Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1159: Tiểu tử, đây là bí mật lớn

Thích Tâm gật đầu nói:
- Biết rồi sư tôn.
Gã thầm suy nghĩ những gì lão nhân nói, càng nghĩ càng kinh. Chí bảo không phải bí mật chung cực, có thứ càng quý giá hơn, không dám tưởng tượng.
Chợt có tiếng hét.
- Đồ của lão phu! Lại có người trộm đồ của lão phu!
Lão nhân cưỡi trên con lừa hoảng hốt vội mở ra trữ vật giới chỉ, nhìn kỹ, cứ cảm giác kỳ kỳ, hình như thiếu thứ gì.
Thích Tâm thấy sư tôn sắp té xuống lưng lừa, vội tiến lên đỡ:
- Sao vậy sư tôn?
Lão nhân hoảng loạn đẩy Thích Tâm ra, vùi đầu lục tìm:
- Ngươi mau tránh ra cho ta!
- Cái này còn. Cái này cũng còn, a? Không đúng, để ta tìm lại!
Lão nhân lục tìm trong trữ vật giới chỉ.
Thích Tâm bị đẩy ngã trên mặt đất, tay chân không biết nên đặt ở đâu, rất xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên.
Làm sao bây giờ?
Sư tôn đẩy ta ra, biết làm gì để lấy lại chút sĩ diện đây?
Lão nhân hét lên:
- Cái gì!?
Lão phát hiện một việc ghê gớm, trong trữ vật giới chỉ thiếu bớt đồ, lão chắc chắn bị thiếu, nhưng không rõ thiếu thứ gì.
Đồ vật trong trữ vật giới chỉ của lão nhiều vô cùng, Phật Ma Tháp gì đó không thể so sánh. Lão lánh đời lâu như vậy, tích lũy tài phú kinh thiên động địa, đã không thể đo lường bằng số lượng.
Lão nhân túm cọng lông lừa, cảm xúc siêu kích động:
- Con lừa, lão phu bị mất đồ!
Con lừa bị túm lông hơi đau, nhe răng cửa kháng nghị.
Dù bị mất đồ cũng đừng túm lông của ta!
. . .
Lâm Phàm sóng vai đi bên Ma Tổ:
- Ma Tổ, ngươi có biết lão già kia rốt cuộc là ai không? Có thực lực như vậy không thể nào vô danh trong thượng giới.
Mới gom đồ từ Phật Ma Tháp làm tâm tình của hắn bay bổng.
Đương nhiên chỉ có Lâm Phàm vui vẻ, không liên quan gì đến Ma Tổ.
Ma Tổ không vui chút nào, vì bận rộn thành công cốc, chờ vài ngày cuối cùng không đợi chút gì.
Người bình thường có ai chịu nổi không?
Ma Tổ tức giận nói:
- Không biết!
Lâm Phàm nhìn Ma Tổ:
- Không nhìn ra nhà ngươi có chút bủn xỉn, hèn gì Thanh Oa nói ngươi có biệt danh Hận Thiên Tiểu Ma Quân, nghe nói là vì nữ nhân?
Ma Tổ nóng nảy:
- Nhảm nhí!
Đây là vu oan, đường đường Ma Tổ mà bị nói là bị đặt biệt danh vì một nữ nhân, đây là sỉ nhục, nhục nhã biết bao.
- Ủa?
Bỗng có món đồ hiện ra trong lòng bàn tay Lâm Phàm, trông như cuốn sổ, không biết làm bằng chất liệu gì, giống cây trúc, rất cũ xưa, có cảm giác thời đại, bên trên có một số hoa văn khó hiểu.
Lâm Phàm không hoảng hốt, hắn biết nó từ đâu ra, chắc từ chỗ lão nhân cưỡi lừa.
Ma Tổ kinh ngạc hỏi:
- Đây là vật gì?
Gã cầm lấy cuốn sổ, nghiêm túc xem xét.
Lâm Phàm hỏi:
- Có thể nhìn ra là cái gì không?
Bàn về kiến thức thì Lâm Phàm không lên mặt được, e rằng còn thua cả Thế Giới cảnh.
Cuộc đời hắn một đường đi thẳng đến cuối, chỉ biết đánh, cho đến nay không màng tới chuyện khác.
Với Lâm Phàm thì mọi thứ đều như nhau, mặc kệ là người biết nhiều đến đâu, miễn không hợp ý là đánh, không biết đã bao nhiêu người chết trong tay hắn rồi.
- Để ta xem.
Ma Tổ nhìn kỹ, đây không phải công pháp, cũng không phải bí bảo gì, nhưng thứ này ẩn chứa hơi thở rất cổ xưa.
Ma Tổ rót lực lượng vào thử, dù sao nhiều thứ sẽ bị kích phát bằng cách này.
Quả nhiên, khi Ma Tổ rót năng lượng vào thì cuốn sổ bắt đầu hấp thu, sau đó bộc phát ra một luồng sáng chói mắt.
Cột sáng bắn lên cao hình thành màn sáng, hình ảnh hiện ra.
Cảnh tượng trong hình ảnh chưa từng thấy qua, bên trong xuất hiện một số người lạ lùng.
Ma Tổ nhận ra chỗ kia là Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Ngay sau đó, cảnh tượng bên trong biến đổi.
Một đám cường giả thoạt trông rất mạnh tiến vào Nguyên Tổ Thâm Uyên, đột nhiên thiên địa tan vỡ, trời trăng sao vỡ vụn thành thiên thạch rơi xuống mặt đất, đốt mọi thứ quanh Nguyên Tổ Thâm Uyên thành tro tàn.
Hình ảnh ngắn ngủi, lộ ra tin tức cũng cụt ngủn.
Lâm Phàm cau mày khó hiểu:
- Cái gì đây?
Đã biết hắn không thích động não còn dùng hình ảnh để hình dung, không thể cho vài con chữ sao? Nói thẳng xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Ma Tổ ngây người, hóa đá vì khiếp sợ.
Lâm Phàm thấy Ma Tổ xem ngây người, hỏi;
- Hình như vẻ mặt của ngươi rất khiếp sợ, xem hiểu sao?
Ma Tổ lẩm bẩm như người điên:
- Hiểu, ta hiểu chứ, thì ra là vậy.
Lâm Phàm cảm giác Ma Tổ thật tệ, hiểu rồi thì chia sẻ đi chứ:
- Bộ dạng của ngươi làm bản phong chủ rất muốn đánh người, biết thì nói rõ ràng ra, bản phong chủ không hiểu.
Ma Tổ hít sâu một hơi:
- Luôn có người tìm kiếm bí mật của Nguyên Tổ Thâm Uyên, có người vào trong Nguyên Tổ Thâm Uyên nhưng xảy ra một chuyện khiến Nguyên Tổ Thâm Uyên biến đổi, nhiều cường giả bị kẹt lại. Người lúc nãy thực lực mạnh như vậy mà ta chưa nghe bao giờ, chứng minh người đó tồn tại ở thời đại xa xưa hơn ta nhiều, giờ xuất thế chắc vì Nguyên Tổ Thâm Uyên. Nếu không thì ta rất khó tưởng tượng thượng giới có thứ gì hấp dẫn sự chú ý của lão.
Trong óc Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi.
Nói cái quái gì?
Mà thôi kệ, dù sao chẳng liên quan đến mình, chờ khi dính líu sẽ giải quyết sau.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều:
- Đi thôi, suy nghĩ nhiều nhức óc.
Ma Tổ chạy theo, vội nói:
- Này tiểu tử, đây là bí mật lớn!
Gã muốn nghiên cứu bí mật này.
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại nói:
- Liên quan quái gì với bản phong chủ? Đến bây giờ vẫn là bí mật, ngươi muốn bản phong chủ phá giải bí mật đó sao? Chờ bí mật tự ra là được, đừng gấp gáp, của ngươi thì nó sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì không thuộc về ngươi, nóng nảy vô ích. Phải học được bình tĩnh.
Trên đường đi.
Phong cảnh tuy rất đẹp nhưng Ma Tổ không có tâm tình ngắm nghía, mắt nhìn Lâm Phàm đăm đăm.
Ma Tổ ngẩn ngơ hỏi:
- Ngươi lấy đâu ra nhiều đồ tốt vậy?
Không thấy tiểu tử này làm động tác gì, đột nhiên xuất hiện bảo bối trong lòng bàn tay, trừ ban đầu lộ ra chút kinh người, về sau hắn bình tĩnh cất đồ vào trữ vật giới chỉ.
Lâm Phàm chỉ lên trời:
- Được trời ban, ghen tị cũng vô dụng.
Ma Tổ chỉ muốn nói rằng ngươi thật xấu xa, tin ngươi mới là lạ.
Còn bảo là trời ban?
Nói khoác không viết bản nháp, rất quá đáng, chân tình giữa người với người đều bị tiểu tử này phá hỏng.
Nhưng Ma Tổ không thèm để ý mấy chuyện này, gã còn đang suy nghĩ hình ảnh đã thấy.
Bí mật của Nguyên Tổ Thâm Uyên quanh quẩn trong lòng Ma Tổ, không xua tan được, không thể quên.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử, ta luôn có dự cảm tương lai một ngày nào đó sẽ phát sinh việc lớn, ngươi chơi lung tung kiểu này gây thù hằn quá nhiều, đến ngày đó sẽ chịu thiệt thòi.
Lâm Phàm không để ở trong lòng.
Ăn thiệt thòi?
Ba chữ này chưa từng xuất hiện.
Lâm Phàm nói:
- Sợ cái gì, gây thù hằn nhiều thì nhiều, không nói những cái khác, nhìn thấy đám người Phật Ma Tháp không? Không cần biết qua bao nhiêu năm, nghe tiếng của bản phong chủ thì đều sợ hãi đến run lẩy bẩy, thấy người thật của ta càng tè ra quần.
Ma Tổ không tin:
- Khoác lác, ngươi nghĩ thanh danh của ngươi thật sự có thể hù sợ đám người kia sao? Chẳng qua họ bị ngươi làm sợ, ngươi chờ xem, qua một thời gian ngắn họ sẽ vực dậy không sợ ai.
Ma Tổ không biết Lâm Phàm có buff, cho rằng Đại Tôn Phật Ma Tháp bị trấn áp nên mới e ngại. Gã biết nỗi e ngại này sẽ không lâu dài, có lẽ bây giờ đang chửi rủa Lâm Phàm thậm tệ.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Ngươi không hiểu.
Ma Tổ thật sự không biết, nếu hiểu thì sẽ không nói như vậy.
Ma Tổ muốn chửi thề, lại một câu ‘ngươi không hiểu’ lấp liếm hết, không biết câu này vùi lấp bao nhiêu sự thật sao?
Nói ra thì sao chứ? Dù gì sẽ không chết.
Tuyệt vọng thật.
Ma Tổ không hỏi nữa, đã đi một lúc rồi, định đến Thần Đình sao?
Ma Tổ hỏi:
- Tiếp theo đi nơi nào?
Lâm Phàm đáp ngay không suy nghĩ:
- Trở về, thu hoạch rất lớn, không thể lòng tham không đáy, ngươi nói đúng không nào?
Ma Tổ cười, nụ cười bất đắc dĩ:
- Ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận