Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1157: Con người sợ nhất bị so sánh (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
--------------------
Lâm Phàm nói:
- Mợ nó, may mà lão chạy nhanh, chứ không thì đã khiến lão phải đền luôn quần lót!
Lâm Phàm đánh nhau với lão nhân cưỡi lừa đã tự bạo rất nhiều lần, cũng bị lão giết nhiều lần.
Có lẽ hắn luôn tự bạo khiến lão nhân cưỡi lừa cảm thấy mất mặt nên muốn chủ động đánh trả.
Nên đôi khi Lâm Phàm chưa tự bạo đã bị lão nhân cưỡi lừa đánh nát.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lẩm bẩm:
- Loại thực lực này mạnh hơn nhóm Phật Ma nhiều, dù là Thần Chủ Thần Đình cũng không thể so sánh với đối phương được.
Thượng giới rốt cuộc có nước sâu cỡ nào? Cho gợi ý ngọn nguồn được không?
Tất cả người Phật Ma Tháp đều bị bao phủ trong uy thế khủng bố của Lâm Phàm.
Lâm Phàm cao giọng quát:
- Tất cả mọi người nghe cho kỹ, nộp hết đồ vật đáng giá trên người cho bản phong chủ!
Cần bày ra bá đạo, đánh xong hết việc, mang thắng lợi phẩm đi là chuyện rất bình thường.
Bây giờ, tu vi của hắn rất mạnh, căn bản không cần những tài phú này, hắn chỉ muốn điểm, nhưng tông môn cần tài phú.
Tông môn đã bắt đầu lớn mạnh.
Đạo cảnh đã không còn là giấc mơ với người Viêm Hoa tông mà là hiện thực. Các trưởng lão tăng tu vi tuy nhanh nhưng chỉ nhanh hơn đệ tử tông môn.
Tài nguyên đầy đủ, có đệ tử thiên phú cực mạnh trước kia không nổi bật, đó là vì tông môn quá nghèo, không có đủ đồ vật cần cho việc tu luyện.
Vương Phù là đệ tử có thiên phú tốt nhất của Vô Địch phong, Lâm Phàm rất xem trọng gã, bồi dưỡng đàng hoàng thì sau này gã sẽ kế nghiệp hắn.
Nhưng chết tiệt là phát sinh ngoài ý muốn.
Lâm Phàm ít khi về tông môn nhưng nghe ngóng biết tin từ khi Vương Phù có thê tử thì ít khi trở về, ngẫu nhiên về một lần chỉ mang đặc sản địa phương khác đưa về tông môn, rồi gói ghém hành lý cùng thê tử ra ngoài dạo chơi.
Lữ Khải Minh đã nói với Vương Phù rằng sư huynh rất xem trọng ngươi, ngươi không thể mê muội mất cả ý chí.
Vương Phù lộ vẻ áy náy nhưng vẫn nói:
- Làm phiền Lữ sư huynh nói với sư huynh giùm, ta đã phụ lòng kỳ vọng của sư huynh, ta không thể tự kiềm chế trước tình yêu, chỉ muốn mang theo thê tử đi du lịch, ngắm nhìn phồn hoa thế gian.
Lúc ấy trong đầu Lữ Khải Minh nổi đầy dấu chấm hỏi:
Nói gì thế?
Đệ tử có thiên phú nhất Vô Địch phong cứ như thế bị một phụ nữ bắt cóc, từ bỏ lý tưởng, từ bỏ mục tiêu, cam nguyện sa đọa, đi chơi khắp nơi.
Đây chưa phải là điều kinh khủng nhất.
Kinh khủng nhất là hai vợ chồng Vương Phù còn mang theo vợ chồng Đạo Thiên Vương, Vạn Trung Thiên.
Ba đôi người yêu lưu lạc chân trời, đi khắp các góc vực ngoại giới.
Hài tử của Đạo Thiên Vương bị để lại tông môn, cục nợ bị họ vứt bỏ.
Nên mới nói nam nhân là móng heo, nữ nhân cũng vậy, đành lòng bỏ lại hài tử của mình, hai vợ chồng vui vẻ trong thế giới riêng.
Lâm Phàm thầm cảm thán:
- Ài, hồng nhan họa thủy, đây là lý do vì sao bản phong chủ luôn không muốn dính dáng với nữ nhân.
Hiện giờ thế phát triển của hắn rất tốt, lên đến đỉnh, tiến thẳng không lùi, vĩnh viễn không quay đầu.
Phật Ma mặt không biểu tình, khi Lâm Phàm nói ra câu đó thì chân mày hơi co giật.
Muốn người Phật Ma Tháp nộp hết đồ vật đáng giá ra?
Ha ha.
Có thể không?
Tuyệt đối không thể, dù đánh chết bọn họ cũng quyết không để tên này được lợi!
Nhưng làm Phật Ma bất ngờ là đệ tử Phật Ma Tháp điên cuồng lao về phía Lâm Phàm, cởi xuống tất cả thứ đáng giá trên người đưa tới trước mặt hắn.
Tốc độ rất nhanh, như sợ chậm chân sẽ xảy ra chuyện gì.
Phật Ma khẽ nạt:
- Vĩnh Hằng, ngươi làm gì vậy hả?
Y không ngờ các Đại Tôn chủ động nộp tài phú, chuyện này là sao?
Bị buff bao phủ, các đệ tử Phật Ma Tháp nhìn thấy mặt Lâm Phàm là sợ chết khiếp, treo tim rụng gan, không có chút chủ kiến. Lâm Phàm nói một câu là thành mệnh lệnh với họ, không dám làm trái, không dám chống cự.
Ma Tổ nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, sau đó nhìn sang các Đại Tôn:
- Các ngươi sợ hơi quá mức.
Gã nói thật lòng, sợ vượt mức giới hạn rồi.
Vĩnh Hằng Đại Tôn bị đánh tơi bời, lúc này khom lưng, nhát như chuột ném hết tài phú trên người ra, co giò chạy xa, ước gì vèo một cái trốn thật xa. Bộ dạng sợ sệt đó khiến Ma Tổ không tìm được từ ngữ hình dung.
Cường giả như họ dù không đánh lại đối phương nhưng so với mạng sống thì bọn họ càng xem trọng sĩ diện hơn.
Kiên cường lên, dù chết cũng quyết không cho đối phương chiếm được chút chỗ tốt.
Ma Tổ cho rằng tiểu tử này nói năng bỗ bã, mấy vị Đại Tôn của Phật Ma Tháp chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
Nhưng hiện thực tát sưng mặt gã.
Sợ quái gì, cả đám sợ như cày sấy.
Phật Ma trầm lặng, trong mắt ngưng tụ tuyệt vọng.
Hành vi của các Đại Tôn làm y đánh mất lòng tin.
Những đệ tử bình thường e ngại đối phương thì Phật Ma không để bụng, nhưng chín Đại Tôn Phật Ma Tháp là biểu tượng, càng là vinh quang.
Bây giờ tám Đại Tôn cúi đầu, thậm chí làm ra hành vi xin tha, Phật Ma Tháp mất hết mặt mũi.
Lâm Phàm vô cùng vừa lòng, thu hoạch rất phong phú, tám Đại Tôn và các đệ tử Phật Ma Tháp có tài phú kinh người.
Ma Tổ ghen tị đỏ mắt:
- Tiểu tử, ngươi thu hoạch lớn rồi.
Được tài phú khổng lồ như thế thì hỏi sao người ta không ghen ghét.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Tàm tạm.
Tài phú đối với hắn chỉ là mây khói thoảng qua, nhưng Ma Tổ thì thấy hắn giả vờ giả vịt.
Tài phú như vậy mà bảo là tạm được, nếu bị người khác biết đã đấm chết hắn rồi.
Lâm Phàm bước đến trước mặt Phật Ma, mỉm cười nói:
- Phật Ma, ngươi nói đi.
- Cái gì?
Giọng Phật Ma khàn khàn, không mang phật tính mà càng như người sa sút, tuyệt vọng muốn hỏi vì sao ông trời nỡ đối xử với mình như vậy?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm trữ vật giới chỉ của Phật Ma:
- Sao mới qua hai ngày đã quên hết rồi? Không phải nói nhận thua rồi sao? Tất cả của Phật Ma Tháp đều thuộc về bản phong chủ, giờ làm phiền ngươi xòe tay ra, bản phong chủ phải lấy trữ vật giới chỉ của ngươi đi.
Trữ vật giới chỉ của trùm cuối Phật Ma Tháp đương nhiên hơn hẳn tám Đại Tôn, thu hết thì xem như phá tan hai thế lực lớn.
Còn về Phật Ma, Lâm Phàm không muốn dùng vận rủi cuồn cuộn chém giết. Thực lực của hắn bây giờ yếu hơn Phật Ma một chút, nhưng có thể cứng rắn mài chết đối phương.
Tuy nhiên, hắn thích cho người khác cơ hội.
Phật Ma cúi đầu, nhìn trữ vật giới chỉ trên ngón tay, biểu tình không một chút dao động, nhưng trong lòng cực kỳ bi thương.
Không ngờ đi đến bước này, y từng không dám tưởng tượng điều này.
Phật Ma mở miệng nói, không giận, chỉ có buồn bã tận xương:
- Ngươi thật sự dồn ép đến đường cùng sao?
Phật Ma gặp biến cố lớn như vậy, Phật Ma không muốn điều này xảy ra nhưng không còn cách nào. Bàn cờ hay bị quấy rầy tan nát, ngẫm lại không biết từ đâu ra nông nỗi này.
Lâm Phàm nhìn Phật Ma, gật đầu nói:
- Ừm.
Phật Ma cười lớn:
- Ha ha ha, tốt, tốt, không ngờ Phật Ma này cũng có ngày như vậy, thiên lý tuần hoàn, vốn tưởng ta đã khống chế thiên địa tuần hoàn, nhân quả báo ứng sẽ không rơi xuống người mình, xem ra ta đã nghĩ sai. Nhưng ngươi không được quên, ta tu là Phật, ngộ là nhân quả, tạo ra nhân hôm nay, ngày sau sẽ nhận quả.
Lâm Phàm mặc kệ Phật Ma than thở, hắn không e ngại.
Lâm Phàm dứt khoát nói:
- Đừng lảm nhảm nữa, mau lên, nếu không sẽ đánh!
Hắn nói chuyện với người ta luôn miệng nhắc chữ đánh, rất dữ dội, rất bá.
Ma Tổ đứng ngoài quan sát, không nói một lời.
Đi cùng tiểu tử này thật là hãi hùng khiếp vía.
Trước hết là lão nhân cưỡi lừa, gã cảm thấy người ta không tệ, cũng biết phải trái, nhưng vậy thì sao? Vẫn bị tiểu tử này chọc giận, cuối cùng không còn cách nào xám xịt bỏ chạy.
Phật Ma rùng mình, không phải e ngại mà là tức giận. Y hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng, giao ra trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm ngoắc gọi Ma Tổ:
- Ma Tổ, chúng ta đi.
Ma Tổ đi theo, lắc đầu nói:
- Tiểu tử, ngươi như vậy sẽ không có bằng hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận