ơn đừng kinh người vậy được không?
Nhìn càng lâu Thích Tâm càng nhận rõ chênh lệch với người ta quá lớn.
Phật Ma vô cùng tuyệt vọng, y đã đánh nhau với tên điên cỡ nào vậy?
Nhìn những Đại Tôn, đệ tử Phật Ma Tháp xem, tất cả lo âu thấp thỏm chạy vắt giò lên cổ, có người núp sau kiến trúc nào đó, không dám thò đầu ra.
- Ài, cần gì làm vậy.
Ma Tổ đã xem thấu, lão nhân cưỡi lừa rất mạnh, thật sự, gã là Ma Tổ tung hoành thiên địa nhưng phải công nhận bội phục trước sức mạnh đó.
Nhưng cường đại thì sao? Kết quả vẫn như nhau thôi.
Lão nhân cưỡi lừa thở hồng hộc, con lừa dưới thân sợ hãi run bần bật.
Có lẽ qua nhiều năm như vậy, con lừa sống nhàn nhã thoải mái quá nên đụng phải đại chiến thế này làm nó sợ vỡ mật.
Lâm Phàm lại xuất hiện:
- Thoải mái!
Mặt lão nhân cưỡi lừa xanh mét, rất muốn văng tục.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Lão cố gắng muốn nhìn thấu đối phương, vì sao tự bạo mà không chết? Điều này vượt qua nhận biết của lão, bao năm qua chưa từng gặp tình huống như vậy.
Lâm Phàm bá khí đầy mình nói:
- Nào, chúng ta tiếp tục chiến! Lão già, bản phong chủ công nhận thực lực của ngươi, thật sự rất mạnh, có vốn liếng láo toét. Nhưng Lâm Phàm này không dễ nhận thua, hãy để chúng ta đại chiến một trận! Không phân thắng thua thì phân sống chết, chết thì nằm xuống, còn sống thì đứng!
Dù bị lão già kia tổn thương nhưng khí thế của hắn không giảm, vẫn bá đạo như thế.
Lâm Phàm nói xong vung nắm đấm đánh về phía lão nhân cưỡi lừa.
Mợ nó, Lâm Phàm không ngờ thượng giới có cường giả như vậy.
Nhưng cũng tốt, cứ đánh, hắn sợ gì ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận