Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1158: Con người sợ nhất bị so sánh (2)

Lâm Phàm đáp:
- Bản phong chủ có các sư đệ, sư muội đáng yêu trong tông môn rồi.
Ma Tổ híp mắt, không ngờ tiểu tử này cũng có tấm lòng, xem ra tông môn là lằn ranh cuối cùng của hắn.
Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Thích Tâm không vượt qua được lấn cấn trong lòng mình:
- Sư tôn, tiểu tử kia quá đáng ghét!
Nhất là đối phương sống sót trong tay sư tôn, còn ép lùi sư tôn khiến Thích Tâm khó thể chấp nhận.
Lão nhân khẽ thở dài:
- Không ngờ thượng giới có người như vậy, vài vạn năm không ra, biến đổi thật lớn.
Thích Tâm biết sư tôn có lai lịch phi phàm, mấy vạn năm không đi ra, gã thầm nhớ kỹ, đây là vị tồn tại ghê gớm, tốt hơn ở lại Phật Ma Tháp gấp trăm ngàn lần.
Thích Tâm nịnh nọt:
- Uy thế của sư tôn trấn áp chín tầng trời, người này không biết tốt xấu, chẳng qua sư tôn không muốn chấp nhặt với hắn.
Lão nhân cưỡi trên con lừa, gật gù đồng ý với đồ nhi.
Lão không thèm chấp nhặt.
Lão nhân nhìn đồ nhi, càng xem càng vừa lòng, rất biết nói chuyện.
Tiểu tử kia láo quá, nếu hắn khiêm tốn một chút thì có lẽ lão sẽ thu đối phương làm đệ tử.
Con người sợ nhất là bị so sánh, nhất là so sánh về thực lực và thiên phú, không đành lòng xem.
Thích Tâm không hay biết suy nghĩ trong lòng lão nhân, nếu không chắc sẽ hộc máu.
Thích Tâm hỏi:
- Sư tôn, chúng ta tới nơi này làm gì?
Nơi này là Nguyên Tổ Thâm Uyên, lúc nó không phun trào thì chẳng ai tới đây. Nhưng giai đoạn Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thì rất dữ dội, cường giả như mây, cường giả Chúa Tể đỉnh nguyên giới đổ xô đến tranh cướp chí bảo. Một số người thực lực nhỏ yếu cũng tới thử vận may.
Lão nhân cảm thán rằng:
- Nơi này là một chỗ nguy hiểm.
Lão cưỡi con lừa đi tới bờ vực, thẫn thờ nhìn bên dưới.
Thích Tâm kinh ngạc hỏi:
- Chỗ nguy hiểm?
Không thể nào, nơi này là đất báu, biết bao người thu hoạch được chí bảo tại đây, một bước lên trời, trở thành bá chủ tuyệt thế. Thích Tâm cũng muốn có cơ duyên đó, tiếc rằng gã còn kém xa.
Nhưng bây giờ thì khác, gã nhận lão nhân lợi hại như thế làm sư tôn, sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lão nhân leo xuống lưng lừa, dù lúc đánh với Lâm Phàm thì lão cũng không bước xuống, nhưng khi đến bờ vực sâu này thì lão nghiêm túc leo xuống, nắm lên một dúm bùn đất dưới đất, đặt ở đầu ngón tay ma sát.
Lão nhân thả tay ra, tro bụi bay đi:
- Không ổn.
Lão nhân đã nói là không ổn thì tự nhiên là ghê gớm.
Thích Tâm dò hỏi:
- Chuyện gì vậy sư tôn?
Bây giờ gã như đứa con nít không biết gì, có gì không hiểu liền hỏi, ham hỏi thì mới thu hoạch được kiến thức mới.
Lão nhân sắc mặt nghiêm túc:
- Vi sư đột nhiên tâm thần không yên.
Thích Tâm nói:
- Sư tôn, có lẽ đây chỉ là tình huống ngẫu nhiên, đệ tử cũng từng có cảm giác như vậy.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Không thể nào! Tu vi hiện giờ của vi sư tuyệt đối sẽ không bỗng nhiên có cảm giác này.
Đến cảnh giới như lão nhân cưỡi lừa thì lo âu về điều gì đều biểu thị có chuyện xảy ra, hơn nữa khiến lão bất an thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Lão nhân bỗng mở trữ vật giới chỉ ra, nhíu chặt chân mày.
Lão thắc mắc, có trực giác nhưng không chắc chắn:
- Hình như thiếu một ít?
Thích Tâm ở bên cạnh xem ngây người.
Khi lão nhân cưỡi lừa mở trữ vật giới chỉ ra liền có bảo khí kinh người ngưng tụ thành thực chất tràn ra từ trữ vật giới chỉ.
Thích Tâm rất tham lam, nếu cho gã tất cả thứ này thì tốt biết bao.
Thích Tâm nhanh chóng che giấu sự tham lam, giả bộ không thấy gì.
- Sao mà ít được chứ sư tôn, đây là trữ vật giới chỉ của sư tôn, có ai trộm đồ ngay trước mắt sư tôn được?
Thích Tâm thầm nghĩ hình như sư tôn cố ý mở trữ vật giới chỉ ra cho gã nhìn, thực lực như sư tôn thì sao mất đồ được chứ.
Nếu thật sự bị mất đồ thì đó là người ta ăn trộm ngay trước mắt sư tôn, ngẫm lại vốn là chuyện không thể xảy ra.
Lão nhân gật đầu nói:
- Ừm, có lẽ đúng là vi sư nghĩ nhiều.
Có lẽ lão lo nghĩ hơi xa, trữ vật giới chỉ đeo trên tay lão thì sao ít đi được?
Lão nhân cưỡi lừa không thèm xem kỹ trữ vật giới chỉ, tiếp tục nhìn chăm chú vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Thích Tâm thắc mắc, nhìn không hiểu sư tôn muốn làm gì.
Lão nhân giơ tay lên, một giọt máu tươi bay ra từ ngón tay giữa di chuyển đến bên trên vực sâu, sau đó rơi xuống.
Thích Tâm giật nảy mình thầm nghĩ:
- Trong một giọt máu mà ẩn chứa lực lượng kinh khủng như vậy, sư tôn của mình mạnh đến mức nào?
Lúc ở Phật Ma Tháp, Thích Tâm cho rằng Phật Ma đã là cường đại đến không thể địch nổi. Từ khi gặp được sư tôn cưỡi lừa thì gã phát hiện những gì từng thấy đúng là cặn bã.
Phật Ma thì sao?
Có lẽ không lâu sau gã ở trong tay sư tôn sẽ trưởng thành đến mức sánh vai với Phật Ma, hay thậm chí vượt qua cảnh giới của Phật Ma.
Máu tươi dần rơi xuống vực sâu.
Không có dao động hay tình huống khác lạ gì phát sinh.
Thích Tâm rất tò mò hỏi:
- Sư tôn đang làm gì vậy?
Sư tôn có vẻ rất nghiêm túc, phải chăng trong Nguyên Tổ Thâm Uyên này có bí mật lớn kinh người?
Hay là không cần chờ đợi nó phun trào cũng có thể lấy được chí bảo trong đó?
Thích Tâm chưa có món chí bảo Thâm Uyên nào, nhưng biết đồ vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên đều không đơn giản, gã rất khát khao những thần thuật nghịch thiên.
Phật Ma lấy được thần thuật nghịch thiên mới có thành tựu như ngày nay, nếu gã cũng được thì . . . tưởng tượng đã muốn cười rồi.
Trong Nguyên Tổ Thâm Uyên phát ra tiếng vang, một luồng sáng đỏ bắn lên tận trời.
Lão nhân cưỡi lừa ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ luồng sáng đỏ này, muốn xem thấu nó.
Một lúc lâu sau, lão lẩm bẩm:
- Không thể nào, cường giả viễn cổ ham muốn bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên nên bị giam cầm trong Thâm Uyên, qua lâu như vậy, với năng lực của những đại năng viễn cổ kia chắc chắn tìm được đường về rồi, không lý nào chẳng có chút động tĩnh.
Thích Tâm đứng một bên lòng dậy sóng thần.
Cường giả viễn cổ?
Bị giam cầm trong Thâm Uyên?
Gã chưa nghe bao giờ.
Quả nhiên, đi theo cường giả thật sự sẽ biết được nhiều bí mật, theo Phật Ma thì làm gì biết những thứ này, thậm chí có đồ tốt cũng sẽ không cho gã biết.
Từ khi ôm cây cột to này là Thích Tâm đã thỏa mãn, nhưng gã có mục tiêu lớn hơn nữa.
Sư tôn nhắc đến cường giả viễn cổ, nếu có thể ôm chân họ thì cuộc đời suôn sẻ rồi.
- Đồ nhi đang suy nghĩ điều gì?
Lão nhân dùng máu của mình dẫn dắt, đảo ngược thời không, ngược dòng tìm hiểu động tĩnh, nhưng không thu hoạch được gì, không có sinh linh ra từ Thâm Uyên.
Lão lánh đời lâu như vậy là vì chờ các cường giả viễn cổ trở về, dù thực lực không bằng đối phương nhưng trong thế đại tranh này sẽ có cơ duyên xuất thế.
Đây là chân lý vĩnh hằng không thay đổi từ trăm ngàn vạn năm qua.
Thích Tâm giả ngu muốn moi tin từ lão nhân:
- Không có gì, sư tôn, đồ nhi đang suy nghĩ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên có thứ gì mà sao nhiều chí bảo xuất thế, dẫn tới nhiều cường giả tranh cướp như thế.
Lão nhân cưỡi lừa không cảnh giác với Thích Tâm, hình như lánh đời quá lâu, ngăn cách với trần gian thời gian dài nên lão không biết lòng người hiểm ác. Hoặc có lẽ lão không thèm để Thích Tâm trong lòng.
Dù sao nói chỗ chôn vàng cho con chó chẳng lẽ sợ nó trộm vàng đi?
Tuy ví von kiểu này hơi tổn thương người nhưng là cách giải thích ngay thẳng dễ hiểu.
Lão nhân khẽ thở dài:
- Phù. Nguyên Tổ Thâm Uyên là nơi bí ẩn nhất thượng giới, nghe đồn khi thượng giới chưa hình thành thì nó đã tồn tại, cũng có truyền thuyết Nguyên Tổ Thâm Uyên là một cái kỷ nguyên bị phá diệt, để lại thần tích, bên trong ẩn chứa bí mật và tất cả tài phú của kỷ nguyên kia. Có rất nhiều truyền thuyết về nó nhưng không ai biết chuyện gì xảy ra.
Lão nhân phất tay, cưỡi lên con lừa:
- Thôi, ngươi không cần biết quá nhiều, dù sao là việc huyền diệu.
Tạm thời không có thu hoạch trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, tiếp tục lánh đời vậy.
Mục tiêu của lão là chờ đợi bí mật chung cực trong Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Chắc chắn cường giả viễn cổ còn sống, chờ họ đi ra là biết hết mọi bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận