Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1165: Thì ra sức hấp dẫn nhân cách của ta lớn đến vậy (1)

Vân Tiêu ngẩng đầu, tâm tình rất nặng nề:
- Đây là đường hầm đi thượng giới?
Vân Tiêu không muốn rời đi vực ngoại giới, nhưng hết cách, nếu không đi thượng giới, ở trong vực ngoại giới rất khó đuổi kịp bước chân của Lâm Phàm, càng đừng nói phong quang trở lại tông môn.
Lúc này, có thật nhiều người đi ra đường hầm, Vân Tiêu núp trong bóng tối né tránh đám người này, không đụng ngay mặt.
Vân Tiêu biết những người này là ai, nhưng cảm nhận hơi thở trên người đối phương rất mạnh mẽ, cẩn thận thì tốt hơn.
Vân Tiêu có thể sống đến bây giờ không phải dựa vào thực lực mà là cẩn trọng từng chút một.
Chờ những người kia rời đi, Vân Tiêu bay nhanh về phía đường hầm:
- Hy vọng ta có thể còn sống trở về!
Trong lòng của gã rất căng thẳng, sợ hãi.
Rời đi vực ngoại giới thì thật sự không có chỗ dựa.
Núi dựa của gã là tông môn, nếu gặp rắc rối gì thì gã còn có thể trốn về tông môn tìm kiếm che chở, nhưng tiến vào thượng giới là bít đường.
Cảnh tượng trong đường hầm hấp dẫn Vân Tiêu chú ý.
Hàng rào ổn định, hơi đen, lấp lánh tia sáng.
Vào đường hầm, mắt Vân Tiêu phát sáng, con đường mạnh lên trải rộng trước mặt gã, chờ gã đặt chân lên đường không có cuối này.
Lâm Phàm, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ phong quang về tông, cướp lại tất cả vinh dự. Vân Tiêu này mới là phong chủ mạnh nhất tông môn!
Đang lúc Vân Tiêu mơ mộng thì một giọng nói đánh thức gã:
- Dừng lại, đi qua phải nộp phí!
Nhìn lại thì một thứ kỳ lạ lơ lửng ở cửa đường hầm, trông giống cái hộp nhưng có đầu người thò ra ngoài.
Rất mạnh.
Vân Tiêu cảm nhận khí thế của đối phương siêu mạnh, gã không chống lại được.
Vân Tiêu cười khờ, biểu hiện chân thành:
- He he, ngươi khỏe, ta muốn đi qua.
Gã nói rõ lai lịch của mình ra, chắc đối phương không phải người xấu.
Nhưng Vân Tiêu không chắc lắm, ở trong vực ngoại giới lâu như vậy, gặp được rất nhiều nguy hiểm, càng thấy nhiều người mặt ngoài một nhẽ, sau lưng một nhẽ, thường sẽ một kích trí mạng vào phút then chốt. Nếu không phải gã mạng lớn thì đã chết rồi.
Nên trong thời gian tôi luyện ở bên ngoài Vân Tiêu đã trưởng thành, không còn dễ dàng tin tưởng người khác. Gã hiểu rằng người không ra ngoài tôi luyện thì mãi mãi không biết thế giới bên ngoài hung hiểm đến đâu.
Chúa Tể thu phí nói:
- Đi qua phải nộp phí.
Vân Tiêu ngây ra:
- Nộp phí?
Gã không biết qua đường hầm phải nộp phí.
Chúa Tể thu phí tiếp tục bảo:
- Đưa một phần ba tài phú trên người của ngươi cho ta là được đi qua.
Vân Tiêu trợn tròn mắt, gã không ngờ phí đường hầm đắt vậy.
Một phần ba?
Không nỡ bỏ ra.
Mọi thứ đều là gã liều mạng đánh đổi, sao nỡ chắp tay đưa cho người.
Vân Tiêu thương lượng với đối phương:
- Nhiều lắm, có thể bớt một chút không?
Thật sự rất nhiều, một phần ba là lấy mạng của gã.
Chúa Tể thu phí vẫn máy móc nói:
- Nộp phí đi qua, một phần ba.
Vân Tiêu trầm mặc, trong lòng tranh đấu.
Một phần ba đúng là rất nhiều.
Thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chắn không đánh lại đối phương.
Nếu không đi thượng giới thì sao mạnh lên được?
Trải qua một phen tranh đấu, Vân Tiêu cắn răng, nộp thì nộp, vì mạnh lên, không tiếc hy sinh mọi thứ!
Chỉ cần có thể đi thượng giới, Vân Tiêu tự tin lấy năng lực của mình nhất định có thể lấy lại thứ đã mất.
Cuối cùng Vân Tiêu giao ra một phần ba tài phú, lòng đau nhói như bị xẻo thịt, nhưng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng.
Qua hồi lâu.
Một giọng nói tức giận vang lên.
Vân Tiêu không thể nhịn được nữa hét lên:
- Quá đáng! Các ngươi quá mức! Ta chỉ đi qua đường hầm thôi, các ngươi có cần đen vậy không!?
Vốn cho rằng có thể qua đường hầm rồi, nào ngờ chờ đợi Vân Tiêu là một trạm thu phí khác, vẫn đòi một phần ba, nhưng không phải một phần ba hiện tại mà nhiều như trạm thu phí đầu tiên.
Vân Tiêu tức giận nói:
- Ta không qua đường hầm nữa!
Khinh người quá đáng, đối phương muốn hố hết tài phú của gã sao?
Bọn họ có biết những tài phú này đại biểu cho cái gì không?
Là gã dùng mạng sống đánh đổi, còn có thứ sư đệ tặng cho gã, vô cùng quý giá.
Vân Tiêu định quay về thì một thân thể khổng lồ ngăn trước mặt gã.
Tứ Dục Chi Chủ nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu, bốn khuôn mặt, tám đôi mắt gian xảo, người toát ra khí lạnh:
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn làm gì?
Ực ực.
Vân Tiêu nhìn thấy Tứ Dục Chi Chủ, nuốt nước miếng.
Uy thế của đối phương rất kinh người, gã hơi sợ.
Vân Tiêu lấy hết dũng khí nói:
- Ta muốn rời khỏi nơi này.
Tứ Dục Chi Chủ nói:
- Không được, đường hầm chỉ có thể tiến lên không thể quay đầu.
Vân Tiêu không ngờ đối phương không cho mình trở về, rõ là muốn hố chết gã.
Vân Tiêu hét lên:
- Ta muốn trở về, các ngươi quá đen! Tài sản của ta không phải gió thổi tới, là ta dùng mạng sống, ta muốn trở về!
Cuối cùng phát sinh chuyện thê thảm.
Vân Tiêu dù chết cũng không chịu giao tài phú ra, gã phải bảo vệ tốt những thứ này.
Cực khổ ra tông lâu như vậy, thật vất vả tích lũy một chút tài phú, sao có thể giao ra? Dù mất mạng cũng kiên quyết không cho!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Một góc tường.
Vân Tiêu bị đánh mặt mũi bầm dập, con mắt sưng phù, bên dưới là hai quầng mắt thâm đen đáng sợ.
- Không được, các ngươi quá ác! Ta sẽ không đưa tài phú cho các ngươi!
Vân Tiêu sắp khóc, gã không ngờ có chuyện như vậy.
Vì sao ông trời nỡ đối xử với gã như thế?
Người này quá đáng, đánh người, đương nhiên không đánh trả được, không biết nên làm sao bây giờ.
Một giọng nói từ xa vọng đến:
- Có chuyện gì?
Cốt Vương đầu trọc lóc nhìn thấy Tứ Dục Chi Chủ đang dạy dỗ người thì tò mò, bây giờ còn có kẻ thô kệch đi vào đường hầm không giao tiền?
Không biết qua đường hầm có phúc lợi sao?
Có thể một cước giẫm nát trứng của Phó Thần Chủ Thần Đình.
Tứ Dục Chi Chủ nói:
- Hắn muốn trở về.
Cốt Vương nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu:
- Tiểu tử, quy củ của nơi này là qua đường hầm nhất định phải nộp phí, không thể quay đầu. Ngươi phá hoại quy củ là hành vi rất xấu có biết không?
Vân Tiêu rít gào, nhưng trong lòng hoảng sợ, gã rất sợ:
- Ta không biết quy củ gì hết! Tài sản của ta là ta liều mạng giành được, các ngươi không thể cướp trên tay ta, cho dù chết cũng kiên quyết không cho!
Chẳng lẽ Vân Tiêu này sẽ chết ở đây thật sự?
Nếu biết trước thì gã đã đồng ý sư đệ đi theo họ về tông rồi, không cần suy nghĩ gì hết.
Không được!
Vân Tiêu này là người có lý tưởng, có mục tiêu, không thể sa đọa.
Càng không cần dựa vào Lâm Phàm.
Gã phải dựa vào sức mình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Người đi ngang qua nhìn Vân Tiêu, đều lắc đầu.
Người thời nay thật đáng buồn, đường hầm tốt như vậy mà không muốn đưa tiền.
Vân Tiêu ngẩng đầu, con mắt sưng chỉ có thể nheo lại, gã thấy những người đi ngang qua đang cười nhạo mình.
Vân Tiêu quát lớn:
- Các ngươi giết ta đi, dù sao sẽ có người báo thù cho ta!
- Ha ha ha!
Nhóm Cốt Vương không cười giễu, ngược lại người đi đường hầm cười phá lên.
Tên này từ đâu chui ra? Nói sẽ có người báo thù cho gã? Biết ai trấn thủ đường hầm không?
Đó là tồn tại đánh bốn thế lực lớn nằm sấp, có thế lực nào dữ dội dám vỗ ngực bảo mạnh hơn bốn thế lực lớn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận