Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1161: Sư huynh, hãy trở về đi

Vô Địch phong.
Lâm Phàm bước vào sơn phong, thấy Thanh Oa đang vuốt ve một cái đỉnh:
- Thanh Oa, sao trở về từ đường hầm rồi?
Thanh Oa vốn nhỏ xíu nhưng cái đỉnh trong lòng bàn tay nó nhỏ tới mức không thấy được.
Thanh Oa đang suy nghĩ cuộc đời.
Bị Khương Sinh quấn quýt đúng là bi kịch trần gian, đau đến khó thể miêu tả. Nếu biết trước thì đã nhốt gã lâu hơn, đỡ nhức đầu.
Thanh Oa kêu lên:
- Chủ nhân về rồi! Xảy ra chuyện lớn!
Không cần biết Lâm Phàm hỏi cái gì, kêu một tiếng trước đã.
Lâm Phàm hỏi:
- Lại có chuyện lớn gì?
Từ sau khi bốn thế lực lớn vây công đường hầm thì Lâm Phàm cảm nhận rõ rệt thái độ của Thanh Oa đối với hắn đã thay đổi, càng chân tình, thật lòng hơn, vẫn câu cũ, chân tình đến mức cảm nhận được.
Thanh Oa nhận rõ tình yêu dành cho hắn, từ nay buông trả thù và che giấu thì càng tuyệt vời.
Thanh Oa kinh ngạc hỏi:
- A! Chủ nhân không biết?
Lâm Phàm nói:
- Ngươi đang nói khói đen bao phủ trên người đệ tử?
Thanh Oa nói:
- Đúng rồi, nhưng không phải khói đen mà là ấn ký Linh tộc.
Lâm Phàm đã hiểu:
- Quả nhiên là ả ta. Thanh Oa, ngươi nói xem chuyện này là sao?
Thanh Oa cứ tưởng Lâm Phàm biết, ai ngờ hắn không biết gì:
- Thì do Linh Vương làm ra, một loại như sui gia, tóm lại chủ nhân bị chọn, Viêm Hoa tông là nơi thành thân. Chủ nhân là bên đàng trai, ở đây chờ Linh Vương đến đón cưới là được. Những khói đen quấn quanh trên người đệ tử không có hại, thậm chí còn có chỗ tốt, có thể trong giấc ngủ rèn luyện tâm cảnh của các đệ tử.
Khi Thanh Oa nói xong, Lâm Phàm sợ ngây người:
- Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Sui gia? Ta ở đây chờ Linh Vương cưới, nói trắng ra là lão tử ở rể?
Lâm Phàm cảm giác hơi thú vị, đã thấy tự tìm chết nhưng chưa từng gặp kiểu như vậy.
Dám ngông cuồng như thế.
Nếu gặp mặt hắn sẽ một đấm đánh nát đối phương.
Thanh Oa gật đầu, muốn cười nhưng cố nén:
- Nàng treo cổ là Linh Vương, trước kia ta không chắc chắn nhưng bây giờ có thể khẳng định, hơn nữa đây là kiểu cưới của Linh Vương.
Lâm Phàm nở nụ cười, phách lối thật, không thèm để lão tử vào mắt.
- Ngươi nói xem hiện giờ nàng treo cổ ở đâu?
Lâm Phàm không muốn hỏi nhiều, hắn chỉ muốn biết nàng treo cổ ở đâu, sau đó tìm tới đối phương, hung hăng dạy đối phương cách làm người.
Láo quá, dám lấy hắn ra làm trò đùa, không dạy cho bài học thì không được.
Thanh Oa lắc đầu nói:
- Không biết.
Nếu nó biết Linh Vương ở đâu thì tốt rồi.
Linh Vương là tồn tại bí ẩn nhất thượng giới, ít ai biết. Nhưng Thanh Oa là Cửu Hoang Thần Sư, nó biết những bí mật này cũng không có gì bất ngờ.
- Được rồi.
Lâm Phàm từ bỏ tìm kiếm nàng treo cổ, đã xác định không có việc gì thì hắn không thèm để bụng.
Nếu đối phương dám đến thật thì có lẽ không biết vì sao hoa có màu đỏ.
Thanh Oa thấy Lâm Phàm đi vào mật thất, kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân lợi hại quá vậy, trở về liền bế quan, lại sắp đột phá rồi sao?
Chênh lệch giữa người với người hoàn toàn phô bày ra theo thời gian trôi qua.
Giờ Thanh Oa đã hiểu kẻ bỏ mạng không đơn giản.
Dân bản xứ vực ngoại giới ngẫu nhiên cũng sẽ ra một, hai quái thai.
Đương nhiên, tạm thời Thanh Oa chỉ thấy tên quái thai này.
Lâm Phàm phất tay, lười nhiều lời:
- Sang một bên chơi đi.
Thanh Oa bỗng đổi sắc mặt, nó cảm ứng có hơi thở khó chịu từ xa truyền đến.
Thanh Oa đạp chân sau nhảy ra xa:
- Nguy rồi, mợ nó, còn chưa chịu thôi sao!?
Khương Sinh lại tìm đến, ghét ghê, đã cố gắng né tránh, nếu không phải nghĩ tình tên này trung thành với nó thì đã đạp chết từ lâu.
Mật thất.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, bắt đầu tăng lên công pháp.
Công pháp của Thánh Địa Sơn giúp ích rất nhiều, không nhờ Thánh Địa Sơn thì hắn không biết nên đi đâu tìm công pháp.
Một đường đi tới, Lâm Phàm đã nhận ra ngạnh công rất khó tìm, ngẫu nhiên gặp được một môn đã là may.
Nhưng từ giờ trở đi, ngạnh công không còn hiếm hoi nữa.
- Thăng cấp.
[Tiêu hao một trăm ba mươi vạn điểm.
Thiên Sơn (đệ nhất tầng)]
Lâm Phàm cảm nhận nội tình không ngừng tăng trưởng, tâm tình rất tốt.
Có hy vọng lên Chúa Tể cảnh, bước vào cường giả đỉnh cao nhất.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
Khi hắn đã có một đống ngạnh công thì chẳng e dè gì thăng cấp.
Phật Ma Tháp cung cấp nhiều điểm cho hắn, bọn họ rất thân thiện, sau này ít ăn hiếp họ vậy.
Lúc ấy Lâm Phàm rất muốn san bằng Phật Ma Tháp, không buông tha một người. Nhưng ngẫm lại Phật Ma Tháp đã cung cấp nhiều điểm như vậy nên hắn rủ lòng thương không xuống tay tới bến.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, mình lương thiện quá đi.
Không còn lời nào để nói, đều là lương thiện gây họa.
- Tiếp tục thăng cấp, xem Phật Ma Tháp đưa điểm có thể tăng nội tình đến mức nào.
Trong mật thất lại yên tĩnh, chỉ có tiếng nổ trầm đục phát ra từ cơ thể Lâm Phàm.
Một nơi nào đó.
Vương Thánh Khang nói:
- Sư huynh, trở về đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, có sự việc không phải cố gắng là được.
Là Vương Thánh Khang, một trong hai người ủng hộ trung thực nhất của Vân Tiêu sư huynh, dù Lâm Phàm ở trên đỉnh tông môn nhưng bọn họ chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ Vân Tiêu sư huynh.
Đương nhiên.
Trong khoảng thời gian này, thái độ của họ đối với Lâm Phàm đã hơi thay đổi, trước kia là chán ghét, tức giận, hiện tại chỉ có thể nói, bội phục, phục sát đất.
Cuối cùng thì họ đã nhìn thấy Vân Tiêu sư huynh, lòng dâng lên sóng thần, khó thể bình tĩnh.
- Đúng rồi đấy sư huynh, về đi, đừng lang thang bên ngoài nữa.
Huyền Thanh nhìn quần áo của Vân Tiêu sư huynh là biết sư huynh sống khổ cực, đồ rách rưới dính đầy tro bụi, không biết chịu khổ cỡ nào.
Nhìn mặt Vân Tiêu sư huynh xem, tang thương.
Bọn họ không biết sư huynh ở bên ngoài rốt cuộc chịu khổ cỡ nào, ngẫm lại đã thấy đau lòng, suýt rớt nước mắt.
Vân Tiêu nhìn hai vị sư đệ, họ luôn đi theo gã, dù qua lâu như vậy vẫn không quên, gã rất cảm động, cũng rất vui mừng.
Thật ra, trong lòng Vân Tiêu cũng muốn trở về, bên ngoài thật khó sống.
Trước kia là ếch ngồi đáy giếng, tự nhận là một trong các phong chủ của Viêm Hoa tông, đi ra ngoài sẽ là thiên chi kiêu tử, luôn đụng phải may mắn.
Nhưng hiện thực như bàn tay vô tình tát vào mặt, dạy cho gã biết xã hội tàn khốc.
Vân Tiêu kiên định nói:
- Không được, ta không thể trở về, còn chưa đi qua con đường của mình, quyết chiến giữa ta và hắn chưa phân ra thắng thua! Ta nói rồi, khi ta trở về nhất định sẽ làm cho các ngươi cảm thấy tự hào!
Vân Tiêu rất bất đắc dĩ.
Lâm Phàm quá mạnh, nếu hiện tại mặt dày trở về thì sĩ diện ở đâu?
Vương Thánh Khang và Huyền Thành bất đắc dĩ liếc nhau, sư huynh thật rộng rãi, họ muốn nói rằng không làm được đâu.
Cách biệt quá lớn, không đuổi theo kịp.
Vân Tiêu hỏi:
- Như thế nào? Không tin ta?
Hai người gật đầu lia:
- Tin chứ, đương nhiên tin tưởng sư huynh.
Vân Tiêu thắc mắc hỏi:
- A, sao thực lực của các ngươi tăng lên mau vậy? Đã đến Đại Thánh cảnh rồi.
Gã liều sống liều chết mới đến đỉnh Đại Thánh cảnh, hai người này suýt vượt mặt gã.
Vương Thánh Khang nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, hiện tại tông môn đã khác, tài nguyên rất phong phú, mỗi vị đệ tử tu luyện cần tài nguyên gì đều được cung cấp gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần, có thể ăn nhiều đan dược.
Viêm Hoa tông hiện nay thay đổi quá lớn, hai người cũng suýt không tin được. Nếu không thấy tận mắt Lâm sư huynh dẫn dắt Viêm Hoa tông vươn lên thì họ tưởng mình nằm mơ.
Vân Tiêu chớp chớp mắt, lòng uất nghẹn.
Gã lén lút trở về vì muốn xem Vân Tiêu phong thế nào, cũng muốn thăm hai vị sư đệ ra sao.
Vương Thánh Khang hỏi:
- Sư huynh thật sự không trở về tông môn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận