Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1156: Đừng la, đi

Thời gian trôi qua.
Phật Ma Tháp thủng trăm ngàn lỗ, nếu đặt ở trước kia thì là chuyện không thể nào, không ai tin tưởng có người đến quậy phá Phật Ma Tháp.
Nhưng giờ thật sự phát sinh, không có đường chống cự.
Phật Ma suýt ngủ gục.
Trời trăng đảo điên.
Trời tối.
Thượng giới ban đêm rất đẹp, dù hư không bị đập nát nhưng ban đêm vẫn đen, đen phát sáng.
Ma Tổ từ ban ngày nghiêm túc đến ban đêm chết lặng, thậm chí đến bây giờ hờ hững, gã tìm một tảng đá ngồi lên, chờ tiểu tử kia ngừng chơi. Hoặc đối phương đứt dây thần kinh bỏ chạy, vậy thì trận chiến này chấm dứt.
Thực lực của lão nhân cưỡi lừa rất kinh người, Lâm Phàm muốn trấn áp đối phương vốn là chuyện không thể nào, dù dùng cách dây dưa tiêu hao cũng không được.
Cho đến bây giờ, Lâm Phàm phát hiện hơi thở của đối phương yếu hơn một chút, còn lại không đáng lo.
Lâm Phàm chắc chắn đối phương là cường giả vượt qua Chúa Tể nhất thế, nhưng hắn không hiểu vì sao người này chưa từng xuất hiện, đợi đến bây giờ mới xuất thế?
Lâm Phàm không cho rằng lão nhân cưỡi lừa giấu kín thân phận đi du lịch thượng giới.
Với cường giả như vậy động thần niệm là chớp mắt vượt trăm vạn dặm, có chuyện gì không biết?
Bây giờ lão đi ra tức là thượng giới đã phát sinh chuyện gì đó, mức độ ghê gớm liên quan ích lợi cá nhân của bọn họ, nên họ mới dần nổi lên mặt nước, hòa nhập vào thượng giới.
Tuy đây chỉ là phỏng đoán nhưng rất có đạo lý, có chút xác xuất.
Phật Ma Tháp vang tiếng nổ ầm ầm không ngớt, bụi đất tung bay, vùng hư không nát bấy, không thể phục hồi lại.
Có lẽ về sau nơi này sẽ trở thành tuyệt vực.
Dòng chảy ngược hư không từ sâu trong hư không chảy xuôi ra, càn quét hết thảy, thực lực nhỏ yếu khó mà ngăn cản hư không loạn lưu táo bạo này.
Trời đã sáng.
Tia ban mai chiếu xuống.
Ma Tổ ngồi yên một đêm, cũng nhìn một đêm.
Gã cảm thấy tiểu tử này là con gián đánh hoài không chết, không sợ hãi chút nào, từ đầu hung hăng đến bây giờ, không nghỉ ngơi phút nào.
Lão nhân cưỡi lừa phi phàm, hơi thở không rối loạn, nhưng có vẻ cảm xúc đã tan vỡ.
Dù là ai đối mặt chuyện giống như vậy lâu như thế đều sẽ đứt dây thần kinh.
Lão nhân cưỡi lừa tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi quá đáng! Lão phu từ đầu tới đuôi không đánh ngươi một chưởng, nhưng ngươi không ngừng tự bạo!
Quá đáng hết sức, lúc trước lão tổn thương hắn mấy lần, nhưng đợt sau hầu như không có cơ hội ra tay thì hắn đã tự bạo.
Lão nhân cưỡi lừa phát hiện lực lượng thế giới trong cơ thể của tiểu tử này quá mạnh, có lẽ là thế giới ngưng tụ toàn bằng pháp tắc lực lượng, chuyện này không thể xảy ra trên đường tu luyện được.
Quái dị.
Rất quái dị.
Dù lão có kiến thức rộng lớn, cười nhìn mưa gió thượng giới nhưng chưa từng gặp tồn tại giống như tiểu tử này.
Thích Tâm rất muốn nói với sư tôn rằng đi thôi, đừng đánh nữa, chúng ta đi mau, tên này hoàn toàn là người điên.
Con lừa dưới chân lão nhân cũng sắp quỳ lạy Lâm Phàm.
Vẫn chưa xong à?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nổ tung.
Thế giới lại chấn động.
Ma Tổ mở miệng nói:
- Ngươi đi đi, hết cách rồi.
Mặt ngoài Ma Tổ bình tĩnh như hồ nước lặng nhưng thật ra bị hành động của Lâm Phàm làm mở rộng tầm mắt, còn lão nhân này càng khiến người bất đắc dĩ.
Đã đứt dây thần kinh rồi thì sao không chịu lùi bước, thừa dịp tiểu tử này không xuất hiện chạy ngay đi, cứ phải vừa cùng chết với tiểu tử này vừa la sắp điên rồi.
Lão nhân cưỡi lừa không giống lúc trước từ chối ngay, sắc mặt lão âm trầm khó chịu.
Lấy địa vị và thực lực của lão dù lánh đời không ra ngoài, bây giờ lại xuất hiện trên thế gian, tự nhiên là được người kính ngưỡng, vô số người theo đuổi, hô hào tiền bối mới đúng.
Đâu như hiện nay, gặp mặt không cùng ý kiến liền đánh nhau, đánh suốt một ngày một đêm.
Ma Tổ thúc giục:
- Còn do dự cái gì? Đừng chần chừ, đi nhanh lên đi, nếu không thì ngươi đừng mong đi được. Tuy hắn không trấn áp được ngươi, nhưng hắn có thể dây dưa mãi, ngươi tin không?
Gã đã thăm dò rõ tính cách của tiểu tử này, khi đã nhận định việc gì thì không ai kéo hắn quay đầu lại được.
Lão nhân cưỡi lừa nghe Ma Tổ nói lời này thì lòng rủa thầm, thật không vậy? Bá đạo thế sao? Nhưng lão không thể đi, bị đám già kia biết lão bị một hậu bối đánh chạy thì biết đút mặt vào đâu?
Lão nhân cưỡi lừa kiên cường nói:
- Hừ, đi? Không thể nào, lão phu không tin mình không bắt tiểu tử này được!
Ma Tổ không nói gì thêm:
- Tốt, vậy ngươi tiếp tục.
Phật Ma Tháp đã bị hủy diệt, tòa phật tháp bị trùng kích mạnh vỡ vụn rồi tan biến trong thiên địa.
Phật Ma bình tĩnh đối mặt tất cả, cảnh tượng này đã làm y tuyệt vọng, không muốn nói nhiều.
Không hiểu sao khóe mắt Phật Ma ẩm ướt, hình như có giọt nước sắp ứa ra. Nhưng làm cường giả thượng giới, y nhịn được, bi thương không thể ngược dòng thành sông mà là hóa đau thương thành lực lượng, ổn định bản thân. Dù đối mặt bất cứ chiến đấu gì đều phải lạnh nhạt như nước, không thể mất khí tràng cường giả.
Lão nhân cưỡi lừa nhìn chằm chằm vào phía trước, tro bụi dày đặc mờ dần, tan biến, có thể thấy rõ ràng.
Bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện.
Lâm Phàm vung cánh tay, thư giãn gân cốt:
- Lão già, bản phong chủ đã bảo xen vào việc của người khác là chuyện không tốt, không có năng lực trấn áp bản phong chủ thì đừng chõ mũi vào. Nhưng giờ nói mấy chuyện này đã vô dụng, từ từ chơi, không gấp, bản phong chủ có nhiều thời gian đùa với ngươi.
Hắn lười liều mạng với lão già, không chơi lại đối phương thì cần gì tự chuốc nhục nhã. Rảnh rỗi thì tự bạo thế giới trong người nổ chết lão.
Lão nhân cưỡi lừa sắc mặt nghiêm túc:
- Tiểu tử, ngươi không phải đối thủ của lão phu, nhận thua đi, tha cho ngươi một cái mạng.
Tuy nói vậy nhưng lão hy vọng tiểu tử này tự biết sức mình, chấm dứt tại đây, ai làm việc nấy, lão không muốn nhúng tay vào việc của Phật Ma Tháp nữa.
Lâm Phàm không vui:
- Lão già, nói câu này khiến người không vui chút nào. Ngươi muốn tìm bậc thang leo xuống thì nói thẳng ra, cần gì vì tìm lối thoát cho mình mà đá hình tượng kẻ yếu lên người bản phong chủ? Nói cho ngươi biết, tuyệt đối không chấp nhận! Hôm nay ai đến đều vô dụng, hai chúng ta đánh, kẻ nào chạy thì là chó, bản phong chủ tuyên bố vậy đấy!
Lão nhân cưỡi lừa tức giận đến đau gan, mặt đỏ rần, đây là bị chọc tức chứ không phải xấu hổ.
Láo, chưa từng gặp ai láo như vậy!
Ma Tổ ngậm miệng không nói, gã cũng rất muốn biết nếu đánh tiếp thì ai không chịu nổi trước.
Nhưng gã đoán lão nhân này sẽ không chịu được bỏ chạy trước.
Trời trăng giao thoa, trời tối rồi lại sáng.
Mọi người ở đây đã há hốc mồm hóa đá.
Đám người Phật Ma Tháp run cầm cập lo sợ trong nỗi sợ hãi Lâm Phàm.
Lão nhân cưỡi lừa thở hồng hộc:
- Hộc hộc!
Lão xuống tay ác hơn với Lâm Phàm, không đợi đối phương tự bạo đã đánh bờm đầu trước.
Lại vang tiếng nổ điếc tai.
Thiên địa bị lực lượng cuồng bạo càn quét chấn động.
Lão nhân cưỡi lừa tức đến nín thở:
- Lão phu, lão phu . . .
Ai hiểu thấu cảm nhận không thể đánh chết đối phương của lão?
Không ai hiểu được.
Không tham dự trong đó thì không cách nào tưởng tượng nỗi đau khổ trong đó.
Thoáng chốc lão nhân cưỡi lừa không nói nhiều nữa, lão nhận thua.
Thừa dịp tiểu tử này còn không xuất hiện, lão nhân chộp lấy Thích Tâm, cưỡi lừa chạy mất.
Ma Tổ nghệch mặt ra, nhìn hồi lâu mỏi mắt, gã đang ngủ gật thì cảm nhận được dao động, lẩm bẩm:
- Ngươi đi mau lên, đừng . . .
Khi Ma Tổ ngẩng đầu lên thì phát hiện lão nhân cưỡi lừa đã biến mất.
Ma Tổ ngây người, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
- A? Đi rồi à?
Ma Tổ luôn suy nghĩ khi nào đối phương sẽ đi, giờ đi rồi thì tốt, muốn tiếp tục đấu với tiểu tử đó thì được ích gì.
Đã tự bạo hai ngày hai đêm, có chút đầu óc đều hiểu dây dưa không phải là cách, mau chuồn đi.
Lâm Phàm sống lại:
- Ha ha ha! Lão già, ngươi đặc biệt . . . người đâu!?
Hắn đang định trêu chọc vài câu thì phát hiện con lừa kia, không đúng, lão kia đã mất bóng.
Ma Tổ nói:
- Đừng kêu nữa, người ta đi rồi, sắp bị ngươi ép điên.
Lâm Phàm bĩu môi:
- Gì mà lợi hại, mới có bấy nhiêu đã không chịu được, chán chết, lãng phí thời gian.
Nếu Lâm Phàm không có thân bất tử thì đã đi đầu thai, tranh thủ mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận