Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1164: Chúa Tể

Trong người Lâm Phàm, quanh tâm ma một mảnh đục ngầu, nhưng trong phần đục có nhiều hình ảnh, tất cả là sát kiếp mà hắn đã phạm phải.
Bất cứ kẻ nào đều có sát kiếp.
Những sát kiếp này là nguồn suối lực lượng cho tâm ma, vào phút then chốt có thể thay đổi cục diện.
Nhưng bây giờ tâm ma rất xấu hổ.
- Sao có thể như vậy? Đến nỗi này mà không lộ ra chút sơ hở!?
Tâm ma có thể xem thấu thứ người khác không thấy được, nó đã nhìn thấy tâm tình tiêu cực sâu trong lòng Lâm Phàm, không chút che giấu bày ra trước mặt nó, muốn xâm nhập thì tùy, nhưng nó không xuống tay được, không có chút sơ hở.
Bên ngoài.
Đám người Lữ Khải Minh đứng ngoài mật thất.
Năng lượng dao động làm toàn Viêm Hoa tông ngạc nhiên.
Năng lượng kia quá mạnh, bọn họ ở trong dòng lũ năng lượng tựa như chiếc thuyền con trong biển rộng dập dềnh theo sóng cả mãnh liệt, tùy thời bị thủy triều lật úp.
Két két!
Mật thất bị đẩy ra.
Người đứng chờ ở bên ngoài rùng mình, lên tinh thần.
Lâm Phàm đẩy cửa đá ra, thấy đông người đứng chờ bên ngoài thì nghi hoặc hỏi:
- Các người tính làm gì vậy?
Thiên Tu cười hỏi:
- Đồ nhi làm ra động tĩnh lớn như vậy còn hỏi chúng ta làm gì? Có phải đã đột phá tu vi?
Đồ nhi bảo bối của lão ngay từ đầu đã không ngờ cho lão niềm vui bất ngờ, tới bây giờ thì đã quá quen thuộc. Thiên Tu đang nghĩ nếu không có đồ nhi thì khó biết tông môn sẽ ra sao, có lẽ đã bị Thánh Đường tông chèn ép không ngóc đầu lên được.
Lâm Phàm cười nói:
- Có chút tiến bộ, không tính là gì.
Không phải một chút mà là bước tiến lên, sau khi vào Chúa Tể cảnh thì hắn đã ngồi vững trên ghế người số một vực ngoại giới.
Còn về thượng giới, nói khiêm tốn một chút là người số một nằm trong tầm tay.
Nhưng tính toán giá trị khổ tu đủ để lên đến Chúa Tể cảnh đã kinh dị rồi.
Một trăm ức giá trị khổ tu.
Nếu Lâm Phàm không lấy chút đan dược từ Đan giới thì mục tiêu này khiến người tuyệt vọng.
Đã hao hết sạch điểm, chỉ còn: 20015.
Ha ha.
Hai vạn điểm, không đủ nhét kẽ răng.
Phật Ma Tháp, Thanh Sơn Khâu mang lại điểm cho Lâm Phàm khoảng hơn ba trăm ức, nhìn như rất nhiều nhưng suýt bị thiếu.
May mắn thành công, rốt cuộc bước vào Chúa Tể cảnh.
Lực lượng trong cơ thể không cuồng bạo như lúc trước, nhưng nếu xem thường thì ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Thiên Tu vui vẻ vỗ vai đồ nhi:
- Không tệ, không tệ. Đồ nhi, tuy khiêm tốn là mỹ đức nhưng khiêm tốn giống như vi sư thì không hay, về sau không cần quá khiêm tốn.
Các trưởng lão cũng đến đây nghe vậy bĩu môi, sư huynh mặt dày, sư huynh mà khiêm tốn? Sao không lên trời luôn đi. Trước kia người kiêu căng nhất là sư huynh, già rồi mới hơi ổn trọng chút.
Tâm tình Lâm Phàm vui vẻ nói:
- Lão sư, mọi người đều thấy đức tính khiêm tốn của lão sư, chắc chắn đồ nhi sẽ học theo.
Đột phá đến Chúa Tể cảnh, rất nhiều chuyện không còn là vấn đề.
Lão nhân cưỡi lừa, có ngon thì để ta gặp lại ngươi, bảo đảm sẽ đánh thành đầu heo.
Thiên Tu cười lớn, thoải mái rất nhiều:
- Ha ha ha!
Mắt lão nhìn về phía nhóm người Hỏa Dung, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng mang ý rõ rệt, như đang nói: Thấy không? Đây là đồ nhi của lão phu, các ngươi muốn ghen tị cũng không được.
Hỏa Dung không ghen tị, nhưng nói thật thì nếu biết trước lão đã mặt dày mày dạn thu tiểu tử này làm đồ nhi rồi, nếu đối phương không đồng ý lão sẽ ăn vạ. Miễn hắn chịu nhận làm lão sư, dù lão có phải táng gia bại sản cũng không cau mày chút nào.
Nhìn cuộc sống của sư huynh bây giờ xem, không nói nổi, lên trời cũng khó tả hết.
Hâm mộ ghen tị.
Cát Luyện im lặng, bị sư huynh nhìn bằng ánh mắt làm lão khó chịu, không hiểu sao khiến lão nhớ đến tiểu tử khốn Quân Vô Thiên. Thật sự bị mù mắt, đã nhìn lầm người, sỉ nhục cả đời Cát Luyện, thời gian không thể xóa nhòa tổn thương đó.
Lữ Khải Minh hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, sư huynh lại mạnh lên, mạnh đến khiến người sợ hãi.
Lữ Khải Minh muốn đi thông báo cho nhóm Hoàng Phú Quý, Trương Long, đừng bế quan tu luyện nữa, mau chạy ra xem sư huynh đã vô cùng cường đại.
Mọi người cùng nhau đi ra quản lý Vô Địch phong thì tốt rồi.
Nhưng thật đáng tiếc.
Mấy người kia bế tử quan, phong tỏa hết thảy cửa ra vào, muốn điên cuồng tu luyện.
Thiên Tu hỏi:
- Cảnh giới hiện giờ của đồ nhi là gì?
Lão không nhìn thấu sâu cạn của đồ nhi.
Lâm Phàm cười, vốn định tùy tiện đánh trống lảng, nào ngờ Thanh Oa xuất hiện.
Thanh Oa giật mình kêu lên:
- Chủ nhân thật lợi hại, đã trở thành Chúa Tể, từ nay về sau thiên địa mặc chủ nhân tung hoành, không ai là đối thủ của chủ nhân nữa!
Không hiểu sao Thanh Oa cảm giác nhận kẻ bỏ mạng làm chủ nhân là lời to, trước kia nó không nghĩ như vậy, nhưng giờ bỗng thấy may mắn.
- Chúa Tể?
Trừ số ít người ra các đệ tử khác đều nghệch mặt, hoàn toàn không biết Chúa Tể cảnh là cảnh giới gì.
Thanh Oa hóa thân thành tiến sĩ giảng giải cảnh giới:
- Nơi này được gọi là vực ngoại giới, cảnh giới đỉnh cao ở đây là Đạo cảnh, nhưng trong thượng giới thì Đạo cảnh mới chỉ là bước đầu. Mặt trên còn có Đế Thiên cảnh, Thế Giới cảnh, cuối cùng mới là Chúa Tể cảnh. Các ngươi không thể tưởng tượng sự cường đại của Chúa Tể cảnh.
Oa!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Bọn họ không ngờ sư huynh biến cường đại như vậy.
Thật là không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm lạnh nhạt, bị Thanh Oa tiết lộ thì vừa vặn để các sư đệ, sư muội kinh thán một chút.
- Được rồi, không đáng giá nhắc tới, các ngươi cố gắng tu luyện, tương lai cũng có thể trở thành cường giả như vậy. Khiêm tốn là động lực, hy vọng các sư đệ, sư muội không cần tự cao tự đại, phải bình ổn tâm thần, chăm chỉ tu luyện.
Lâm Phàm nói những lời này có đạo lý lớn, các đệ tử đều gật đầu, nuốt từng lời của sư huynh vào lòng, vĩnh viễn khắc ghi.
Hỏa Dung ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trời ạ, tiểu tử này thật sự khiêm tốn.
Nhưng câu tiếp theo khiến nhiều người khó chịu.
Lâm Phàm bá khí nói:
- Thật ra Chúa Tể cũng không tính là gì, sư huynh của các ngươi lúc ở Thế Giới cảnh có thể một đấm đánh nát Chúa Tể, bây giờ cái gọi là Chúa Tể cảnh ở trong mắt sư huynh không bằng con chó. Nên các ngươi không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào, việc gì, ai dám khi dễ các ngươi cứ đi tìm sư huynh.
Các đệ tử hò reo, máu nóng sôi trào:
- Sư huynh vạn tuế!
Hỏa Dung trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Phàm, tiểu tử này nói câu nào đều không tin được.
Mới rồi còn nói khiêm tốn, giờ bá khí dữ dội, không để ai vào mắt.
Với hắn bây giờ thì Chúa Tể không bằng con chó.
Vậy bọn họ không phải Chúa Tể thì không bằng con gì?
Hỏa Dung không thể không mở miệng:
- Khụ khụ! Tiểu Phàm, không thể nói như vậy, sẽ chiều hư các đệ tử, về sau không coi ai ra gì thì sao được?
Lâm Phàm cười nói:
- Không coi ai ra gì thì có sao đâu? Còn ai dám khi dễ các sư đệ, sư muội của ta sao? Nếu có người đó thì ta sẽ bẻ đầu xuống làm banh đá, chỉ cần các sư đệ, sư muội đoàn kết với nhau, không tổn thương người một nhà thì dù các ngươi chọc thủng trời cũng có sư huynh gánh cho!
Các đệ tử xung quanh nghe mà sôi sục máu nóng, cảm giác tự hào lan tràn trong lòng.
Đây là sư huynh của họ, không hiểu sao dù thực lực của họ nhỏ yếu vẫn thẳng sống lưng trước mặt cường giả, dù bị cường giả đánh thì bọn họ tuyệt đối không e ngại.
Chúng ta không sợ ngươi, chúng ta có sư huynh làm chỗ dựa, chờ đấy!
Hỏa Dung không nói nhiều nữa, không thể giao lưu với tiểu tử này.
Quá bá đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận