Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1166: Thì ra sức hấp dẫn nhân cách của ta lớn đến vậy (2)

Vân Tiêu tức giận mặt đỏ rần, gã nhớ các sư đệ nói Viêm Hoa tông chúng ta hiện giờ rất lợi hại, nếu gặp phải nguy hiểm hãy nói ra tên tông môn và tên của Lâm sư huynh, có lẽ sẽ giải quyết rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng Vân Tiêu không muốn nói ra.
Những người qua đường kia chế giễu là xem thường gã, coi khinh tông môn của gã.
Vân Tiêu tức giận quát:
- Các ngươi cười cái gì mà cười?!
Mắt sưng sắp không mở ra được, nghiêm trọng còn hơn bị ong mật chích.
Cốt Vương lắc đầu, người trẻ tuổi kia hết thuốc chữa rồi, tin tưởng tông môn nhiều như vậy.
Cốt Vương hỏi:
- Tiểu tử, tông môn gì mà lợi hại dữ vậy? Sẽ báo thù cho ngươi?
Đương nhiên, Cốt Vương sẽ không lấy mạng của tiểu tử này, cùng lắm lấy hết tài phú rồi ném vào thượng giới.
Mở cửa làm ăn không dính mạng người, đây là câu nói của Lâm gia, gặp ai không chịu phối hợp thì dạy cho bài học là được.
- Viêm Hoa tông, tông môn của ta là Viêm Hoa tông!
Rắc!
Cốt Vương rùng mình suýt té, câu tiếp theo càng khiến gã ngây người.
Vân Tiêu che mất lương tâm, rống to:
- Sư huynh của ta tên Lâm Phàm, thực lực của hắn rất mạnh! Hắn rất bảo vệ các sư đệ chúng ta, lỡ ta chết thì các ngươi cũng đừng nghĩ sống, hắn sẽ báo thù cho ta!
Vân Tiêu luôn muốn đè Lâm Phàm xuống, nhưng vào lúc này gã không thể không lấy tên hắn ra hù người.
Cốt Vương lẩm bẩm:
- Mợ nó, không thể nào!
Sao có thể đánh sư đệ của Lâm gia được, xem bộ dạng của đối phương không giống nói đùa.
Là thật sao?
Tứ Dục Chi Chủ có chút không bình tĩnh nhìn về phía Cốt Vương.
Cốt Vương trừng mắt, nhìn ta làm gì? Liên quan quái gì đến ta? Không phải ta đánh người, đối phương mặt như đầu heo là bị ngươi đánh.
Vân Tiêu xuyên thấu qua khe hở hẹp nhìn sắc mặt của đối phương, phát hiện mình bắt đúng bài rồi, mợ nó, lại sắp lấy danh hiệu của hắn ra làm khiên đỡ, thật xấu hổ.
Vân Tiêu rống giận:
- Ta nói cho các ngươi biết, sư huynh bảo với ta rằng nếu ai dám ra tay khi dễ ta thì sư huynh sẽ đánh chết kẻ đó. Các ngươi có gan cứ đánh chết ta đi, ta ở phía dưới chờ các ngươi!
Trời ạ.
Cốt Vương thầm nghĩ câu này đúng là phong cách của Lâm gia.
Nói chuyện bá đạo như vậy thì gã tin chắc đối phương là sư đệ của Lâm gia, người trong nhà, nhưng giờ đánh người ta ra nông nỗi này, hơi khó ăn nói.
Cốt Vương dứt khoát phủi tay:
- Tứ Dục, ngươi làm sao vậy? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, chúng ta là người làm ăn, phải thân thiện, sao nói chuyện không hợp liền đánh tiểu huynh đệ ra nông nỗi này? Mau nhìn xem có bị sao không, xin lỗi tiểu huynh đệ người ta một tiếng đi.
Tứ Dục Chi Chủ bị bán đứng, nghệch mặt ra.
Mợ nó, Cốt Vương quá đáng, không chút tính người ném mũ cho gã.
Nhưng đúng là gã đánh đối phương, Lâm gia đã nói dù là người quen cũng phải thu phí.
Nhưng lời Lâm gia nói có đáng tin không?
Dù là Chúa Tể, càng là Dục Vọng Chúa Tể vẫn không thể nhìn thấu mấy thứ này.
Nếu thực lực của Lâm gia không quá mạnh thì Tứ Dục Chi Chủ chẳng sợ, nhưng nhìn xem Lâm gia ghê gớm đến mức nào, Phật Ma cũng bị đè đầu đánh.
Cho nên Tứ Dục Chi Chủ tiến lên ngay:
- Ngại quá, đánh nhầm. Thật ra trong đầu của ta có bốn loại nhân cách, sẽ có một phút giây thiếu thốn nhân cách, trở nên táo bạo. Đau chỗ nào? Để ta xem thử. Nếu ngươi đến sớm một chút hoặc muộn một chút thì đã không chịu khổ thế này, chờ chút, ta đi lấy ít đồ.
Rất nhanh, Tứ Dục Chi Chủ trở về, mang về tài phú lúc trước Vân Tiêu đã nộp, còn bồi thường chút tiền thuốc men.
Khi Vân Tiêu đứng ở lối ra đường hầm thượng giới thì mặt ngốc như gà gỗ, trong tay cầm dư nhiều tài phú không thuộc về mình.
Vân Tiêu quay đầu xem, người mới rồi đánh gã nhừ tử đang vẫy tay đưa tiễn gã.
Vân Tiêu ngạc nhiên:
- Cái tên Lâm Phàm hữu dụng vậy sao?
Điều này đả kích mạnh với gã.
Một nam nhân lại gần, cười tươi hỏi:
- Huynh đệ mới từ vực ngoại giới đến à?
Vân Tiêu chưa phản ứng lại từ trong khiếp sợ, thấy có người nói chuyện với mình thì cảnh giác nhìn.
Vân Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là . . .?
Gã không biết đối phương là ai.
- A, ta là đệ tử của Phá Hoang tông, yêu thích kết bạn, mới gặp huynh đệ mà như đã thân, muốn kết làm bằng hữu với huynh đệ. Ở đây có chút thuốc chữa thương, ngươi uống đi, chữa vết thương trên mặt. Yên tâm, không sao đây, tuyệt đối không phải thuốc độc.
Đối phương đã nói đến vậy, tuy Vân Tiêu ôm cảnh giác nhưng không nghĩ nhiều, nói tiếng cảm ơn rồi nuốt đan dược vào.
Quả nhiên rất hữu hiệu, vết thương trên mặt nhanh chóng lành lại.
Đệ tử tự xưng Phá Hoang tông muốn nịnh bợ Vân Tiêu, gã đã nghe được đối phương là sư đệ của Lâm Phàm, quan hệ này rất ghê gớm. Nếu làm tốt mối quan hệ, mang đối phương về tông môn, làm sui gia là gã thành công thần của tông môn rồi, nên lát nữa phải nịnh nọt hết sức.
Vân Tiêu không cảm giác có gì lạ, vết thương trên mặt đã đỡ hơn, thái độ với đối phương cũng tốt một chút:
- Đa tạ, không ngờ đan dược này dùng tốt như vậy.
- Không sao, không sao, tự giới thiệu mình một chút, ta gọi là Trần Vũ.
- A, ta gọi là Vân Tiêu.
Trần Vũ nhiệt tình nói:
- Ha ha, Vân Tiêu? Tên rất hay, huynh đệ mới tới thượng giới, chắc không biết rõ nơi này. Hay để ta giới thiệu cho huynh đệ.
Vân Tiêu hơi vui vẻ, không ngờ sức hấp dẫn nhân cách của mình lớn như vậy, gã không nghĩ theo chiều hướng khác.
Sau đó hai người cười nói đi xa.
Vân Tiêu vẫn giữ cảnh giác với đối phương, nhưng đối phương phát hiện Vân Tiêu cảnh giác với mình thì dứt khoát thề với trời rằng không có ác ý gì.
Chiêu này quá dữ, làm Vân Tiêu hết hồn.
Lợi hại.
Vân Tiêu càng tự tin vào sức hấp dẫn của mình nhiều hơn.
Lâm Phàm trở thành Chúa Tể rồi tâm tình vô cùng bình tĩnh.
- Có lẽ đây là sự thay đổi sau khi trở thành cường giả.
Việc tiếp theo khá đơn giản.
Các đệ tử tông môn đều rất phấn chấn.
Sư huynh đột phá, lại mạnh lên, điều này nói rõ cái gì?
Rằng bọn họ ôm chân ngày càng thô.
Nhìn xem đám đệ tử tông môn làm hàng xóm hâm mộ nhìn họ cỡ nào.
Lâm Phàm ở trong tông môn một thời gian sau đó đi đường hầm.
Đường hầm.
Phó Thần Chủ Thần Đình chịu khổ bị ngược đãi, đã kiệt quệ thể xác và tinh thần, chết lặng, không muốn nói chuyện.
Dù Lâm Phàm đi ngang qua thì Du Vân chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu, không nói gì thêm.
Trong thời gian này Du Vân đã quên mình bị đạp bao nhiêu lần, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cốt Vương trông thấy Lâm Phàm liền xông lên:
- Lâm gia về rồi . . . A!
Mới gần đây đánh sư đệ của Lâm gia, tuyệt đối không thể lộ ra, phải giấu nhẹm trong lòng.
Cốt Vương phát hiện chuyện lạ, giật mình kêu lên:
- Lâm gia đã đến Chúa Tể?
Không thể nào, sao nhanh dữ vậy?
Lâm Phàm vô cùng bình tĩnh:
- Tạm được.
Hắn không vì đột phá đến Chúa Tể cảnh mà cảm giác mình không tầm thường. Hắn là người điệu thấp, cho tới bây giờ sẽ không thổi phồng mình lung tung.
Cốt Vương phấn khởi, Lâm gia rất lợi hại, cảm giác nịnh hót Lâm gia đến bây giờ không uổng phí chút nào.
Cốt Vương dứt khoát ton hót, không làm bộ làm tịch:
- Lâm gia thế này không phải tạm được mà rất kinh người, là thần tượng trong lòng của ta. Không nói những cái khác, ta có thể đi theo cường giả như Lâm gia là siêu may mắn.
Lâm Phàm gật đầu, Cốt Vương nói lời này là sự thật, không có dấu vết thổi phồng nên hắn vui vẻ nhận.
Ma Tổ đi tới, lúc đầu không để ý, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện khí thế của Lâm Phàm đổi khác.
Ma Tổ giật mình kêu lên:
- Tiểu tử nhà ngươi tu luyện tới Chúa Tể cảnh rồi?
Ma Tổ hết hồn.
Người khác không biết chứ gã thì rất rành.
Tiểu tử này tu luyện tới Chúa Tể cảnh mới bao lâu?
Lần thứ nhất chạm mặt, Ma Tổ xem thực lực của Lâm Phàm nhỏ yếu giống hệt con kiến, nhưng giờ thì tu luyện tới Chúa Tể cảnh, hơi bị kinh dị.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Ừm, mới đột phá, cảm giác tàm tạm, Chúa Tể thôi mà, không có gì lớn lao.
Hắn tỏ vẻ không để Chúa Tể cảnh vào lòng.
Ma Tổ cười nhạt, tàm tạm?
Tiểu tử này nói Chúa Tể cảnh tàm tạm, có thể đừng quá đáng vậy không?
Đúng là quái thai.
Ma Tổ trộm nghĩ rằng tiểu tử này thật sự là dân bản xứ vực ngoại giới sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận