Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1163: Nồng nàn tỏ tình, ngộp thở

Nhưng Huyết Ma Đế có thể cảm nhận được.
Đó là hơi thở Chúa Tể.
Dân bản xứ vực ngoại giới sắp xuất hiện Chúa Tể, có lẽ là người số một vực ngoại giới.
Lâm Phàm khẽ quát:
- Đủ rồi!
Tuy không có cảm giác đau nhưng nội tình chồng chất trong người hắn sắp tràn ra. Cố gắng gượng, phải đến phút lên đỉnh, không lâu nữa đâu.
- Thăng cấp!
Người Lâm Phàm bộc phát ra sức mạnh huyền diệu xuyên thấu mật thất, sau đó bắn lên trời, đánh tan tầng mây.
Lực lượng này không tan biến mà luôn kéo dài.
Sắp bước vào Chúa Tể cảnh, Lâm Phàm phát hiện hết thảy đều khác biệt, sức mạnh bùng cháy trong cơ thể, không phải hơi thở hủy thiên diệt địa mà là cảm giác mờ ảo khó nắm bắt.
Lâm Phàm bỗng mở mắt ra.
Hoàn cảnh xung quanh thay đổi.
- Lại là tâm ma sao?
Lâm Phàm thắc mắc, làm bộ không nhận ra, hoang mang.
Có lẽ có thể chơi đùa một chút, hắn cảm giác qua đợt tâm ma này rồi sẽ không có lần sau.
Lâm Phàm giả vờ hỏi:
- Đây là đâu?
Một ngọn lửa đen từ phương xa bay tới:
- Đừng giả vờ, có cần như vậy không? Ngươi mà không biết ta là ai? Ta là tâm ma, lần này lại đây không phải đến chiếm hữu ngươi.
Lâm Phàm cố ý giả ngu nhưng ai dè tâm ma khiến người thất vọng.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi biết.
Tâm ma liếc mắt nhìn Lâm Phàm:
- Rành ngươi quá mà, đã đến bao nhiêu lần, không học khôn sao được.
Lâm Phàm thấy tâm ma xem thấu mình thì không giấu diếm nữa:
- Đang yên lành tự dưng tới chỗ của ta làm gì? Có phải lại có đại kiếp tâm ma gì không?
Tâm ma không trả lời câu hỏi của Lâm Phàm, tự nhủ:
- Ta tồn tại thật lâu, quên bao lâu rồi. Khi ngươi xuất hiện thì ta là tâm ma của ngươi, mãi đến khi đoạt xá nhà ngươi mới tính là viên mãn. Nhưng nói thật ra ta trở thành tâm ma lâu như vậy, cho tới bây giờ đều chưa gặp ai giống như ngươi, mới qua bao lâu mà chúng ta đã gặp lại rồi. Phải công nhận ta ghen tị, bội phục, nếu ta thật sự có thể đoạt xá ngươi thì sẽ là vị mạnh nhất trong tâm ma.
Lâm Phàm cười nói:
- Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Tâm ma nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trầm tư chốc lát rồi bảo:
- Ta muốn bàn bạc một việc với ngươi, ta muốn mang một đám tâm ma cắm rễ ở sâu trong tim ngươi.
Lâm Phàm bật cười:
- Cái gì? Cắm rễ trong tim của ta? Vậy tức là ký túc trong người của ta rồi, ngươi nghĩ ta có đồng ý không?
Tâm ma này suy nghĩ kiểu gì vậy?
- Ta biết không thể nào, tâm ma chúng ta không được bất cứ sinh linh nào chào đón, bởi vì chúng ta có thể tiếp xúc bí mật sâu nhất trong lòng sinh linh, phát hiện điểm yếu của họ, cuối cùng đoạt xá. Nhưng ngươi trở thành Chúa Tể, đã tới lúc ta biến mất, từ nay về sau sẽ không tồn tại. Bí mật của ngươi cũng sẽ vĩnh viễn đều là bí mật, không ai biết.
Không hiểu sao Lâm Phàm nghe nói lời này có cảm giác kỳ kỳ.
Tâm ma nói hơi thú vị, như đang nói hắn sợ hãi tâm ma, sợ hãi bị tâm ma phát hiện bí mật trong tâm linh.
Lâm Phàm hơi khó chịu, giơ tay lên:
- Chờ một chút!
Cả đời Lâm Phàm này quang minh lỗi lạc, khi nào thì tồn tại cái gọi là bí mật, hoặc là điểm yếu tâm hồn?
Lâm Phàm trực tiếp tỏ ra bất mãn nói:
- Tâm ma, ngươi nói khiến người nghe hơi khó chịu. Ngươi nói tâm linh của ta có nhược điểm thì ta không đồng ý, nào, ngươi cứ thoải mái vào huyễn cảnh, nếu ta trúng chiêu thì ngươi thích làm gì tùy ngươi!
Chơi không lại mình thì đấu võ mồm, sao tên này vô sỉ thế.
Tâm ma uất nghẹn.
Mợ nó!
Nó nói một chút thôi mà, chỉ nói khuyết điểm trong lòng đa số người chứ không chỉ mặt gọi tên bảo khuyết điểm trong lòng của ngươi! Sao khó giao lưu quá vậy?
Tâm ma thừa nhận nó sợ rồi, không muốn dây dưa với tên biến thái này:
- Ta không nói ngươi, ta nói là . . .
Lâm Phàm không cho tâm ma cơ hội phản bác:
- Ngươi nói về ta!
Tâm ma cãi lại:
- Không!
Phục rồi, chưa từng thấy cường giả nào mặt dày như vậy, thật sự chưa gặp qua.
Lâm Phàm hỏi:
- Vậy chứ ngươi muốn ở trong cơ thể của ta chẳng phải là vì cho rằng ta có điểm yếu sao?
Tâm ma thật tình không biết nên nói cái gì:
- Thật sự không phải như vậy.
Lâm Phàm dồn ép:
- Không phải như vậy chứ thế nào?
Lúc này thì tâm ma sắp tan vỡ:
- Lúc nãy ta đã nói rồi, ngươi thăng cấp lên Chúa Tể cảnh thì từ nay về sau ta sẽ biến mất, nhưng ta không muốn biến mất, ta thích cường giả kín kẽ như ngươi, khiến tâm ma như ta không có chuyện gì để làm.
Nồng nàn tỏ tình, Lâm Phàm nghẹt thở, khó thể chấp nhận.
- Muốn sống, đây là điều tất cả mọi người đều muốn.
Lâm Phàm không ngờ tâm ma muốn ký túc ở trong cơ thể mình.
Hắn đặc biệt hấp dẫn đến nỗi tâm ma cũng không cưỡng lại được sao?
Ài, đã từng cảm thấy tâm ma rất lợi hại, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ có bấy nhiêu, chẳng có gì ghê gớm.
Lâm Phàm nhìn tâm ma:
- Nhưng tại sao ta phải để ngươi ký túc tại trong cơ thể của ta?
Hắn đang đột phá, bây giờ đụng phải đại kiếp tâm ma.
Tâm ma không hành động mà bàn bạc với Lâm Phàm, nếu bị tâm ma khác trông thấy thì sẽ thành sỉ nhục của giới tâm ma. Bàn điều kiện với sinh linh, còn muốn ký túc trong cơ thể sinh linh để kéo dài hơi tàn, nhục mặt.
Tâm ma rất mệt mỏi, nó đã tạo nghiệt gì mà trở thành tâm ma của người này? Không có chút mặt mũi.
Mới bắt đầu tâm ma tràn trề niềm tin, cảm giác có thể kéo đối phương vào huyễn cảnh tâm ma, nhưng giữa đường phát sinh một số chuyện khiến người rất là tuyệt vọng.
Lâm Phàm hỏi thăm lý do tâm ma làm như vậy khiến nó bất đắc dĩ, vì sao?
Đúng rồi, vì sao người ta phải cho nó ký túc trong người? Nói sao thì cũng nên cho người ta một lý do.
Tâm ma nổi lơ lửng, không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Lâm Phàm nghĩ đến một thứ có thể khiến hắn vui vẻ:
- Thật ra khi ta buồn mà ngươi mở ra huyễn cảnh tâm ma thì có thể thương lượng.
Chém giết là chuyện cực kỳ không tốt, tuy pháo hoa đẹp nhưng hiếm có hàng chất lượng cao.
Bây giờ không phải trước kia, tầm mắt của hắn đã nâng cao, không phải hàng gì cũng có thể lọt vào mắt của hắn. Huyễn cảnh tâm ma không tệ, tùy ý tâm ma biến ra. Muốn ở lại bên cạnh hắn thì phải thành thạo một nghề, không có năng khiếu gì thì khó lọt vào mắt hắn.
Tâm ma bất đắc dĩ nói:
- Huyễn cảnh tâm ma? Thứ này vô dụng với ngươi, lấy ra cũng chỉ là mất mặt.
Cho đến bây giờ tâm ma chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Dù thành công một lần.
Không.
Không cần thành công.
Chỉ cần đối phương chống cự huyễn cảnh tâm ma tỏ vẻ khó khăn vất vả thì đã là kết quả tốt đẹp cho nó.
Đáng tiếc, nhìn lại huyễn cảnh tâm ma mấy lần xem, đừng nói khó khăn, hắn không có chút ngạc nhiên. Hoàn toàn là bộ dáng mời tiếp tục ngươi biểu diễn, ta sớm nhìn thấu rồi.
Lâm Phàm hỏi:
- Không, cũng không phải vô dụng, huyễn cảnh tâm ma của ngươi rất thật, còn nhớ một huyễn cảnh tâm ma lúc trước không? Huyễn cảnh toàn là cô nương ấy, ta rất thích. Nếu ngươi thật sự muốn đầu vào ta thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, thế nào? Đồng ý không?
Hắn hơi mong đợi, tâm ma mà đầu vào thì về sau phải nghe hắn, rảnh rỗi lại vào huyễn cảnh bắn pháo hoa, tăng chút thú vui cuộc sống, khiến người vui vẻ.
Tâm ma đồng ý, sau đó dung nhập vào người Lâm Phàm:
- Được rồi.
Huyễn cảnh xung quanh như mặt gương nứt, vỡ vụn rồi tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận