Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1162: Sư huynh, hãy trở về đi (2)

Vương Thánh Khang hy vọng sư huynh trở về, đừng mơ mộng ảo nữa.
Lâm sư huynh siêu mạnh, không thể sánh bằng.
Vân Tiêu trịnh trọng gật đầu:
- Thực lực không đạt tới trình độ đối kháng với tên kia thì ta tuyệt đối sẽ không trở về! Ta nói rồi, khi trở về thì ta nhất định sẽ trở thành phong chủ mạnh nhất Viêm Hoa tông!
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu sư huynh.
Bọn họ rất muốn nói, sư huynh đừng như vậy, nằm mơ giữa ban ngày không hay ho gì, Lâm sư huynh đã không phải phong chủ mạnh nhất. Trong suy nghĩ của các đệ tử thì Lâm sư huynh đã là tồn tại mạnh nhất Viêm Hoa tông, uy vọng của nhóm tông chủ ở trong tông môn còn không bằng Lâm sư huynh.
Vân Tiêu và Vương Thánh Khang đồng thanh kêu lên:
- Sư đệ, ta có đồ cho ngươi!
- Sư huynh, ta có đồ cho sư huynh.
Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tốt tốt, vậy ngươi cho trước đi, lát nữa ta cho lại các ngươi.
Vân Tiêu đã không suy nghĩ chuyện lúc trước nữa, hai vị sư đệ luôn chờ gã trở về làm gã rất vui mừng và cảm động.
Vừa lúc trong thời gian ở bên ngoài Vân Tiêu liều mạng kiếm được ít đồ tốt, tuy cũng giúp ích cho gã, nhưng gặp mặt hai vị sư đệ không thể không tặng món gì.
Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh liếc nhau, sau đó lục tìm trong trữ vật giới chỉ.
Vân Tiêu nhìn hai người lục tìm, mỉm cười, không biết hai vị sư đệ muốn tặng thứ gì cho gã. Không sao, không thể bình luận thẳng thắn, sẽ làm hai vị sư đệ buồn.
Rất nhanh, nét mặt của Vân Tiêu dần thay đổi, thộn mặt ra, mắt tròn mắt dẹt.
- Sư huynh cầm bình đan dược này đi, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện.
- Cái này nữa, bên ngoài quá nguy hiểm, nếu bị thương sẽ rất nguy hiểm, viên đan dược này có tác dụng rất lớn, nuốt vào một viên là lành vết thương bảy, tám phần.
- Còn đây nữa.
- Cái này . . .
Vương Thánh Khang và Huyền Thanh, hai người lấy ra một đống đan dược, thậm chí một số bảo bối.
Vân Tiêu xoe tròn mắt, gã cứ nghĩ không phải thứ tốt gì, nhưng khi thấy mấy món này thì gã phát hiện nó tốt hơn nhiều so với đồ vật gã trải qua vô vàn khó khăn kiếm được.
Vân Tiêu nói:
- Sư đệ, các ngươi giữ lại đi, không cần.
Vương Thánh Khang, Huyền Thanh không chú ý biểu tình của sư huynh, tùy ý nói:
- Không sao, mỗi tháng chúng ta sẽ được nhận một lần, bình thường không cần dùng, sư huynh ở bên ngoài càng cần hơn chúng ta.
Vân Tiêu không muốn nói chuyện, bị đả kích nặng.
Vương Thánh Khang hỏi:
- Sư huynh muốn tặng cái gì cho chúng ta vậy?
Vân Tiêu muốn tự tử, tặng đồ? Thôi đừng mất mặt.
Gã vốn định lấy ra ít tài phú tặng cho hai vị sư đệ, nhưng giờ thấy họ lấy ra mớ tài phú này thì gã không cách nào tặng đồ nữa.
Lúc này.
- Đưa một cái ôm cho các ngươi.
Vân Tiêu nói xong giang cánh tay ôm hai vị sư đệ, vẻ mặt ủ rũ đưa hướng hư không.
Hố cha.
Vân Tiêu rời đi.
Đi rất dứt khoát, không nói nhiều.
Huyền Thanh khó hiểu nói:
- Ngươi nói xem vì sao sư huynh không trở lại? Tông môn tốt biết bao. Giữ sĩ diện quan trọng vậy sao?
Vương Thánh Khang thở dài một tiếng:
- Với một số người thì đôi khi sĩ diện quan trọng hơn mạng sống, chúng ta đi theo sư huynh thời gian dài như vậy, ngươi còn không biết sao?
Huyền Thanh gật đầu:
- Trước kia Quân Vô Thiên đứng đầu phong, sư huynh đâu chịu phục, vẫn luôn nghẹn một hơi muốn vượt qua, nào ngờ ra yêu nghiệt như Lâm sư huynh.
Trong khoảng thời gian này, Huyền Thanh ở trong tông môn đã thay đổi tâm tính khá lớn.
Huyền Thanh hỏi:
- Ngươi nói xem những phong chủ kia rốt cuộc sống hay chết? Bọn họ cũng đi biền biệt như sư huynh, nhưng sư huynh của chúng ta còn có thể trở về, xác định còn sống.
Vương Thánh Khang trả lời:
- Khó nói lắm, có lẽ chết rồi, vì tới bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Việc này thật khó xác định.
Chẳng ai biết tình huống cụ thể như thế nào.
- Thôi, chúng ta trở về.
Bọn họ gặp mặt Vân Tiêu không ở trong tông môn mà chọn góc xa vắng người.
Bọn họ không để bụng chuyện này, nhưng Vân Tiêu sư huynh không muốn bước vào tông môn, thực lực không đạt tới trình độ vừa lòng thì gã tuyệt đối không trở về.
Phương xa.
Vân Tiêu có chút ưu sầu.
Gã cảm thán rằng:
- Ài, không ngờ tông môn biến tốt như vậy.
Gã thật sự không ngờ, nhìn đan dược mà sư đệ tặng cho cũng rất lạ mắt, tất cả đan dược là Lâm Phàm mang từ thượng giới về, phẩm giai không thấp.
Với thực lực của họ hiện giờ ăn đan dược thế này hơi lãng phí. Hơn nữa sau khi ăn vào một viên đan dược thì mười ngày, nửa tháng không được ăn đan dược khác, cần chậm rãi luyện hóa dược lực này.
Vân Tiêu thì thào đặt quyết tâm:
- Không được, không thể tiếp tục vậy nữa! Phải nhanh chóng tăng lên thực lực, đi thượng giới, nhất định phải đi thượng giới!
Vân Tiêu luôn muốn biết Lâm Phàm mạnh đến mức nào, nhưng hai vị sư đệ cũng không biết rõ.
Vực ngoại giới có nhiều cơ duyên, nhưng trong thời gian Vân Tiêu tôi luyện đã biết nhiều tin tức.
Thượng giới mới là con đường biến mạnh thật sự.
Nên gã muốn đi thượng giới.
Đoạn thời gian trước, trong lòng của gã sẽ dao động, muốn ở lại tông môn, nhưng giờ trái tim không còn dao động, thay vào đó là kiên định.
Tuyệt đối không thay đổi! Mợ nó, liều mạng! Tuyệt đối không thể sợ!
Vân Tiêu tự cổ vũ mình, còn về có sợ hay không thì chỉ mình gã biết.
Mấy ngày sau.
Viêm Hoa tông vẫn bình yên, tạm thời không phát sinh việc lớn gì.
Các đệ tử đều biết Lâm sư huynh trở về, nhưng luôn ru rú trong mật thất, lo tu luyện.
Bọn họ hoàn toàn phục Lâm sư huynh, chưa từng gặp ai điên cuồng như vậy.
Thanh Oa bị Khương Sinh dây dưa sắp đứt dây thần kinh, từ khi biết mục đích thật sự của tên này thì nó thấy gai người.
Càng làm Thanh Oa khiếp sợ hơn nữa là Khương Sinh thấy bí mật đã bị mất, thế là vạch rõ ra luôn, không thèm giấu.
Không biết xấu hổ là gì.
Hôm nay.
Nguyên Tổ Thâm Uyên, một đôi tay to thò ra từ vực sâu, rầm một tiếng bấu mép vực, một người khổng lồ cao bốn, năm thước trồi lên. Trông như hình người nhưng không có dao động sinh mệnh.
- Nhiệm vụ: Tìm kiếm hạch tâm hai giới.
Người khổng lồ biến mất tại chỗ như chưa từng xuất hiện.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm bế quan đến bước quan trọng cuối cùng.
Lấy hắn làm trung tâm, gợn sóng lực lượng chậm rãi khuếch tán ra, sau đó xuyên thấu mật thất, dần dần bao trùm toàn bộ Vô Địch phong.
- Thăng cấp!
- Thăng cấp!
Liên tục tiêu hao điểm, lực lượng trong cơ thể không ngừng kéo lên, tế bào cắn nuốt lực lượng khổng lồ này để tăng lên nội tình.
- Không ngờ còn có thể lấp đầy nội tình, bước vào Chúa Tể cảnh thì mọi chuyện không còn là vấn đề.
Lòng Lâm Phàm phấn khởi, đi đến bước này không dễ dàng chút nào, dọc theo đường đi yêu thú quý nhân của hắn.
Nếu không nhờ yêu thú vô tư kính dâng một đống điểm thì hắn chưa chắc đi đến bước này.
- Ta nói rồi, chờ ngày ta đến đỉnh chắc chắn sẽ che chở tộc yêu thú!
Oong!
Ngay lúc này, nội tình trong người Lâm Phàm lên đến đỉnh.
Bên ngoài.
Toàn bộ tông môn cũng bắt đầu chấn động.
- Thế nào? Xảy ra chuyện gì?
Vô số đệ tử ngước đầu nhìn, đang yên lành bỗng dưng có động đất.
Đương nhiên, bọn họ biết kẻ nào gây ra chấn động này, không phải họ nhạy cảm mà vì tình huống bên Vô Địch phong khác lạ. Trong phạm vi mấy trăm dặm, thậm chí ngàn dặm đột nhiên ngưng tụ năng lượng áp súc thành vòng xoáy nổi trên trời.
Thiên Tu mở mắt, một vệt thần quang bắn ra:
- Đây là đồ nhi đột phá?
Lão nhìn về phía xa, dao động ở nơi đó lớn kinh người, khiến người thầm hoảng sợ.
Rất khủng bố.
Toàn Viêm Hoa tông bị uy thế này hấp dẫn.
Thanh Oa ngước đầu nhìn, thẫn thờ bật thốt:
- Không thể nào! Mau vậy, Chúa Tể cảnh?
Lúc trước tu vi của kẻ bỏ mạng chỉ có Thế Giới cảnh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà mạnh mẽ vô cùng, dù đối mặt cường giả Chúa Tể cảnh nhất thế cũng không hụt hơi.
Nhưng giờ hắn sắp đột phá đến Chúa Tể cảnh thì hơi kinh dị, khiến người khó chấp nhận.
Từ khi rời khỏi vùng đất mạo hiểm Vạn Quật, Thanh Oa luôn đi theo kẻ bỏ mạng, bảo là hiểu đối phương thì coi như hiểu đôi chút. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thanh Oa đã rõ ràng đối phương không tầm thường, không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn hắn, nhưng dù vậy cũng không nên kinh người đến thế chứ.
Chỗ nhà vệ sinh tông môn.
Ít ai biết uy thế cỡ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận